Chương 47:

Nghe thấy giọng nói đầy sự tổn thương của cô, cổ họng Kỷ Dạ Bạch nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận, muốn thu hồi câu nói vừa rồi.

Nhưng vừa nghĩ tới buổi sáng cô dựa vào trong lòng Cung Tu như người yêu thì cơn giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.

“Không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cậu cút!”

Lời nói kiêu căng thô lỗ của hắn đã hoàn toàn chọc giận Ninh Hề Nhi.

“Đồ khốn!” Ninh Hề Nhi đứng chống nạnh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia tràn đầy sự mạnh mẽ kiên cường, “Muốn cút thì phải là cậu cút!”

Mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, trên người hắn bỗng tỏa ra khí lạnh, dường như muốn nuốt chửng Ninh Hề Nhi.

Tiêu Hi Thần trốn đằng sau cánh cửa sắt trên sân thượng để rình coi hai người, cậu ta cũng khϊếp sợ đến run rẩy hai chân.

“Ôi mẹ ơi, cục cưng sợ chết mất.”

Thành Du Nhiên chạy tới rình coi với cậu ta cũng sợ mất hồn mất vía, “Liệu Kỷ Dạ Bạch có đánh Hề Hề không đấy? Hề Hề chỉ biết có một chiêu Thái Cực Quyền để hù dọa người khác thôi, nếu đánh thật chắc chắn sẽ thua tơi bời mất!”

“Yên tâm đi, tuy không chắc anh Kỷ có đánh con gái không, nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không ra tay với người con gái của mình!” Tiêu Hi Thần nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Dường như để chứng minh cho lời của Tiêu Hi Thần, Kỷ Dạ Bạch tuy giận dữ muốn phát điên nhưng chỉ nới lỏng cà vạt của mình, hắn thở một hơi:

“Dạo này to gan thế à? Có tin anh đây ra lệnh một tiếng cả trường sẽ cô lập cậu không? Để cậu thưởng thức mùi vị của cái gọi là địa ngục trần gian!”

“Có sợ không hả? Hừ!” Hắn hất cằm kiêu căng nói.

Ninh Hề Nhi ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tôi tin cậu có khả năng làm như vậy, nhưng… cậu sẽ không làm thế.”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Một ngọn gió thổi qua.

Kỷ Dạ Bạch rời ánh mắt sang chỗ khác trước.

Đáng chết! Con nhóc đáng ghét này! Hình như ỷ được hắn chiều chuộng nên bắt đầu không sợ trời không sợ đất gì nữa hả?

“Này! Hôm trước tôi không có đi xem buổi diễn âm nhạc với Cung Tu.” Ninh Hề Nhi giải thích với giọng không được tự nhiên.

Vừa nghe xong, mắt Kỷ Dạ Bạch liền sáng rực, trong lòng vui mừng vô cùng nhưng bề ngoài hắn vẫn giả vờ như không thèm để ý, “Thì sao, anh đây không quan tâm, cậu có đi hay không thì liên quan gì tới tôi!”

Ninh Hề Nhi nghe mà phát bực, nói thế là cô đang tưởng bở à?

“Ôi ngất mất, sao tôi lại đi giải thích với cậu cơ chứ…” Ninh Hề Nhi thầm lẩm bẩm, “Dù sao thì tôi và cậu cũng chẳng có quan hệ gì với nhau.”

Ánh mắt bỗng giật giật, Kỷ Dạ Bạch trầm giọng nói, “Cậu nói cái gì?”

Ninh Hề Nhi lè lưỡi bĩu môi, “Tôi nói là tôi và cậu chẳng có quan hệ gì với nhau, thế thì dù tôi có ở bên ai thì cũng không được tính là cắm sừng cậu!”

“Không có quan hệ gì? Nếu vậy thì thế này có tính là có quan hệ không?” Kỷ Dạ Bạch nhanh như chớp ôm Ninh Hề Nhi vào lòng, trong đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch dường như chứa cả một vũ trụ đầy sao, sáng lấp lánh nhìn Ninh Hề Nhi.

Khuôn mặt Ninh Hề Nhi hiện lên nét kinh hoảng, “Cậu tránh ra cho tôi!”

“Không đấy thì sao.”

“Thế tôi tránh…”

Ninh Hề Nhi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng bỗng nhiên Kỷ Dạ Bạch ung dung thì thầm bên tai cô một câu, “Cậu mà dám đi một bước, tối nay tôi sẽ ngủ chung giường với cậu!”

« Chương Trước

Giọng điệu của hắn cứng rắn không cho cô bất kỳ một cơ hội để thương lượng nào, Ninh Hề Nhi trợn mắt há mồm không dám tin, “Cái tên biếи ŧɦái nhà cậu! Cậu… Cậu tránh xa tôi ra!”

Kỷ Dạ Bạch hơi cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt nhỏ của Ninh Hề Nhi.

Người hắn cao hơn Ninh Hề Nhi rất nhiều, trước đây lúc nào Ninh Hề Nhi cũng phải ngước lên nhìn hắn, còn lúc này, tầm mắt của hai người đã ở ngang nhau, hơn nữa còn cách nhau rất gần. Khuôn mặt Ninh Hề Nhi đỏ ửng lên trong vô thức.

