Chương 43: Không thể tha thứ
Buổi chiều, Mặc Phi Tước về đến nhà, rồi cởϊ áσ khoác xuống, hỏi ngừơi hầu nữ đang nhận áo khoác
“Cha của tôi đâu?”
“Lão gia ở trong phòng của tiểu thư!” Giọng của người hầu nữ có chứa một chút chán nản cùng bất đắc dĩ. Sắc mặt của anh cứng đờ, lại hỏi
“Hôm nay ông đã uống thuốc chưa?”
“Vẫn chưa!” Người hầu nữ lắc đầu. Mặc Phi Tước nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ anh đã biết,
chợt xoay người lên lầu rồi đi tới một gian phòng. Mặc lão gia đang ngồi ở bên mép giường, xem ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Mặc Noãn, thỉnh
thoảng lại tằng hắng một cái.
“Cha” Mặc Phi Tước đi tới khẽ gọi một tiếng, cắt đứt
trầm tư của Mặc lão gia, ông quay đầu cười nhạt với anh
“Tước nhi, con
đã về.”
“Cha, hôm nay sao ngài không uống thuốc?” Anh ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lưng cho ông. Mặc lão gia khoát khoát tay
“Một chút bệnh vặt cũng không có gì đáng ngại...... Khụ khụ!”
“Ho đến mức này mà ngài còn nói không sao, thuốc ở
đâu con đi lấy cho ngài!” Anh vừa đứng dậy thì Mặc lão gia kéo cánh tay
của anh lại, cười nói
“Tước nhi, trong cuộc sống có ba điều không thể
che giấu đựơc, khụ, nghèo khó...... Còn có yêu. Càng muốn che giấu, sẽ càng đau khổ hơn.” Mặc Phi Tước nhìn chằm chằm ông, có vẻ không hiểu lời ông nói. Cầm tay của anh, Mặc lão gia mơ hồ run rẩy nói
“Kỳ thật con rất thích Noãn phải không?” Mặc Phi Tước tức thì chấn động, cả người cũng run rẩy một chút, sắc mặt cứng đờ —— Mặc lão gia nói tiếp
“Tước nhi, cha mặc kệ con đối
với Noãn là tình anh em, hay là tình yêu nam nữ, hoặc là hận, cha đều hi vọng con có thể nể mặt lão gia như cha mà tha thứ cho con bé, khụ khụ
khụ, thay cha chăm sóc con bé thật tốt, cha chỉ có mỗi mình con bé là
con gái...... Khụ khụ khụ.”
“Cha, con đi lấy thuốc cho ngài!” Anh đứng dậy, có ý muốn trốn tránh vấn đề này, nhưng
Mặc lão gia lại nắm tay của anh không buông, tia sáng trong đôi mắt của
ông nhẹ nhàng
“Tước nhi, Noãn là do một tay con nuôi lớn, nếu như không
có tình yêu thì cũng có tình thân, chuyện kia cũng đã qua chín năm rồi,
con cũng nên buông xuống đi!” Buông xuống, nói dễ như vậy sao...... Chín năm trước, anh đã bóp chết đứa con của cô, cô
cũng tự tay bóp tim của anh, khiến cho anh sống không bằng chết! Anh rút ra tay của mình rồi cầm ngược lại tay của
ông, khuôn mặt đẹp trai lo lắng và đầy ngũ vị tạp trần, lông mày cương
nghị không ngừng run rẩy, tim cũng quặn đau giống như là bị máy trộn
bê-tông vậy, hít thở cũng rất đè nén. Anh gượng cười
“Cha, ngài chú ý giữ gìn sức khoẻ,
trong khoảng thời gian này công ty rất nhiều việc, có lẽ gần đây con
cũng không có thời gian để về nhà, ngài phải nhớ uống thuốc, ăn cơm đúng giờ.”
“Tước nhi ——” Mặc lão gia đỏ mắt, nó đang trốn tránh, chắc là nó vẫn chưa buông được, đứa trẻ này có số khổ, nó đang hành hạ
ai chứ?
“Buổi tối còn có một bữa tiệc, con cũng phải đi rồi,
cha hãy giữ gìn sức khoẻ!” Anh đứng dậy xoay người, chân anh như ngàn
cân, từng bước nặng nề mà bước ra khỏi phòng. Nhìn bóng lưng anh rời đi, Mặc lão gia khóc lên, nước mắt lớn cỡ hạt đậu, từng giọt nhỏ xuống ở trong ảnh Mặc Noãn cười.
“Con gái, ba không giúp đựơc con rồi!” Ông vuốt ve
hình của con gái, cánh môi run rẩy nói ” Noãn, con bé ngốc của ba, ba
thật sự rất nhớ con, rất nhớ con.” Ông ôm chặt tấm hình của con gái vào
ngực, lệ nóng ào ào lăn xuống...... Ông đã kiểm tra rồi là ung thư thời kỳ cuối, không còn nhiều thời gian nữa! Điều ông không yên tâm nhất chính là con gái và đứa
con trai nuôi này, rõ ràng có ý với nhau, lại hành hạ lẫn nhau, sao khổ
như vậy chứ?
“Shit!” Vừa lên xe, Mặc Phi Tước hung hăng đập vào
tay lái một cái, anh đối với Mặc Noãn chỉ có hận, chỉ có hận,...... Nếu như thật sự chỉ có hận, tại sao, chỉ vì một cái tên, lại có thể
khiến cho anh thất thừơng như thế. Sẽ không đâu, anh không thể thích con bé hư đốn đó, nhất định sẽ không! Khởi động xe, rồi mở nắp xe thể thao ra, anh quyết
định để cho gió lạnh thổi mình một chút, để tỉnh lại, tỉnh lại.