Chương 2: Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn thao trưởng công chúa triệt để



Ở bên trong phòng ánh sáng của nến chiếu rọi xuống, bóng người nam nhân càng thêm rõ ràng.

Kỳ thực Tần Nguyệt Oánh Phò mã trong phủ công chúa của mình là mỹ nam tử nóng bỏng nhất trong kinh thành, ngày thường sống như hổ, cánh tay dài, bụng rắn chắc và eo sói, làn da màu mật ong lộ ra nồng hậu khí tức nam nhân. Giữa chân mày tuấn lãng sắc bén, một đôi mắt đen trắng rõ ràng.

Phượng đại tướng quân mỗi khi chinh chiến về hồi kinh, trên đường Chu Tước đều bày khắp khăn nữ nhi ném cho hắn mà.

Nhưng Tần Nguyệt Oánh không có hứng thú, nàng không thích kiểu nam nhân này, vì vậy cho tới bây giờ chỉ ở trong hoàng cung nghe qua tin Phượng Quan chiến thắng, nhưng một lần cũng không có nhìn qua hắn.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phượng Quan là ở đại hôn lúc trong phòng tân hôn của bọn họ.

Tần Nguyệt Oánh lại duỗi chân ngọc ra đạp đầu của hắn, từng chút từng chút mà đùa hắn.

"Phò Mã, ngươi có cảm giác bộ dáng bây giờ của người giống như một con chó không."

Nói xong, nàng cảm nhận được cơ thể nam nhân cứng đờ, trong lòng hết sức hài lòng.

Ba năm, hắn cũng kìm nén đủ lâu.

Cơn giận này thế nào cũng nên tràn ra.

Nàng biết Phượng đại tướng quân Ngọc môn quan giận dữ, dân tộc Hung nô phục thi trăm vạn, nhưng nàng chẳng quan tâm Phượng Quan sẽ phát hỏa với cô.

Hắn là dựa vào công lao chém gϊếŧ đi lên, hắn đối với lông vũ của mình rất yêu quý, không dám gϊếŧ cô.

Như vậy là dễ dàng hơn nhiều.

Tần Nguyệt Oánh không quan tâm Phượng Quan sẽ dùng loại hình thức trả nào thù nàng —— nhục nhã nàng, đánh nàng, ghê tởm nàng... Nàng không có vấn đề.

Chỉ cần bọn họ có thể rời xa.

Nàng xuất thân Thiên gia, trong xương cốt người nơi đó chảy xuôi dòng máu bẩn thỉu, dường như người người sinh ra được sẽ tính toán.

Phượng Quan không nên đặt chân ở đây.

Bởi vì hắn không xứng!

Thế nhưng Phượng Quan biểu hiện lại một lần nữa khiến cho nàng thất vọng rồi.

Hắn quỳ xuống lại vừa cúi đầu, trầm giọng nói: "Trưởng công chúa nói thần là cái gì, thần chính là cái đó."

Cho dù bị nói như vậy, Phượng đại tướng quân như cũ không quên quân thần Chi lễ giữa bọn họ.

Đều nói nam nhi đầu gối có hoàng kim, thế nhưng Phượng Quan ở Tần Nguyệt Oánh nơi nào...

Không có gì cả.

Tần Nguyệt Oánh một đôi mắt phượng hơi khép, che giấu buồn chán trong con ngươi.

"Tắt đèn đi, Bổn cung mệt nhọc."

===

Ngoài phòng mưa to như trước như trút nước, tháng mười mùa thu lạnh .

Phòng trong một mảnh đen kịt, địa long tản ra nhiệt, yêu tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở đều không nghe được.

Tần Nguyệt Oánh bị ấm áp sưởi ấm đến ngủ không được, lại cảm thấy trong phòng không khí rất khô ráo, đến mức đốt cháy môi lưỡi nàng.

Nàng xốc phân nửa chăn, đem một chân lộ ở bên ngoài, lúc này mới cảm thấy thư giãn .

Sau một lát, Phượng Quan người đang ngủ trên sàn nhà dưới chân giường, mở mắt ra.

Trong phòng mấy động tĩnh không thể nghe thấy, nhưng hắn tai thính mắt tinh hơn người thường, tự nhiên nghe được rõ ràng.

Thậm chí mượn ánh trăng nhỏ ngoài phòng, hắn mơ hồ có thể thấy trưởng công chúa đem một cái đùi lộ ra bên ngoài, hai chân mang theo chăn nhẹ nhàng cọ.

Nành chính là cọ chỗ kia, bản thân không cần nhiều lời.

Phượng Quan trong lòng thở dài —— trưởng công chúa cơ thể hôm cũng phát tao.

