Chương 46:

Ninh Hề Nhi kỳ quái chỉ vào mình, “Chẳng phải nãy cậu nói cần lên đó tự giới thiệu sao?”

Cô cũng không có quyết tâm nhất định phải vào được Hội học sinh, chỉ cảm giác mình bị loại thế này quá đột ngột.

“Sao mà nói nhiều thế hả! Tôi nói cậu bị loại thì tức là cậu đã bị loại!” Nam sinh vênh mặt kiêu căng nói, ánh mắt của cậu ta tràn ngập vẻ khinh bỉ.

“Nhưng ít ra cũng phải cho tôi một lý do chứ.” Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy chuyện này quá ư là nực cười.

“Điều kiện gia đình của cậu không phù hợp, bị loại! Dân thường rồi cũng chỉ là dân thường mà thôi, còn mơ mộng hão huyền muốn trèo cao đòi vào Hội học sinh à?”

Ninh Hề Nhi nhất thời hóa đá, đứng hình ngay tại chỗ.

Nếu nhà họ Ninh mà là dân thường thì e là tất cả học sinh trong trường Trung học Phổ thông Mộc Anh đều là hộ nghèo hết rồi.

Thế nhưng Ninh Hề Nhi vẫn không thèm lấy thế lực trong nhà ra để gây sức ép, cô chỉ nhún vai thản nhiên đáp, “Ok, thế thì thôi tôi không vào nữa là được rồi.”

Thành Du Nhiên tức giận quát to, “Các người làm vậy là ỷ mạnh hϊếp yếu, bắt nạt người khác đấy! Quá đáng! Thật quá đáng!”

“Cậu ồn ào cái gì, có phải loại cậu đâu mà om sòm.” Nam sinh bực mình mất kiên nhẫn nói, “Mau qua bên đó chờ đi, chuẩn bị lên giới thiệu rồi đấy!”

Hả?

Thành Du Nhiên ngu mặt đứng ngẩn người tại chỗ.

Hình như có gì đó sai sai, nhà của cô ấy cũng chỉ thuộc dạng bình thường mà thôi, nếu loại Ninh Hề Nhi thì chẳng phải cô ấy cũng bị loại luôn à?

Tại sao chỉ loại một mình Ninh Hề Nhi mà giữ lại cô ấy chứ?

Điều này thực sự rất đáng nghi ngờ!

Dường như là đang cố ý nhắm vào Ninh Hề Nhi vậy!

“Mau lên!”

Thành Du Nhiên tức tối giậm chân, “Hội học sinh kiểu này thì tôi thèm vào! Hề Hề, chúng ta đi thôi!”

Ánh mắt Ninh Hề Nhi lướt một vòng xung quanh, rồi tập trung vào vị trí Giám khảo.

Một người với nụ cười dịu dàng và mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ đang quay mặt nhìn về phía cô.

Ngôn Dịch Thâm!

Lòng dạ tên này đúng là quá đen tối! Gã nhất quyết muốn gây sự với cô sao?

“Chị dâu à… À không, bạn Ninh Hề Nhi à, tổ chúng tôi vừa hay đang thiếu người.” Một giọng nói rành rọt trong trẻo vang lên lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.

“Tiêu Hi Thần…” Ngạc nhiên thốt ra một cái tên, Ninh Hề Nhi mở miệng hỏi với ánh mắt dò xét, “Sao cậu lại tới đây?”

Tiêu Hi Thần ngại ngùng gãi đầu, sau đó giả vờ ho vài tiếng, “Tổ Thể dục chúng tôi rất cần một nhân tài như cậu! Bạn Ninh, tham gia vào tổ chúng tôi đi!”

Cách đó không xa, nụ cười trên môi Ngôn Dịch Thâm đã tắt, trong đôi mắt gã cuộn trào những cơn sóng ngầm mãnh liệt, “Tổ trưởng Tiêu, ý anh là gì?”

Trong lòng Tiêu Hi Thần gào thét kêu khổ, còn không phải vì cậu ta nhiều chuyện với Kỷ Dạ Bạch, bảo Ngôn Dịch Thâm sẽ chặn mọi còn đường của Ninh Hề Nhi trong Hội học sinh, không cho cô vào bất cứ tổ nào hay sao.

Kết quả Kỷ Dạ Bạch cười lạnh một tiếng, “Đi đi, giúp con nhóc ấy lấy lại danh dự.”

╮(╯▽╰)╭ Biết làm thế nào bây giờ, đại ca kiêu ngạo không tới, phận làm đàn em chỉ có thể đứng ra thôi!

“Các tổ có quyền tự do tuyển nhận thành viên, chẳng lẽ Hội trưởng quên rồi sao?” Tiêu Hi Thần cắn răng nói cứng.

Ôi trời ơi, cục cưng sợ quá đi mất, trông cái kiểu lườm nguýt này của Hội trưởng, chẳng lẽ cậu ta bị ghim rồi sao!

Vẻ mặt Ngôn Dịch Thâm như phủ một lớp sương lạnh, “Không sai, nhưng…”

“Thế thì cứ quyết định như vậy đi!” Tiêu Hi Thần nói bằng giọng khẳng định, “Bạn Ninh, giờ bạn đã là một thành viên của Tổ Thể dục rồi!”

Ninh Hề Nhi ngơ ngác không hiểu ra sao, chỉ có thể mù mờ gật đầu.

Thành Du Nhiên hưng phấn giơ tay, “Tổ trưởng, thế tôi có thể tham gia không?” Cô ấy muốn ở cùng một tổ với Ninh Hề Nhi, ở chung chỗ với bạn bè mới vui được chứ!

