Chương 5: Ác na nghiện hôn (5)

"Cô ơi, em có được vào lớp S không?" Ninh Hề Nhi mong chờ hỏi.

Nếu như có thể gặp được người ấy thì thật là tốt...

Cô Liễu liếc cô một cái: "Ha ha, em cảm thấy em có thể vào được không?"

"À thì..."

"Với thành tích này của em thì chỉ có thể vào lớp C thôi!" Cô Liễu lạnh lùng nói.

Ninh Hề Nhi bó tay, thành tích kém đúng là không có nhân quyền mà.

Xem ra sau này muốn gặp người ấy thì phải đi xa hơn rồi.

Cô Liễu đưa cô đến cửa lớp C rồi thờ ơ nói: "Đến rồi."

"A, cảm ơn cô ạ, để em thắt lại dây giày đã!" Dây giày của Ninh Hề Nhi bị lỏng, cô cúi xuống thắt lại. Cô Liễu bĩu môi, không đợi cô thắt giày mà đẩy cửa phòng học ra luôn, định bụng mặc kệ cho cô tự giới thiệu bản thân.

Rào rào rào...

Một chậu nước lạnh đổ ào lên đầu cô Liễu!

"Á á á!!!" Cô Liễu hét lên thảm thiết, Ninh Hề Nhi ở phía sau cô giáo ngơ ngác ngẩng đầu, thấy dáng vẻ thảm hại của cô Liễu thì không kìm được giật giật khóe miệng.

"Cô ơi, cô có cần khăn giấy không..." Ninh Hề Nhi rút một gói khăn giấy từ trong cặp sách ra đưa sang.

"Ha ha ha ha..." Lớp học vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Giờ đang là mùa đông, tuy trường có hệ thống sưởi nhưng vẫn rất lạnh, nước kia còn là nước đá, nhìn là biết dùng để chỉnh người rồi.

Cô Liễu lạnh đến mức run cầm cập, nhưng lại không thể làm gì đám học sinh con ông cháu cha này, chỉ đành trút giận lên đầu Ninh Hề Nhi.

Cô Liễu đẩy mạnh gói khăn giấy Ninh Hề Nhi đưa tới ra, tức giận nói: "Có phải cô cố ý hay không?"

Ninh Hề Nhi sửng sốt, ngón tay trắng nõn chỉ vào mình: "Em á?"

"Không phải cô thì ai! Cố ý làm giáo viên bẽ mặt hả!" Cô Liễu phun nước miếng đầy mặt Ninh Hề Nhi: "Dạng học sinh như cô, tôi đã gặp nhiều rồi! Toàn giả vờ ngoan ngoãn, hiền lành nhưng thực ra trong lòng toàn những suy nghĩ xấu xa!"

Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, thế mà cô giáo lại bắt cô gánh cái tội này?

"Tôi phạt cô đứng đó! Đứng ra ngoài hành lang cho tôi!" Dáng vẻ của cô Liễu y như kẻ bị tâm thần vậy.

Cô ta gây chuyện quá ầm ĩ, một vài học sinh của các lớp khác đã thò đầu qua cửa sổ xem.

Lớp S...

Tiêu Hi Thần cũng đang hóng hớt, thấy tình hình của lớp C thì vội vàng gọi Kỷ Dạ Bạch.

"Anh Kỷ, chị dâu đang bị mắng!"

"Chị dâu cái gì..." Kỷ Dạ Bạch lẩm bẩm, bỗng nhiên nhớ ra! Hắn lập tức đứng dậy ra khỏi phòng học, giáo viên không chỉ không dám ngăn cản hắn mà còn cung kính nhường đường.

"Cô bị phạt đứng, không nghe thấy hả!" Cô Liễu tiếp tục la hét, Ninh Hề Nhi vẫn không hề nhúc nhích. Tiếng cười nhạo và chế giễu trong lớp càng lúc càng to, cô Liễu cảm thấy mất hết thể diện, càng táo tợn đẩy Ninh Hề Nhi một cái.

Ninh Hề Nhi nhíu mày: "Cô à, cô có biết hành vi đánh học sinh là sẽ bị tố cáo lên sở giáo dục không? Nếu tình tiết nghiêm trọng thì cả đời này cô cũng không được làm giáo viên nữa đâu."

Cô Liễu ngẩn ra, nhưng lại nghĩ, Ninh Hề Nhi chẳng qua là con nhà bình thường, chỉ đang uy hϊếp cô ta mà thôi, ai thèm tin chứ!

"Cô có bản lĩnh thì cứ đi đi! Có tin tôi đuổi học cô trước không? Một đứa học sinh rác rưởi bị trường phổ thông công lập cho thôi học, chẳng biết làm thế nào mà vào được trường này... Không phải là mẹ cô ngủ với lãnh đạo trường đấy chứ?"

Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay.

Mẹ cô... bà đã qua đời từ lâu rồi...

Cô Liễu mặt mày tươi tỉnh, đang chuẩn bị đẩy Ninh Hề Nhi thêm cái nữa thì bỗng một đôi tay to lớn hung dữ vặn cổ tay cô ta.

"Cô nói ai là rác rưởi?" Ánh mắt Kỷ Dạ Bạch như một con dao sắc bén và đầy uy nghiêm.

