Chương 1

Buổi sáng ngày hai tám tháng chạp, cuối cùng chúng tôi đã về đến làng.

Vừa bước vào cửa nhà, con chó to ngốc nghếch trong l*иg đã sủa nhặng lên.

“Đông Đông, Tiểu Mộng hai đứa về rồi!”

Mẹ chồng tươi cười từ nhà bước ra đón, lại thấy chúng tôi tay xách nách mang rất nhiều quà nên bà càng cười không khép được miệng.

“Hầy, về nhà mình còn mua nhiều quà cáp làm gì!”

“A, hạch đào của thương hiệu này giá tiền không rẻ đó.”

Mẹ chồng nhìn chăm chú mấy hộp quà tôi mang về nhưng lại không hề muốn xách hộ.

“Đến đây, đến đây. Con trai lái xe mệt không? Thế nào, trên đường đi có nhiều xe không?

Tôi nhìn sang lại thấy mẹ chồng đang lấy túi to túi nhỏ trong tay của Vu Vi Đông.

“Mẹ con còn chưa có già đâu, mấy cái túi cỡ này lúc trẻ mẹ vừa xách vừa chạy, nhớ năm đó…”

Trong lòng tôi tự hiểu ngọn nguồn khẽ cười phì một tiếng, đúng là mẹ hiền con thảo.

Tôi cố gắng xách túi đồ, mang theo 7up về phòng mình sắp xếp.

Vu Hữu Nhạc con trai của anh chồng chạy đến phòng tôi, nó hứng thú nhìn lại gần nhìn rồi nói: “Mèo của bà là mèo gì?” (Đoạn này thằng nhỏ dùng từ 你, chứ không dùng xưng bằng thím).

Trong phòng có mở lò sưởi cũng không lạnh nhưng đừng để chân trần chạy khắp nơi như vậy chứ?

Chủ yếu là do mùi hôi chân bốc ra, rất gay mũi.

Tôi đẩy cửa sổ thông gió, không quay đầu lại nói: “Lớn như vậy rồi không biết xưng hô với người lớn à? Gọi bằng thím.”

Vu Hữu Nhạc chẳng thèm quan tâm nói: “Hứ, vênh váo cái nỗi gì! Bà già!”

Tôi còn có chưa kịp lên tiếng, mẹ chồng đã chạy ngay vào hòa giải: “Ôi trời, sắp đến năm mới, con so đo với một đứa con nít làm cái gì!”

Bốn chữ chân ngôn lắng lại mâu thuẫn đại pháp! (Chỉ bốn chữ đã có thể xoa dịu mâu thuẫn).

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, vừa mới về quê lười cãi nhau.

“Tiểu Mộng, đến giúp một tay!”

Vừa uống ngụm nước đã nghe tiếng mẹ chồng gọi.

…..

Tôi là con gái một, trước khi kết hôn bát đặt ở chỗ nào trong tủ không cũng không biết.

Vậy mà sau khi kết hôn lại biết rõ, cua không thể ăn cùng với bí đỏ, ăn bánh dày không được uống rượu.

Phụ nữ ấy mà, sau khi kết hôn mới thật sự biết được khi còn ở nhà mẹ đẻ sung sướиɠ bao nhiêu.

Trong thôn có nhiều tập tục, tôi và Vu Vi Đông cũng vội vàng đi mua hương nến vàng mã và rượu thịt.

Lại còn phải chuẩn bị cơm tất niên và cúng kiếng.

Khi vừa làm xong, ngồi trên ghế salon thở dốc.

Lại có chuyện xảy ra.

Mẹ chồng phát hiện bà quên mua bánh bao đào mừng thọ cho ngày cúng thứ hai.

Vu Vi Đông vừa nhỏ giọng trách móc vài câu.

Mẹ chồng lại bắt đầu gào thét khóc lóc om sòm: “Cái nhà lớn như thế này, mày có quan tâm lần nào chưa? Cha mày chết sớm tất cả là do tao gánh vác. Bà già này lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt, tụi mày bắt đầu ghét bỏ tao.”

“Mười tám tuổi tao đã đến Vu gia làm trâu làm ngựa hầu hạ tụi mày, hốt phân dọn nướ© ŧıểυ nuôi mày lớn lên.”

“Rặt một lũ vô lương tâm!”

Miệng bà vừa nói nước mắt đã chảy ra khiến cho tôi nhìn ngây người.

Cả nhà giống như đã sớm hình thành thói quen khi gặp tình huống này, không một ai lên tiếng.

Vấn đề xuất hiện thì giải quyết vấn đề là được rồi!

Trách móc, khóc lóc có làm được gì đâu?

Quên mua thì mua lại không phải được rồi sao.

Tôi không nói hai lời, cầm chìa khóa xe ra ngoài, vừa vặn có thể thanh tịnh lỗ tai được một chút.

Khi mua xong đồ về đến nhà lại nhìn thấy một chuyện khiến tôi điên tiết.

7up bị giam trong chiếc l*иg chó, nó co rúm vào một gốc run rẩy, lỗ tai bị ép xuống, bên trong l*иg lông mèo bay tán loạn.

Tôi tức đến nỗi hô hấp dồn dập, nhìn Vu Hữu Nhạc đang ngồi xổm xem trong l*иg, nắm chặt nấm đấm.

Nó ngược đãi mèo của tôi như vậy cũng không có ai quan tâm.

Người đâu? Ch.ết hết rồi à?

Tôi tiến đến, bế 7up trong l*иg ra, ném Vu Hữu Nhạc vào sau đó dùng dây kẽm khóa chặt cửa l*иg lại.

“Tiểu súc sinh thì phải cùng một chỗ súc sinh! Đồ ch.ó mấ.t dạ.y! (Nguyên văn là: Có nhân sinh không ai dạy cẩu vật!)

Con chó ngốc giống như bị đi.ên, bổ nhào về phía Vi Hữu Nhạc.

Vu Hữu Nhạc bị dọa s.ợ h.ãi h.ét lên, chân nó run rẩy, bò trong l*иg chó.

Trong giây lát, một mùi khai tỏa ra từ người nó.

“Tao thay mẹ mày dạy dỗ cho mày, đây là bị tè ra quần à? Thật là đồ vô dụng?”

Nó oa oa khóc lớn, nước mắt và nước mũi lẫn vào nhau, nhìn rất xấu xí.

Bên trong lòng còn có phân chó chưa kịp xử lý dính vào người nó, làm cho người khác buồ.n nôn.

Tôi lái xe mang 7up đến bệnh viện thú y.