Chương 4: Trưởng Công Chúa, người có hài lòng không?

Chương 4: Trưởng Công Chúa, người có hài lòng không?

Phượng Quan Hà nghe thấy tiếng vang lớn truyền từ phía sau cánh cửa dẫn đến ôn tuyền. Hắn rất nhanh đã xông đến cánh cửa, nhưng lý trí khuyên hắn vẫn nên hỏi ý kiến người phía sau cánh cửa.

Trưởng Công Chúa rất khó chịu khi người khác quấy rối người khi đang ngâm mình.

"Trưởng Công Chúa, người xảy ra chuyện gì sao, thần có thể vào trong được không?” Phượng Quan nhẹ giọng

“Bổn cung bị trượt chân, ngươi vào trong đi, bế bổn cung ra ngoài ”- âm thanh yếu ớt truyền ra từ bên trong ôn tuyền.

“Vâng, thưa Công Chúa” Phượng Quan mở cửa, thấy nàng đang ngồi ôm hai chân trên thành bồn ôn tuyền, tóc và trung y ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe, nhìn rất đáng thương.

‘Nàng ấy muốn mình bế ra ngoài’ - Suốt ba năm thành thân, nàng chưa bao giờ cùng hắn có bất cứ cử chỉ thân mật nào. Hắn cũng chưa từng thân mật với những nữ nhân khác. Hiện tại đứng trước mặt nàng, hắn luống cuống không biết làm cái gì?

“Ngươi thật to gan, dám để bổn cung ngồi dưới đất, còn không mau đỡ bổn cung lên.” - Tần Nguyệt Oánh cau mày trước vẻ mặt nghiêm nghị của hắn.

Nàng ấy phải chăng ngã rất đau, nếu không khí thế vừa rồi của nàng cũng không có mạnh so với thường ngày.

Hắn ngay lập tức cúi xuống, muốn đỡ Công Chúa lên.

“Quỳ xuống!” - Nàng tỏ vẻ tức giận

Phượng Quan nhanh chóng quỳ xuống. Tần Nguyệt Oánh thấy hắn nghe lời như vậy, trong lòng có chút tức giận..

Trước đây, nàng sống một mình tại biệt viện, người ngoài cũng không thể tiến vào. Sau khi, hoàng huynh ban thưởng biệt viện này cho nàng, còn muốn nàng phải mang theo Phò mã đi cùng. Nàng cảm thấy mang theo hắn cũng tốt, nên mang hắn theo, nhưng thấy dáng vẻ sợ sệt này của hắn liền mất hứng.

Tất cả là lỗi của Phượng Quan. Chỉ cần ở gần hắn đều không có gì tốt, vận đen cứ ám lên mình. Hoàng huynh đến cùng, rốt cuộc huynh vừa ý hắn ở điểm nào chứ? Huynh với hắn, đúng là cá mè một lứa mà..

Tần Nguyệt Oánh nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn. Liếc nhìn Phượng Quan, nàng bỗng nảy ra một kế sách muốn tra tấn hắn.

"Nằm xuống”

"Không biết, Trưởng Công Chúa muốn thần nằm như nào?"

"Nằm ngửa đi, sau đó nhắm mặt lại" - Tần Nguyệt Anh mỉm cười.

Không phải tất cả những tên nam nhân khi đến thanh lâu, đều muốn nữ tử ngậm lấy cái cục thịt thừa của bọ hắn hay sao? Dùng cái đó để làm nhục kẻ yếu sao? Phu thê bình thường sao có thể làm vậy chứ? Nếu nàng muốn Phượng đại tướng quân liếʍ cái chỗ kia, hẳn là tính tình của hắn sẽ bạo phát đi? Dù sao thì đây cũng là lần đầu nam tử làm vậy với nữ tử đi?

Phượng Quan nghe lời nằm xuống, nhắm mắt lại, nhớ đến vẻ mặt đắc ý của Công Chúa, hắn cũng hiểu nàng đang tính kế hắn.

Trong bóng tối, người bên cạnh bắt đầu di chuyển, mảnh vải ẩm ướt, mang theo hơi lạnh lướt qua cánh tay nam nhân đang nằm dưới sàn. ‘Đây là y phục của Công Chúa bị ướt”

Một lát sau, hắn cảm nhận được hơi nóng đang phả vào mặt mình

"Mở miệng ra, bắt đầu liếʍ đi." - Công chúa ra lệnh

Phượng Quan Hà ngửi thấy mùi ngai ngái bay vào mũi mình, hắn kinh ngạc

"...Trưởng Công chúa..." Môi hắn run rẩy

"Làm sao, ngươi, ngươi muốn chống lại mệnh mệnh lệnh của bổn cung?" - Lúc này, Tần Nguyệt Oánh có chút hổ thẹn.