Cô Liễu lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán: "Cậu... cậu Kỷ..."

Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng lặp lại lần nữa: "Cô nói ai là rác rưởi?"

Đám học sinh lớp C đều kinh hãi, bầu không khí lập tức im ắng một cách kỳ dị. Có người dè dặt hỏi: "Tớ không hoa mắt đấy chứ? Đó, đó là Kỷ Dạ Bạch à?"

Cô Liễu cười gượng đáp: "Cậu Kỷ... đều, đều là hiểu nhầm thôi... Á"

Cô ta đột nhiên kêu lên thảm thiết, Kỷ Dạ Bạch bóp mạnh, bẻ gãy luôn cổ tay cô ta.

Cô Liễu đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, nhưng lại không dám nói gì, chỉ sợ đắc tội vị trước mắt này.

Lúc này mọi người đều đã nhận ra, Kỷ Dạ Bạch đang bảo vệ cho Ninh Hề Nhi!

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi..." Cô Liễu đau đớn van xin: "Cậu Kỷ, xin cậu hãy buông tay ra, tôi không dám nữa."

Kỷ Dạ Bạch ghét bỏ thả tay ra, quay đầu nhìn Ninh Hề Nhi: "Cậu muốn xử lý thế nào?"

Không ngờ con nhóc này lại có chuyện giấu hắn, không nói cho hắn biết là cô bị trường cũ đuổi học.

Ninh Hề Nhi trừng mắt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của cô Liễu: "Cô mắng tôi cũng không sao, nhưng... dựa vào đâu mà cô dám mắng mẹ tôi?"

Cô Liễu lắp ba lắp bắp nói: "Em, em Ninh, xin lỗi, cô không biết em là người của cậu Kỷ..."

Ninh Hề Nhi nghẹn lời.

Cô bỗng nhiên hiểu ra, có đôi khi thế giới này rất thực tế, ban nãy cô giáo này vênh mặt hất hàm công kích cô, cô còn tưởng là do học lực của mình, không ngờ lại là vì... hoàn cảnh gia đình?

Ninh Hề Nhi siết chặt nắm tay nhỏ nhắn, Kỷ Dạ Bạch đứng bên cạnh có thể cảm giác được, nhóc con này nổi giận rồi!

"Tất cả mọi người, đi ra khỏi phòng học trong vòng ba mươi giây cho tôi!" Kỷ Dạ Bạch nhìn xung quanh một lượt, khí thế tỏa ra từ hắn tựa như trên người một vị vua cao quý, khiến người ta bất giác tuân theo.

Đám học sinh lớp C ỉu xỉu đi ra, Kỷ Dạ Bạch nhìn về phía Ninh Hề Nhi: "Tự cậu giải quyết đi, tôi canh cho!"

Ninh Hề Nhi mím môi, đẩy cô Liễu vào trong phòng học. Cô thong thả kéo hết

rèm cửa sổ xuống, người bên ngoài căn bản không thể thấy được tình hình trong phòng, xôn xao bàn tán, suy đoán xem bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.

"Không phải là cậu ta định đánh cô Liễu một trận đấy chứ?"

"Có thể lắm!"

"Nhưng hot boy Kỷ có quan hệ thế nào với cậu ta, vì sao lại giúp cậu ta nhỉ?"

"..."

Ba phút sau, cửa phòng học mở ra.

Cô Liễu mặt mày tái mét vừa ra khỏi phòng học đã vừa bò vừa chạy mất hút, Ninh Hề Nhi ung dung đi đằng sau.

Kỷ Dạ Bạch không hỏi gì cả, chỉ hơi nheo mắt, sau khi phán đoán Ninh Hề Nhi không chịu thiệt thòi gì bèn hất cằm: "Ai bảo cậu đến lớp này, theo tôi sang lớp S!"

Đám học sinh bị đuổi ra đứng hành lang sợ ngây người.

Lớp S đấy!

Đó là lớp tốt nhất trường cấp III Mộc Anh, giáo viên dạy học đều là những người có trình độ cao nhất trong nước, nếu không có xuất thân giàu sang hoặc thành tích xuất sắc thì không thể vào được.

Vào được lớp S chính là tượng trưng cho trí thông minh và tài phú đó!

Ninh Hề Nhi bị Kỷ Dạ Bạch kéo về phía lớp S, cô ra sức giãy giụa: "Cậu làm gì thế? Buông tôi ra!"

"Không buông."

"Kỷ Dạ Bạch, cậu chết chắc rồi! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu!"

Ninh Hề Nhi vừa gào xong thì lập tức sững sờ.

Xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy một nam sinh ngồi hàng cuối cùng đang lật cuốn truyện tranh. Nam sinh có mái tóc đen mềm mại, khóe miệng luôn trưng ra nụ cười khiến người khác khó mà đoán được tâm trạng. Nghe thấy tiếng động, nam sinh ngẩng đầu lên.

"Cung Tu..." Ninh Hề Nhi thì thào gọi ra tên người kia.

Kỷ Dạ Bạch mạnh mẽ bóp mặt cô sang hướng khác: "Ninh Hề, hãy nói cho tôi biết, vì sao cậu lại bị đuổi học? Nếu không tôi sẽ hôn cậu trước mặt gã này đấy. Cậu thích Cung Tu, đúng không?"