Chương 28

Editor: lemonade

========

Chỉ với một câu đơn giản mà Khang Vạn Lý đã bị đứng hình trong nháy mắt.

Cậu không sợ đối chọi gay gắt với Hoa Minh, chỉ sợ bi/ến thái bỗng nhiên dịu dàng nói lời mật ngọt. Cậu không tức giận nổi nữa, trong lòng bất giác hiện lên một suy nghĩ lớn mật: Không phải b/ến thái đang lo lắng cho cậu đấy chứ? Bởi vì sợ cậu đi một mình nên mới quấn lấy cậu như vậy à?

Khang Vạn Lý lập tức cảm thấy phức tạp vô cùng, nhìn như vừa ăn phải ruồi vậy! Tuy là cậu chưa ăn qua ruồi nhưng cậu đoán là ăn ruồi cũng không khó chịu như vậy đâu, thà có ý đồ gây rối với cậu còn tốt hơn nhiều đấy! Quá kì quái, đã vậy còn cực kì ngượng ngùng đó có biết không!

Bỗng nhiên Khang Vạn Lý không có cách nào hợp tình hợp lí để chế giễu biế/n thái cả, chỉ trong chớp mắt khí thế đều tan biến sạch sẽ, ấp úng nói không ra lời.

Chiếm được tiện nghi rồi, Hoa Minh còn cố ý nói chuyện với cậu: "Đi thôi, đi chung."

Đi đi đi! Đi cái mông chứ đi! Không đi!

Khang Vạn Lý chết lặng trở về chỗ ngồi, Hoa Minh lại như hình với bóng mà ngồi đối diện cậu.

Khang Vạn Lý trừng hắn, nói: "Cậu phiền muốn chết."

Hoa Minh khẽ cười nói: "Câu này chỉ nên nghĩ trong lòng thôi."

Khang Vạn Lý không chút sợ hãi: "Tôi cố ý nói cho cậu nghe đấy."

Hoa Minh nói: "Rất dễ nghe, cậu có thể nói thêm vài câu nữa."

Đấu võ mồm tiếp là sẽ không dứt được, Khang Vạn Lý giơ cuốn sách lên: "Cậu đừng có nói chuyện với tôi nữa."

Hoa Minh thật sự dung túng gật đầu, không biết lấy từ đâu ra hai hộp trái cây đã rửa sạch sẽ, đặt lên trên bàn, Khang Vạn Lý ngẩn ra, cảm giác càng kì quái hơn.

Trái cây??? Còn có cả trái cây nữa à?? Hôm qua thì bỏ qua đi, hôm nay còn chuẩn bị tận hai hộp, rất không bình thường đấy!

Khang Vạn Lý cảnh giác, nói: "Cậu bỏ thuốc vào đấy rồi có phải không?"

Hoa Minh nói: "Thuốc gì cơ?"

Biểu cảm của Khang Vạn Lý một lời khó nói hết, thật đúng là nói không nên lời.....

Nói thuốc kí/ch thích thì có vết xe đổ lần trước rồi, Khang Vạn Lý cảm thấy bản thân mình rất rất là quê. Nói thuốc xổ thì sao biế/n thái lại có thể bỏ thuốc xổ vào cơ chứ!

Hoa Minh cực kì thích nhìn dáng vẻ bị bắt nạt đến nói không ra lời của Khang Vạn Lý.

Lúc trước thì hắn chỉ có thể cảm thụ trạng thái âm thanh và cảm giác của Khang Vạn Lý mà thôi, còn bây giờ hắn có thể nhìn thấy gương mặt của Khang Vạn Lý, nhìn khuôn mặt xinh đẹp không ngừng thể hiện một loạt các biểu cảm sinh động kia, hình như nhìn đến hơi nghiện rồi đấy.

Thú vị lắm, tại sao Khang Vạn Lý lại có thể thú vị đến thế cơ chứ.

Hoa Minh thưởng thức không đủ, tiếp tục nói: "Không yên tâm thì đừng ăn."

Hắn làm bộ như muốn lấy trái cây lại, Khang Vạn Lý vội vàng vươn tay đè trái cây, gương mặt đứng đắn nói: "Trái cây đã làm sai gì chuyện gì! Cà chua bi vô tội! Thanh long cũng vô tội! Kiwi cũng vô tội luôn!! Tóm lại tất cả đều vô tội!"

Ra là trừ anh đào thì cậu thích ăn ba loại trái này nhất, Hoa Minh cố ý nhớ từng trái một, cảm thấy hài lòng rồi, hắn sung sướиɠ cười ra tiếng.

Khang Vạn Lý gắt gao giữ miệng, từ chối nói chuyện với Hoa Minh. Hoa Minh cũng nhận được kết quả như ý, không làm phiền nữa, hắn chống tay rồi nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh sàn sạt khi viết chữ của Khang Vạn Lý.