Vừa rồi, suy nghĩ đó lóe lên trong đầu nàng, nàng cũng không nghĩ vậy mà làm thật. Nếu hắn mở mắt ra có thể thấy rõ chỗ ý của nàng rồi. (Phải làm sao đây.)

Những năm qua, hắn rất nghe lời cũng không có chống đối lại nàng, nhưng bảo hắn làm cái này cũng không nên…

Phượng Quan mấp máy môi, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi “Thần không biết Trưởng Công Chúa muốn thần liếʍ chỗ nào?”

‘Liếʍ chỗ nào?’ - Lời này khiến nàng không vui, nàng đâu thể nói rõ được?

Nội tâm nàng hối hận cực kỳ, đến bước này rồi không thể lui được nữa: ‘‘Ngươi hỏi nhiều vậy để làm gì? Bảo ngươi liếʍ thì ngươi cứ liếʍ đi”

Nàng dùng lời tàn nhẫn nhất để tăng thêm can đảm cho bản thân mình:"Chó ngoan nên học cách trung thành với chủ của chúng, bắt đầu liếʍ đi!"

Nàng dạng hai chân sang hai bên, áp hạ bộ xuống mặt hắn, nên nàng cũng không thể thấy bên dưới hạ bộ của nam nhân này nổi lên một cục lớn.

Phượng Quan cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình cứng đến phát đau. Mùi ngai ngái từ cái miệng nhỏ này thật nồng nặc, không lẽ nàng ấy không ngửi thấy mùi gì? Nữ nhân dâʍ đãиɠ này, đúng là không sợ chết.

Theo ý nàng, hắn đưa đầu lưỡi ra liếʍ, chạm vào một mảnh mềm mại, nhẵn bóng. Hắn ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn rõ ràng ‘Trên bề mặt, không một ngọn cỏ, một bông hoa lớn lộ ra, hai cánh hoa thật dày, hoa hạch phía trên có thể lớn gấp hai hoặc ba lần nữ tử bình thường. Hai cánh hoa khép chặt, hẳn là chưa có nam tử nào chạm vào.

Nhìn thấy bông hoa này cũng biết là nữ tử này thật dâʍ đãиɠ, thiếu thao. Phượng Quan nắm chặt tay, cơ bắp toàn thân căng cứng, nội tâm thầm mắng.

Hóa ra mỗi đêm, nàng vuốt ve hoa hạch. khiến nó lớn như vậy, cũng không biết đi đường có khó chịu hay không?

Nếu Công Chúa muốn hắn đè nàng ra, hung hăng chà đạp, hắn nhất định làm theo yêu cầu của nàng, mỗi tối cũng không phải vuốt ve côn ŧᏂịŧ.

Phượng Quan hung hăng liếʍ hoa nguyệt của nàng hai cái cho hả giận. Cái miệng nhỏ, vốn đã nửa ướt, giờ đã trở nên mê hoặc hắn rồi. Nước từ trong cái miệng nhỏ chảy vào miệng hắn, nhiều đến nỗi chảy xuống cằm hắn.

Hắn ấy thở hổn hển "Công Chúa, người cảm thấy thế nào?”

Tần Nguyệt Oánh nhất thời không thể trả lời. Được hắn hầu hạ khiến cho bụng dưới nàng càng khó chịu hơn. Lúc bị liếʍ, chân nàng run rẩy, thở dốc từng hơi, nàng nhẫn nhịn, không rên ra tiếng.

Đê tiện - Thật muốn mắng hắn. Sao hắn có thể liếʍ thành thạo giống như một con chó, hắn lại không hề tức giận?’

Phượng Quan ngẩng mặt lên, tiếp tục liếʍ hoa hạch lớn đang dựng lên.

“Trưởng Công Chúa, người có hài lòng không?

“Ưm, ưm “ - Tần Nguyệt Oánh không nhịn được nữa, rêи ɾỉ thành tiếng. Đôi chân ngồi xổm, dạng sang hai bên quá lâu, trải qua một màn vừa rồi, bủn rủn, ngồi vào mặt hắn.