Trái tim… bất giác đập nhanh hơn.

Dường như, đang chống cự cái gì đó, lại dường như, đang chờ mong cái gì đó…

Cảm giác này thật kỳ lạ… Ôi ôi cô bị làm sao thế này?

Kỷ Dạ Bạch đưa tay nghịch lọn tóc của cô, sau đó nói với giọng điệu biếng nhác, “Hôm đó cậu đi đâu?”

Ninh Hề Nhi cứng miệng, “Kệ tôi!”

Đôi mày rậm đen của hắn hơi nhướng lên, “Không đi với anh Cung Tu được nên thất vọng à?”

Ninh Hề Nhi ngẩn người.

Không đi với Cung Tu tới xem buổi diễn âm nhạc, không ngờ lại khiến cô cảm thấy một chút gì đó… may mắn.

Sao lại như thế?

Bỗng dưng cô đẩy Kỷ Dạ Bạch ra, thẹn quá hóa giận nói, “Tránh ra tránh ra! Chuyện của tôi cậu đừng quan tâm.”

“Ninh Hề Nhi!” Kỷ Dạ Bạch gằn giọng thốt lên tên của cô qua kẽ răng, “Đừng quên chúng ta có hôn ước! Từ hôm nay trở đi, tránh xa cái gã Cung Tu ra cho tôi!”

Hắn không nhắc còn đỡ, vừa nhắc chuyện hôn ước, Ninh Hề Nhi lại cảm thấy khó chịu.

“Tôi sẽ không gả cho cậu đâu! Không bao giờ!”

Ai mà muốn gả cho tên khốn Kỷ Dạ Bạch chứ!

Dù sao cô đã giải thích rõ chuyện Cung Tu rồi, thế là cô quay đầu bỏ chạy, chỉ để lại một mình Kỷ Dạ Bạch đứng sững tại chỗ.

Ánh nắng ấm áp kia cũng không thể xua tan sự lạnh giá trong mắt của Kỷ Dạ Bạch.

Không gả cho hắn sao, thế cô muốn gả cho ai?

Con nhóc đáng ghét, cậu chỉ có thể là của tôi mà thôi!



“Hử… Hai người làm gì ở đây thế?” Trên cầu thang, Ninh Hề Nhi đυ.ng phải hai kẻ đang rình nghe trộm.

Tiêu Hi Thần vội nói: “Tôi tới hóng gió.”

Thành Du Nhiên cũng đáp: “Ừm, cậu ấy nhát gan nên tớ đến cùng cậu ấy!”

Ninh Hề Nhi im lặng.

Đúng là bó tay hai đứa bé to xác này.

Ba người cùng đi xuống lầu, khi đi tới tầng của lớp S thì bỗng nhiên bên cầu thang vang lên tiếng xô xát…

“Thả tôi ra… Á…” Một tiếng hét yếu đuối thảm thiết vang lên, rất nhanh sau đó chỉ còn lại tiếng “ưm ưm” kỳ quái, chắc hẳn người này đã bị ai đó bịt miệng rồi!

“Hừ, Diệp Thiển Hạnh, Diệp Thiển Hạnh! Để tao xem sau này mày còn dám quyến rũ bạn trai của người khác không! Đánh nó cho tao!”

“…”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ninh Hề Nhi không khỏi cau mày.

Tiêu Hi Thần không chịu được cảnh này bèn lên tiếng, “Này! Đều là bạn học với nhau, đừng quá đáng như thế!”

Mấy cô nữ sinh giật mình sợ hãi vội vã chạy biến đi hết.

Diệp Thiển Hạnh thê thảm lê bước ra ngoài, vừa nhìn thấy mặt của Ninh Hề Nhi, trên gương mặt cô ta liền hiện lên sự hoảng loạn.

“Cầm lấy lau nước mắt đi.” Nhìn Diệp Thiển Hạnh thảm thương như vậy khiến Ninh Hề Nhi bất giác nhớ lại một người bạn trước đây…

Rõ ràng là một cô bé xinh đẹp, trong trắng, không ngờ lại bị cái thằng “Anh Long” hủy cả đời con gái!

Diệp Thiển Hạnh rụt rè nhận lấy, sau đó nhỏ giọng nói, “Cám ơn…”

Ba người Ninh Hề Nhi trở về phòng học, Diệp Thiển Hạnh vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ do dự, trăn trở.

Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt cô ta đã bị sự tàn nhẫn xảo quyệt che lấp!

Giúp đỡ cô ta thì sao, nhất định cô ta vẫn phải thực hiện kế hoạch đó!

Sau khi tan học, tại nhà họ Kỷ…

Ninh Hề Nhi tắm cho mát, sau đó ôm lấy Miêu Miêu dễ thương ngồi xem hoạt hình một lúc rồi về phòng đi ngủ, cô cuộn người trong chiếc chăn ấm áp, trông chẳng khác gì một con ốc sên đang thu mình vào bên trong lớp vỏ.

Ninh Hề Nhi nhắm mắt ngủ say, trong lúc mơ hồ, chiếc giường công chúa đột nhiên lún xuống, cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, sau đó lập tức giật bắn người tỉnh táo lại!

“Kỷ Dạ Bạch, sao cậu lại ở trên giường tôi?”