Chương 6: Ác ma nghiện hôn (6)

Ninh Hề Nhi sửng sốt vài giây, hàng mi run rẩy cụp xuống, dường như đang che giấu tâm trạng của mình.

Lúc ngẩng đầu lên, trên gương mặt cô lại hiện lên nụ cười xán lạn, rạng rỡ: "Cậu là gì của tôi, dựa vào đâu mà xen vào chuyện của tôi hả? Kỷ Dạ Bạch, cậu muốn hôn thì cứ hôn đi, cậu đẹp trai thế này, tôi cũng chẳng thiệt ~"

Kỷ Dạ Bạch chửi thề, con nhóc thối tha này!

Vốn dĩ hắn cho rằng Ninh Hề Nhi cố ý chuyển trường đến Mộc Anh vì Cung Tu, nhưng vừa rồi nghe cô Liễu nói, hắn mới biết thì ra không phải như vậy.

Ninh Hề Nhi nhất định đang giấu hắn chuyện gì đó!

"Kỷ Dạ Bạch, tôi đau bụng quá..." Ninh Hề Nhi đột nhiên ôm bụng kêu thảm thiết, vẻ mặt tràn đầy đau đớn.

Kỷ Dạ Bạch không thèm quan tâm: "Đừng có giở mánh khóe này ra trước mặt tôi."

Ninh Hề Nhi tội nghiệp chớp mắt: "Tôi mắc bệnh đau dạ dày mà, cậu quên rồi sao? Sáng nay cậu không gọi tôi dậy, tôi còn chưa ăn sáng đâu..."

Biết rõ là rất có thể cô đang lừa hắn, nhưng Kỷ Dạ Bạch vẫn thả tay ra.

Hắn mềm lòng rồi.

Lại mềm lòng rồi.

Đây mới là điều khiến Kỷ Dạ Bạch ghét nhất, cô luôn có thể dễ dàng khiến tâm trạng hắn thay đổi, phá tan lớp vỏ bọc bên ngoài, đâm trúng điểm yếu của hắn.

"Tiêu Hi Thần, đi mua đồ ăn sáng cho cô ấy." Kỷ Dạ Bạch quay sang sai thằng đệ của mình.

Tiêu Hi Thần há hốc miệng, lẽ nào... lẽ nào Kỷ Dạ Bạch thật sự nghiêm túc với cô nàng này?

"Còn không đi mau đi!" Kỷ Dạ Bạch mất kiên nhẫn giục.

"Vâng vâng... em đi ngay đây!" Tiêu Hi Thần mặt mày kinh hoảng chạy thẳng, để lại một đám học sinh ngơ ngác nhìn nhau. Bị ánh mắt của Kỷ Dạ Bạch liếc qua, bọn họ lập tức ngoan ngoãn ai về lớp nấy, thậm chí không dám thở mạnh.

Ninh Hề Nhi quẫn bách vô cùng, Kỷ Dạ Bạch vẫn lạnh mặt: "Ngây ra đó làm gì? Để tôi đưa cậu đến phòng y tế. Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng mơ anh đây cõng cậu!"

"Ha ha, tôi lừa cậu thôi!" Ninh Hề Nhi lè lưỡi với Kỷ Dạ Bạch: "Ngốc chết đi được!"

Cô nhanh nhẹn chạy vào trong phòng học, ngồi luôn xuống hàng dưới cùng, cười híp mắt chào hỏi Cung Tu: "Này! Chào cậu!"

Cung Tu bỏ cuốn truyện tranh xuống, đôi mắt đào hoa lóe lên tia sáng lấp lánh, khóe miệng nhếch lên một độ cong đầy quyến rũ: "Ninh Hề Nhi."

Lớp học lập tức xôn xao cả lên.

Cô nàng học sinh mới này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?

Không chỉ được cậu Kỷ tuyên bố cô nàng là bạn gái trước mặt mọi người, mà ngay cả Cung Tu - một hot boy khác của trường cấp III Mộc Anh - cũng quen biết cô nàng!

Kỷ Dạ Bạch sầm mặt đi tới, xách cổ áo Ninh Hề Nhi.

Ninh Hề Nhi cầu cứu Cung Tu: "Cung Tu, cứu tớ với... Này, Kỷ Dạ Bạch, cậu thả tôi ra! Ghét cậu chết đi được..."

Cung Tu lên tiếng, giọng nói vô cùng quyến rũ: "Cậu Kỷ này, phải tự quản lý cô gái của mình cho tốt đấy."

"Chuyện của anh đây không cần mày quan tâm!"

Một câu nói đã tràn ngập mùi thuốc súng.

"Ngồi bên cạnh tôi!" Kỷ Dạ Bạch hạ giọng ra lệnh: "Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm những chuyện gì nữa đâu."

Giọng hắn vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, Ninh Hề Nhi sợ đến mức run lên, sáng suốt lựa chọn vâng lời.

Hai người ngồi xuống xong xuôi, giáo viên chủ nhiệm mới dám bắt đầu giảng bài.

Ngay đến sách vở Ninh Hề Nhi còn chưa đi lấy, Kỷ Dạ Bạch ngồi bên cạnh như một tảng băng, lạnh lẽo đến đáng sợ, cô làm sao nghe giảng được, thế là bèn lén lút lấy điện thoại để lên mạng.

Vào trang web của trường thì thấy một bài viết được đẩy lên đầu...

"Hot đây hot đây! Có con hồ ly tinh mới chuyển đến trường mình!"

Sau khi nhấn vào xem, Ninh Hề Nhi không còn gì để nói.

Người trong ảnh chẳng phải ai khác, mà chính là cô!

