Chương 9: Cô Em Gái Giả Tạo

Lông mày của Giản Minh Huy khẽ chau lại, anh nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ đang ngả vào lòng mình ra, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ đó. Nào ngờ Đường Thi sống chết ôm lấy anh không chịu buông, "Ôm tôi, đừng rời xa tôi ..." Bàn tay to lớn của Giản Minh Huy ngừng lại, không tiếp tục đẩy ra nữa. Đường Thi thở hổn hển trong lòng ngực anh, nóng bỏng và bồn chồn, tiếp xúc gần như vậy khiến cho nhiệt độ trong cơ thể của Giản Minh Huy càng nóng lên.

“Cô gái này, cô đang chơi với lửa đấy!”, Giản Minh Huy giọng trầm khàn cảnh cáo cô.

“Huhu... khó chịu quá...” Đường Thi bắt đầu xé bỏ bộ quần áo ôm sát cơ thể. Người phụ nữ trước mặt thật xinh đẹp và quyến rũ, khiến người ta nổi lòng ham muốn, chỉ hận không thể giúp cô thỏa mãn.

Kể từ đêm đó của năm năm trước, những năm tháng sau này anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào. Mà cô gái này, nhất định là “miếng mồi ngon” mà đám bạn xấu xa của anh kiếm được! Cơ thể “để không” bao nhiêu năm nay của anh thực sự cần một người phụ nữ giải quyết nhu cầu. Quan trọng là cô gái này không khiến anh buồn nôn mà ngược lại là muốn từ từ tận hưởng.

“Đau” Đường Thi hít một hơi sâu, hiệu quả của thuốc khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát, không thể cự tuyệt bất cứ thứ gì, trái lại càng chủ động phục vụ hơn. “Đúng là tiểu yêu tinh đội lốt người!” Giản Minh Huy vừa “di chuyển” vừa thấp giọng mắng, thể hiện sự nhiệt tình trước nay chưa từng có.

...

Đường Thi trở mình, cô cảm thấy cơ thể mình giống như bị nghiền nát, đặc biệt là cơn đau ở nơi đó. Cô đau đến mức tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, tấm khăn lụa trượt khỏi người, cô chỉ thấy những vết bầm tím trên cơ thể mình, đột nhiên chết lặng.

Cô cười nhạt hai tiếng, không chút cảm xúc.

Lần này cơ thể cô thật sự vấy bẩn rồi, bây giờ La Văn Hạo nhất định sẽ rất vừa lòng đây!

Cô cố gắng chịu đựng cơn đau để bước xuống giường. Nhìn xung quanh, cô thấy đống quần áo đã bị xé vụn nằm rải rác trên khắp mặt đất, không thể mặc được nữa. Cô liếc nhìn chỗ quần áo của đàn ông treo trên tủ quần áo, cô khẽ cắn môi rồi lại hướng mắt về phía phòng tắm nơi đang vang lên tiếng nước chảy ào ào. Cô lấy một bộ quần áo trong tủ khoác lên người, cầm điện thoại với túi xách sau đó vội vã chuồn đi. Nào ngờ, đúng lúc cô mở cửa, đã bị em gái mình bắt gặp, Đường Khúc đau lòng kêu lên: “Chị! Chị làm sao vậy? Bị người đàn ông nào ức hϊếp thế?”

Ngay khi những lời đó phát ra, một số khách trả phòng chuẩn bị rời đi lập tức đổ dồn ánh mắt vào Đường Thi bchỉ chỉ trỏ trỏ, như thể cô đã làm chuyện gì không dám gặp ai nữa vậy. Đường Thi muốn bỏ Đường Khúc lại phía sau, giọng nói lạnh lùng: “Bỏ tay ra!” Khuôn mặt làm bộ làm tịch của cô ta khiến Đường Thi buồn nôn mỗi khi nhìn thấy. Đúng vậy, người phụ nữ khiến cô ghê tởm này không phải ai khác mà chính là người em cùng bố khác mẹ của cô.

Bởi vì cô yêu La Văn Hạo, cô cần La Văn Hạo giúp cô tìm mẹ nên cô mới miễn cưỡng đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, chịu đựng sự tra tấn và sỉ nhục suốt nhiều năm qua. Nhưng Đường Khúc cô ta là cái thá gì?

Kể từ mười mấy năm trước, từ khi Đường Khúc và người mẹ đạo đức giả của cô ta bước chân vào nhà họ Đường , Đường Thi chẳng có ngày nào sống yên ổn. Hơn nữa, trực giác mách bảo cô rằng, sự mất tích không rõ lý do của mẹ cô nhất định có liên quan đến hai mẹ con này. Không thì tại sao thậm chí còn không tìm thấy xác của mẹ cô, và mẹ kế của cô cứ khăng khăng rằng mẹ cô đã chết?

Đường Khúc nhìn cô với vẻ mặt oan ức: “Chị! Em biết chị chưa bao giờ thích em, thậm chí còn ghét em, nhưng em không thể trơ mắt nhìn chị bị một người đàn ông lạ bắt nạt được, đi thôi, em đưa chị về nhà, bố nhất định sẽ đòi lại công bằng cho chị!”

Đòi lại công bằng?

Thật nực cười!