Một lát sau, Khang Vạn Lý nhịn không được nhìn lén Hoa Minh thì thấy người này đã lặng lẽ ngủ mất rồi.



Mới đó đã ngủ rồi ư? Tâm tình của Khang Vạn Lý quả thật thấy càng ngày càng quái. Cậu chưa thấy ai như Hoa Minh cả, xách cậu tới trường rồi làm cho cậu run sợ, sau đó thì đi ngủ.

Bỗng nhiên cậu nảy ra vài ý tưởng xấu xa, dùng bút vẽ lên hai má của Hoa Minh. Lông mày của Hoa Minh vẫn không hề nhúc nhích, Khang Vạn Lý thấy hắn không có phản ứng, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm một hơi, đột nhiên thấy vui vẻ hơn nhiều rồi.

Vậy mới đúng chứ, cậu sớm đã muốn hả hê một trận rồi!

Nhưng mà cùng lắm cậu cũng chỉ dám vẽ một tí xíu thôi, Khang Vạn Lý không sợ người khác, cậu chỉ không dám chọc giận b/iến thái mà thôi. Cậu thừa dịp đang thư thái thì tập trung tinh thần giải đề, làm xong môn toán thì cũng đã qua một tiếng đồng hồ rồi.

Khang Vạn Lý có hơi mệt, cậu duỗi người, Hoa Minh vẫn còn ngồi ngủ trước mặt cậu, tư thế cũng chưa đổi lần nào.

Bi/ến thái ấy vậy mà không mỏi tay à, cũng lợi hại đó chứ. Khang Vạn Lý dọn dẹp một chút, thấy hơi chán nên cậu đeo tai nghe nghe nhạc, tinh thần đã mất tập trung rất nhiều, vô thức nhìn chằm chằm Hoa Minh đang ngủ.

Cậu thật sự là càng ngày càng không hiểu Hoa Minh, tên này rốt cuộc đang làm cái gì thế? Hình như không hề có hứng thú với cậu theo phương diện kia, nhưng lúc nào cũng tốt bụng với cậu?

Chẳng lẽ thật sự là muốn kết bạn bình thường à!? Không....

Không chừng là đang cố ý làm cậu buông lỏng cảnh giác thì có!

Khang Vạn Lý đang suy nghĩ, bất thình lình thấy Hoa Minh hé miệng, nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Khang Vạn Lý bị hoảng sợ, đối diện với tầm mắt của Hoa Minh, Hoa Minh nhìn cậu cong cong đôi mắt. Khang Vạn Lý bị nói trúng tim đen, không khỏi tức giận: "Cậu biết tôi nghĩ gì không mà nói bừa thế hả!"

Thanh âm Hoa Minh mang theo ý cười: "Mặc kệ cậu đang nghĩ gì, đều là suy nghĩ nhiều rồi."

Khang Vạn Lý bị người ta dẫm đến đau chân, tức đến nói không ra lời, Hoa Minh nói tiếp: "Cậu lúc nào cũng trách tôi, nhưng rõ ràng cậu mới là người trêu chọc tôi trước mà. Lần đầu tiên là ở sân tập này, cậu khıêυ khí©h tôi trước đấy, cậu quên rồi sao?"

Khang Vạn Lý cảm thấy câu này không đúng lắm, khıêυ khí©h hả? Nhưng người trêu chọc trước không phải là biế/n thái hay sao?? Ở phòng vẽ tranh của Tu đó! Ở cái thang máy vận chuyện hàng hoá chết dẫm kia đấy!! Ấy mới là lần đầu tiên mà!

Khang Vạn Lý vừa mới chuẩn bị định nói, Hoa Minh cũng đồng thời mở miệng: "Cậu đang nghe gì đó?"

Lời nói của Khang Vạn Lý bị đánh gãy, hơi phản ứng một chút: "Ai cần cậu quan tâm."

Hoa Minh nghe cái câu trả lời này của Khang Vạn Lý không biết bao nhiêu lần rồi, hắn dứt khoát tháo một bên tai nghe của Khang Vạn Lý đeo lên tai mình, lẳng lặng nghe vài giây.

Giọng hát bằng tiếng Anh du dương vang lên, giai điệu của bài hát khiến người ta cực kì thoải mái, là một bài hát xưa kinh điển "Yesterday Once More".

Hoa Minh nói: "Cậu thích bài này à?"

Khang Vạn Lý đúng là thích thể loại này, đặc biệt là thể loại kinh điển như này, không thể chê vào đâu được. Dù đã nghe biết bao nhiêu phiên bản rồi nhưng cậu vẫn đều thấy bản gốc là hay nhất, nhưng mà cậu không thích nói về sở thích của mình với biế/n thái đâu.

Hoa Minh nói: "Bài này tôi biết hát đó."

Ai quan tâm cậu có biết hát hay không, Khang Vạn Lý còn chưa kịp mắng thì Hoa Minh đã cất giọng hát theo bài nhạc trong tai nghe.