Hiện nay lúc này nàng chỉ là mài mài tiểu đậu đậu của mình, nhưng để cho nàng nếu như còn không thỏa mãn, không chừng nàng sẽ đem dươиɠ ѵậŧ dưới gối nhét vào vào bên trong tao bức của nàng lộng!

Cũng đúng, trưởng công chúa năm nay hai mươi mốt, cơ thể dần dần chín mùi, thỉnh thoảng không kềm chế được cũng là bình thường.

Nhưng này tần suất vị cũng quá nhiều không?

Từ lúc đầu năm nay đến mùa hạ, trưởng công chúa đã đến tình độ nếu không tiết một lần liền ngủ không yên.

Nếu mà tiếp tục như vậy là tốt!

Nghe trong không khí truyền đến tiếng thở dốc cực lực đè nén, dươиɠ ѵậŧ trong quần Phượng Quan đã sớm nhô cao, hắn mặc dù không thấy, nhưng cũng biết dịch thể đã khiến tiết khố ẩm ướt.

Đây đối với hắn làm sao không phải một loại dằn vặt?

Hắn đưa tay vào dùng sức tuốt hai cái, ngón cái hung hăng vuốt qua qυყ đầυ lớn cỡ trứng ngỗng cho đỡ thèm, xong xuôi vừa buông ra rảnh.

Hắn không thể làm. Nếu trưởng công chúa nói hắn là chó của nàng, vậy toàn thân hắn tự nhiên không có một chỗ là của mình. Những đồ chơi này, hắn nên bảo toàn thật tốt những thứ này cho trưởng công chúa mới phải.

Trưởng công chúa vẫn luôn cho là nàng dấu rất tốt. Đã như vậy, hắn chỉ coi như không hay không biết, tất nhiên vào lúc này không làm ra động tĩnh để cho nàng phát hiện.

Bên trong phòng rất nhanh truyền đến tiếng nước kho có thể nghe thấy.

Phượng Quan không tiếng động hít và một hơi, hận nghĩ —— trưởng công chúa không phải thích lớn sao? Ngọc thể phía dưới gối đầu nàng thật dài, thế nhưng dươиɠ ѵậŧ so với thứ giả kia còn muốn dài hơn, còn to hơn thứ đồ chơi kia gấp ba bốn lần! Nếu như bây giờ cắm ở hoa huyệt trưởng công chúa là mình không phải cây đồ chơi kia, trưởng công chúa nhất định sẽ thoải mái đến khóc đi?

Đến lúc đó nàng sẽ không quan tâm xin mình thao nàng sao?

Trong quân doanh đồng liêu thường nói với hắn, nữ nhân đều là cùng một dạng, ngoài miệng lợi hại nhiều thao vài lần cũng liền ngoan.

Thế nhưng Phượng Quan cũng chỉ có thể ngẫm lại. Trưởng công chúa là người trên đầu quả tim của hắn, hắn tuyệt không sẽ làm chuyện ép buộc nàng tí nào.

Bên kia trên giường động tác vẫn còn tiếp tục.

Phượng Quan trở mình, hắn dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đến lợi hại, cho dù có lớp chăn dày ngăn cách như vậy nhưng nhìn cũng rất rõ ràng.

Phượng Quan không gấp gáp lật người qua, Tần Nguyệt Oánh đang làm chuyện xấu nghe được động tĩnh dưới giường, lại đến lúc quan trọng, nàng lại bị kinh ngạc nho nhỏ này làm cho cơ thể sung sướиɠ tiết ra!

Nàng chưa từng đột nhiên cao trào như vậy.

Lúc trước nàng luôn phải cầm ngọc thể dài làm cực kỳ lâu, cuối cùng tay nàng mỏi, mới có thể qua loa xong việc. Thế nhưng lúc này đây nàng tiết đến vừa vội vừa hung, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chảy ào ào ra bên ngoài, đem chăn đệm dày trên giường nàng làm ướt đẫm.

Nàng không nhịn được, từ giữa môi tràn ra một tiếng rên yêu kiều.

Sau đó lại rất mau che kín môi.

Tần Nguyệt Oánh khẩn trương nằm ở trên giường lắng nghe động tĩnh bên trong phòng, mãi đến rất lâu Phượng Quan cũng không có chuyển động, tâm mới từ từ để xuống.

Mà Phượng Quan ngủ ở trên đất lưng thẳng tắp, lúc này khớp hàm đã sắp nghiền nát.

Hắn ở trong lòng nghĩ, hắn sớm muộn gì có một ngày muốn thao trưởng công chúa triệt để!