“Có thể.”

Nam sinh vừa rồi còn thái độ với Ninh Hề Nhi, giờ khuôn mặt đã tái xanh tái xám!

Một cảm giác bị bị vả cho lật mặt, thật khó chịu quá đi mất!

“Không còn gì nữa thì chúng tôi về lớp học đây.” Ninh Hề Nhi kéo Thành Du Nhiên rời khỏi đây, khi đi ngang Tiêu Hi Thần, cậu ta thật sự không chịu được nữa bèn thấp giọng nói nhỏ, “Thật ra anh Kỷ bảo tôi tới đấy…”

Bước chân Ninh Hề Nhi khựng lại, ánh mắt đen láy như ngưng lại.

“Anh Kỷ… Kỷ Dạ Bạch à?” Cô không dám tin hỏi lại.

Tiêu Hi Thần gật đầu, mặt khổ sở như ăn mướp đắng, “Chị dâu à, chị đừng cãi nhau với anh Kỷ nữa mà, anh Kỷ không vui thì người chịu tội là đám đàn em bọn em đấy!”

Ồ ồ ồ, làm đàn em đúng là cực khổ nhỉ!

Ninh Hề Nhi cắn đôi môi anh đào, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ, “Tôi không biết cậu ấy đang giận cái gì nữa…”

“Ôi ngất mất, chị dâu à, đàn ông ghét nhất cái gì chị biết không? Đó là bị cắm sừng ấy!” Tiêu Hi Thần đỡ trán, “Chị hẹn hò với thằng đàn ông khác thì tất nhiên anh ấy phải điên lên rồi!”

Hẹn hò?

Cô hẹn hò với thằng đàn ông nào, bao giờ?

Thấy vẻ mặt ngờ nghệch như chẳng hiểu gì của cô, Tiêu Hi Thần sốt ruột gần chết, “Buổi diễn âm nhạc đó chị! Chẳng phải hôm đó chị đi xem buổi diễn âm nhạc với Cung Tu sao? Còn quăng anh Kỷ ở nhà một mình như con chó nhỏ cô đơn trong phòng, hôm ấy anh ấy uống nhiều rượu như thế cũng là vì chị đấy! Anh Kỷ rất ít khi uống rượu, đặc biệt là uống say như thế…”

Kỷ Dạ Bạch là một người khắt khe với bản thân, rất ít khi phóng túng bản thân như vậy.

Nhưng đêm đó thật sự Tiêu Hi Thần đã phải trợn mắt há mồm nhìn Kỷ Dạ Bạch.

Ninh Hề Nhi toát mồ hôi hột, gì mà con chó nhỏ cô đơn trong phòng chứ? Cái tên Tiêu Hi Thần này đúng là hài hước.

Nhưng hôm đó cô đâu có đi với Cung Tu! Do tên Kỷ Dạ Bạch tự hiểu lầm mà! Hèn chi đêm đó hắn như phát điên hôn cô tối mặt tối mũi, còn luôn miệng lải nhải gì mà “Cậu ta có hôn cậu không?”

Thì ra “cậu ta” trong lời Kỷ Dạ Bạch chính là Cung Tu!

“Kỷ Dạ Bạch đâu rồi?”

Tiêu Hi Thần ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Có lẽ còn đang trong trường, có khả năng cao là anh ấy đang ở trên sân thượng rồi.”

Ninh Hề Nhi quay sang nói với Thành Du Nhiên, “Xin lỗi nhé Du Nhiên, tớ đi trước đây, tớ phải tìm cậu ta giải thích rõ vài thứ!”

Thành Du Nhiên cười híp mắt, “Mau đi đi, tớ chờ tin tức hai người giải hòa với nhau đấy!”



Trên sân thượng…

Kỷ Dạ Bạch quả nhiên đang ở đây.

Hắn đang nằm trên một chiếc ghế dài, trên mặt úp một quyển sách, trông có vẻ như đang đánh một giấc ngon lành.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, tạo ra một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.

“Khụ khụ…” Ninh Hề Nhi ho khan vài tiếng, định thử thu hút sự chú ý của hắn.

Kỷ Dạ Bạch vẫn nằm im không có một phản ứng nào.

Cô mím chặt môi, do dự một chút rồi đi về phía trước, cúi người xuống lấy quyển sách đang úp trên mặt hắn.

“Hi!” Cô gượng gạo chào hắn một tiếng.

Kỷ Dạ Bạch cau mày khó chịu, ánh mắt đen tuyền híp lại thành một đường nguy hiểm, “Cậu tới đây làm gì?”

“À, tôi có chuyện muốn nói với cậu…”

Nghe xong, Kỷ Dạ Bạch nhếch đôi môi nở nụ cười lạnh lùng, Ninh Hề Nhi còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị hắn từ chối một cách vô tình: “Cậu muốn nói nhưng Kỷ Dạ Bạch tôi không muốn nghe!”

“Thái độ của cậu là sao hả!” Ninh Hề Nhi bĩu môi, “Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không?”

Ha ha, đàng hoàng giống anh Cung Tu của cậu ta sao?

Giọng điệu Kỷ Dạ Bạch đầy mỉa mai, “Kỷ Dạ Bạch tôi là như vậy đấy, không chịu nổi thì cút!”

Ninh Hề Nhi sững sờ không dám tin, cô khó khăn mở miệng, “Cậu bảo tôi cút ư?”