~ It"s yesterday once more.

Looking back on how it was in years gone by

And the good time that I had

Makes today seem rather sad. ~

Thanh âm của Hoa Minh cách cậu rất gần, giọng hát trùng điệp với giọng nữ trong bài hát, nhẹ nhàng và tình cảm đến không thể tả.

Khang Vạn Lý tựa như là bị tiếng hát kia truyền điện đến, trên má vèo một cái nổi lên một lớp da gà.

..... Cái đờ mờ âm thanh gì đây.



Khang Vạn Lý một chút cũng không muốn thừa nhận rằng tuy Hoa Minh chỉ mới hát hai câu ngắn ngủn thôi nhưng lại rất là êm tai, êm đến khó tả.

Cậu bị k/ích thích mất rồi!!

Khang Vạn Lý đẩy Hoa Minh ra, ánh mắt khϊếp sợ nhìn hắn, Hoa Minh lại giống như chẳng có việc gì, nhàn nhạt nhìn cậu: "Sao vậy?"

Khang Vạn Lý ấp úng, nói không nên lời, trong lòng thì kinh hoàng. Cậu ngướn cổ, tự lảng sang chuyện khác: "Mặt cậu dơ quá."

Hoa Minh sờ sờ gương mặt của mình, quả nhiên sờ ra một chút màu đen, hắn nhìn về phía Khang Vạn Lý, Khang Vạn Lý vẻ mặt kiên cường: "Phải đấy, là do tôi vẽ đó! Cậu làm gì nào!"

Hoa Minh nhìn dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cậu, không nhịn được mà bật cười. Hắn tuỳ ý quẹt mặt mình vài cái rồi lại chơi trò dơ như ở trên taxi hôm trước, bôi mực lên quần áo của Khang Vạn Lý.

Khang Vạn Lý nổi khùng, đây là chiếc áo thun mà cậu thích nhất đấy! Xanh sapphire đấy!!!

Đền cho cậu mau!!

Hai người đang muốn đánh nhau thì điện thoại Hoa Minh đột nhiên vang lên, hắn lấy một tay đè đầu Khang Vạn Lý lại, ý bảo ngừng chiến: "Ai đấy?"

Âm thanh của Từ Phượng truyền tới: "Anh, anh đang ở đâu đó? Bên em có chuyện rồi! Mau đến chi viện cho em đi."

Hoa Minh quét mắt nhìn Khang Vạn Lý, không chút lưu tình nói: "Không đi được, tự xử đi."

Từ Phượng kêu rên một tiếng, sợ Hoa Minh cúp điện thoại, vội vàng nói: "Không được đâu anh, thật sự không được đâu mà! Hôm nay là sinh nhật của Đại Kiều, anh mà không tới thì cuộc sống này của em cũng coi như xong luôn. Nó đã kêu em đi mời anh nhưng mà em lỡ quên mất, anh thân yêu ơi, mau giúp em đi, anh nhanh đến đây đi mà. Anh đang ở đâu để em đi đón."

Hoa Minh nói: "Tao đang ở trường."

Từ Phượng nhanh nhẹn: "Anh đang ở trường á? Anh ở đấy làm gì vậy? Được rồi, vậy anh cứ đứng im ở đó đi, bây giờ em sang."

Hoa Minh ngắt lời nói: "Không cần đâu, tự tao đi."

Nói xong, Hoa Minh quyết đoán cúp điện thoại, vài giây sau, Từ Phượng đã gửi vị trí sang.

Toàn bộ cú điện thoại đã bị Khang Vạn Lý nghe thấy rất rõ ràng, cậu lộ ra vẻ được giải phóng, xua đuổi: "Tốt quá rồi, mau đi đi."

Hoa Minh cũng không để ý, chỉ nói: "Mời cậu ăn cơm nhé."

Khang Vạn Lý thấy không ổn, cậu nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: "Không! Tôi không đi đâu!"

Hoa Minh nói: "Có đồ ăn ngon, còn có cả trái cây nữa."

Khang Vạn Lý tức giận: "Bộ tôi thiếu đồ ăn ngon à? Tôi có thiếu trái cây sao? Xem thường ai vậy chứ!"

Hoa Minh mỉm cười: "Thượng lượng thượng lượng."

Khang Vạn Lý từ chối: "Không thương lượng gì hết."

Hoa Minh bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi."

Khang Vạn Lý lộ ra biểu cảm đắc ý, phảng phất như đã nắm được thắng lợi, trong ánh mắt có hơi chói sáng.

Hoa Minh khiến cậu vui vẻ một lát, sau đó ra tay bóp chặt gáy của Khang Vạn Lý, giống như nắm cổ gà mà xách ra khỏi phòng học: "Đi thôi, đi ăn cơm thôi ~"

Khang Vạn Lý: "....." Đờ mờ! Không đi!!!

Tôi không đi mà!!!