Ninh Hề Nhi thở phì phò đá Kỷ Dạ Bạch một cái: "Cậu chỉnh tôi thành thế này, hài lòng rồi chứ?"

"Một đứa con gái nghèo rớt có xuất thân tầm thường, lại dám âm mưu tính toán độc chiếm Kỷ hot boy của bọn tao! Đồ không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ..." Giọng Ninh Hề Nhi lên trầm xuống bổng, cô nhăn mặt, hung dữ liếc Kỷ Dạ Bạch: "Tôi nói cho cậu nghe, lòng dạ tôi hẹp hòi lắm! Cậu chỉnh tôi trước, thì đừng trách tôi không khách khí!"

Cô ôm lấy cánh tay Kỷ Dạ Bạch, ngoàm một cái, cắn vào tay hắn.

Kỷ Dạ Bạch không biết làm sao, bọn họ đang ở trước mặt cả lớp nên hắn không tiện ra tay, chỉ có thể để mặc cô nhóc này cắn mạnh.

Hắn hạ giọng nói: "Đủ rồi!"

Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, buông hắn ra, chán ghét nói: "Đau cả răng! Xương cậu cứng quá đấy!"

Kỷ Dạ Bạch: "..." Cô còn trách hắn hả? Không phải tự cô nhào vào cắn sao!

Tuy rằng động tĩnh hai người phát ra nhỏ nhưng vẫn bị người khác nhìn thấy, trong mắt một nữ sinh mặt đầy tàn nhang bùng lên ngọn lửa ghen ghét, cô ta lấy điện thoại ra quay lại hành động của hai người...

Nghỉ giữa giờ...

Tiêu Hi Thần mua đồ ăn sáng đến, cậu ta niềm nở đưa tới: "Chị dâu, chị ăn thử đi, đây là cháo Phúc Ký, em trèo tường ra ngoài để đi mua cho chị đó! Còn có củ cải ngâm và dưa chuột muối của tiệm đó nữa này, ngon thật sự luôn đấy!"

Hai mắt Ninh Hề Nhi sáng lên: "Cảm ơn!"

Cô sắp đói chết mất rồi, bạn nam này quả là thiên sứ!

Cô vung thìa chiến đấu với đồ ăn.

Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật: "Ninh Hề! Cậu ăn chậm thôi, có ai tranh với cậu đâu!"

Mặc dù tướng ăn của cô không tệ lắm nhưng tốc độ hơi nhanh quá! Có khi người ta còn tưởng rằng, hắn đường đường là cậu hai nhà họ Kỷ mà lại để cho người con gái của mình không được ăn cơm đấy!

Ninh Hề Nhi nhai đồ ăn, đôi mắt cô đảo quanh, lóe lên vẻ giảo hoạt.

Cái tên Kỷ Dạ Bạch này, hình như mắc chứng nghiện sạch sẽ thì phải...

Cô nuốt một đống đồ ăn, sau đó giả bộ mình bị nghẹn, đau khổ đấm đấm ngực.

Kỷ Dạ Bạch không nhìn nổi nữa, đưa tay lên giúp cô vỗ lưng.

Đây chính là giây phút Ninh Hề Nhi trông đợi!

Cô túm lấy cánh tay Kỷ Dạ Bạch, bổ nhào vào lòng hắn, sao đó "ọe" một tiếng, nôn hết các thứ trong miệng lên người Kỷ Dạ Bạch!

Kỷ Dạ Bạch: >_<

Hắn đẩy Ninh Hề Nhi ra, hổn hển gào lên: "Ninh Hề, cậu dám nôn lên người tôi hả! Cậu cố ý đúng không?"

Ninh Hề Nhi thành thật nói: "Quýt làm cam chịu, cái tội này tôi không gánh đâu, là do cậu tự sán đến đấy chứ." (*__*) Hi hi...

Kỷ Dạ Bạch đang định phát rồ lên thì cửa sổ bị ai đó đập dồn dập.

"Này này, cậu chính là Ninh Hề Nhi đúng không?" Một học sinh nam để tóc kiểu Ducktail, khuôn mặt rạng rỡ tựa ánh mặt trời hào hứng nói, "Tôi là anh họ của Thành Du Nhiên! Con bé nhờ tôi chăm sóc cậu, ai mà ngờ cậu lại ở lớp S, cậu lợi hại thật đấy..."

Ninh Hề Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên vẫy tay: "Chào anh họ."

Kỷ Dạ Bạch ngang ngược ôm cô kéo vào lòng mình, xụ mặt răn dạy cô: "Gọi linh tinh!" Cô gái ngốc nghếch này!

Từ Lỗi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Kỷ Dạ Bạch, cái đó, thật ra tôi cũng có chuyện tìm cậu... Em họ tôi thích cậu lắm, thế nên tôi đưa số di động của cậu cho nó rồi... Em họ tôi nói cậu không vui. Chuyện này là tôi không đúng, tôi xin được chính thức nói xin lỗi với cậu ở đây."

Kỷ Dạ Bạch từng chơi bóng rổ với cậu ta vài lần, cũng xem như là đã từng tiếp xúc, anh khoát tay: "Không có gì."

Từ Lỗi thở phào một hơi: "Hà, vậy thì tốt rồi!" Cậu ta nhìn Ninh Hề Nhi: "Tôi còn có tiết học, tôi đi trước nhé, có thời gian tôi mời cậu ăn cơm!"

Cậu ta xoay người muốn đi, Kỷ Dạ Bạch đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn cất tiếng gọi cậu ta lại: "Từ Lỗi! Em họ cậu... tên là gì?"