TG5 - Chương 6.2

Sự hiểu biết của Thanh Lan về Đạo pháp vô cùng thâm sâu, cá muối Cố Niệm ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới đương nhiên không thể so được.

"Đại đạo đơn giản, đại đạo vô hình, đại đạo vô pháp, bỏ phồn giản lược, trở về bản tâm, thiên nhiên nhiên hợp nhất..." Giọng nói của Thanh Lan vô cùng dễ nghe, như nước tuyết tan chảy róc rách, giống như ngọc bội phát ra âm thanh trong trẻo êm tai, cũng giống như âm vang rõ ràng mạnh mẽ của tiếng đàn cổ.

Cố Niệm nghe xong ngơ ngác, mi mắt dần dần khép lại, hơn nữa hôm qua y còn bị du͙© vọиɠ tra tấn đến nửa đêm, lúc này trực tiếp nằm trên bàn ngủ thϊếp đi.

Thanh Lan nhìn đầu Cố Niệm giống như gà mổ thóc đến lúc hoàn toàn nằm xuống, hắn nhẹ nhàng rút cuốn sách Cố Niệm đang cầm trong tay ra.

Tiểu đồ đệ của hắn nhắm chặt mắt lại, lông mi rất dài, ngủ cũng không yên, lông mi dài khẽ run lên.

Ánh mắt Thanh Lan bình tĩnh nhìn y, không biết nhìn bao lâu, hắn bỗng đưa tay ra nhẹ nhàng vẫy một cái.

Lập tức, một tấm chăn mỏng bao phủ cả người Cố Niệm.

Giữa tháng đang đến gần, vào đêm khuya giữa tháng này, Tinh Mộ vẫn luôn nhắm mắt thiền định trong phòng, hắn không dám đi ngủ, vì lo lắng Cố Niệm sẽ xảy ra chuyện gì.

Cố Niệm năm nay mười sáu tuổi, là độ tuổi mà thể chất thuần Âm bùng nổ. Trước đó lúc gần đầu tháng và giữa tháng, du͙© vọиɠ của Cố Niệm đã dâng trào mãnh liệt như vậy, hắn sợ rằng đêm nay Cố Niệm sẽ bùng nổ tình triều, không thể kìm nén dễ dàng được.

Quả nhiên, sự thật nhanh chóng chứng minh rằng suy nghĩ của hắn vô cùng chính xác.

"Da^ʍ huyệt ngứa quá hu hu... vυ", vυ" cũng trướng quá, a a ưʍ... khó chịu quá..." Một tiếng rêи ɾỉ đột nhiên thoát ra từ viên đá truyền âm mà Tinh Mộ đang giữ chặt trong tay.

Là Cố Niệm! Ban ngày hắn sợ buổi tố Cố Niệm sẽ xảy ra chuyện, nên cố ý đặt trong phòng y một viên đá truyền âm, không ngờ thật sự lại dùng đến.

Nhưng mà sư đệ hắn rêи ɾỉ lớn tiếng như vậy, lỡ như sư phụ nghe thấy thì sao?

Tinh Mộ bay ra khỏi phòng, vừa đến sân Cố Niệm, hắn nhanh chóng hạ cấm chế toàn bộ sân, ngăn chặn mọi âm thanh thoát ra ngoài.

Hắn đẩy cửa ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cả người hắn run rẩy.

"Sư huynh, đệ, đệ khó chịu quá... sư huynh gϊếŧ ta đi, sư huynh. . . " Tiểu sư đệ, người được hắn yêu thương từ nhỏ cả người đầy mồ hôi co rúc vào góc giường, trên mặt toàn là nước mắt.

"Sư huynh, đệ không muốn thân thể mẫn cảm dâʍ đãиɠ này sống ở trên đời nữa, hu hu... đệ không muốn sống nữa ..ưʍ..." Cả người Cố Niệm nóng bừng, y mở mí mắt nóng hổi khó chịu, khóc đến đỏ cả mắt.

"Hồ nháo! Sao sư huynh có thể gϊếŧ đệ được?" Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Niệm, Tinh Mộ cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng đau đớn như bị một lưỡi dao sắc bén cắt thành từng mảnh.

Chậc chậc, chẳng phải trong nguyên tác sư huynh không chút do dự gϊếŧ chết ta sao?

"Được rồi, Niệm Niệm, đừng khóc, sư huynh, giúp đệ..." Tinh Mộ ngồi ở mép giường, vòng tay ôm lấy Cố Niệm.

Chiếc áo mỏng manh của Cố Niệm đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc này, y cuộn tròn ở trong l*иg ngực của Tinh Mộ không ngừng run rẩy. Mỗi lần y run rẩy, trái tim của Tinh Mộ cũng run lên dữ dội.

"Vυ" sưng quá sư huynh... vυ" đệ sắp nổ tung rồi... sư huynh nhanh giúp đệ hút một cái, hút sữa ra ngoài hu hu..."

Bộ ngực lớn giống như một quả bóng bay chứa đầy khí. Nỗi đau khi căng đầy đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung khiến Cố Niệm mất đi lý trí.

Y không biết xấu hổ đặt bộ ngực dâʍ đãиɠ của mình vào tay Tinh Mộ, cầu hắn hung hăng vắt sữa, làm chậm lại cơn đau của y.

Sữa...sữa, sữa của sư đệ? !

Tinh Mộ cảm nhận được cảm giác ấm áp ướt dính từ đầṳ ѵú trên bàn tay mình. Nó dính dính, đúng thật trông rất giống sữa. Cả người hắn cứng đờ, như bị sét đánh giữa trời quang.