Chương 43

Vốn dĩ anh Chân, người được cho là đang ở trong trường thì lại trở về nhà vào một thời gian không phải cuối tuần. Về đến nhà, vừa bước vào cửa thì anh lập tức nhìn thấy hai em trai mình đang nhoài người trên ghế sô pha và kẻ lớn đè lên kẻ nhỏ.

Trên sô pha em Chân thì quỳ, còn Corgi bé nhỏ tạo dáng Cát Ưu, dường như là đang tạo ra một thức cẩu lương mềm mại.

Đôi bàn tay nhỏ bé của em Chân dùng sức đặt lên khuôn mặt chó và vai của Robert, cậu vừa mát xa cho nó vừa hỏi: “Em trai, kiểu dùng sức làm thẩm mỹ thế này thì sao? Có thoải mái không?”

Corgi bé nhỏ giống như đại gia, híp mắt hưởng thụ, khóe miệng nhếch lên, ngâm nga trong miệng một cách thoải mái: “Ư ư ư ~”

Bàn tay nhỏ của em Chân đều đặn di chuyển lên xuống, còn rất hào hứng với lông của chó con, thậm chí cậu còn đề nghị: “Em trai, mát xa luôn cả cơ thể thì em thấy thế nào? Anh thật sự rất giỏi đó ~”

Robert gục gật đầu chó đầy lông của mình: “Gâu âu âu âu ~”

Anh bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh lập tức làm nguyên một bộ kẻ lớn đè lên kẻ bé, còn vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ của Corgi bé nhỏ, cảm thấy hài lòng hít một hơi rồi lại hỏi:

“Em trai, chúng ta trị liệu luôn mấy cái chân nhé? Đảm bảo là em sẽ rất thích!”

Robert vừa nghe thấy đề nghị này, nó lập tức giơ bàn chân mình lên đưa qua cho cậu chủ nhỏ, còn động đậy lên xuống nữa, giống như đang thúc giục cậu trị liệu chân cho nó nhanh một chút.

Đệm thịt của Corgi bé nhỏ rất mềm và nhiều lông, nên rất dễ vân vê, em Chân cầm bàn chân chó lên và vân vê nó, vừa vân vê xoa bóp vừa nghiêm túc giải thích: “Em trai à, mát xa lòng bàn chân có thể thúc đẩy việc tuần hoàn máu, rất tốt cho cơ thể nha…”

Khóe miệng Robert nhếch lên, cong cong mắt, cười đến mức vô cùng hưởng thụ, “Gâu âu âu ~”

Anh Chân đứng ở cửa: “…”

Anh cũng không biết mình nên hâm mộ hay ghen tị với ai nữa. Chó con có thể ngoan ngoãn như vậy còn cho mình tùy ý phối hợp thì có thể nói thế là vô cùng hạnh phúc rồi, cho nên anh rất ngưỡng mộ em trai mình.

Em trai chưa bao giờ mát xa cho anh, đừng nói là anh, ngay cả ba mẹ cũng chưa bao giờ, cho nên anh rất ngưỡng mộ chó con…

Nhưng vào lúc này, em Chân đột nhiên trở mình nhoài người ra ghế sô pha, vui vẻ nói lớn: “Làm cho anh, làm cho anh đi!”

Anh nhìn thấy Corgi bé nhỏ lật người một cách khó khăn (← chân ngắn nên khó lật người), nó giơ hai bàn chân chó lên và giẫm tới giẫm lui lên lưng của em Chân, vừa dậm dậm vừa vẫy vẫy đuôi hỏi: “Gâu âu âu âu âu?”

Em Chân từ từ nhắm hai mắt lại rồi cười trả lời: “Thoải mái thoải mái lắm~ Nào, em giẫm lên vai anh luôn đi…”

Robert lập tức nghe lời dậm dậm lên vai của cậu chủ nhỏ.

Anh Chân: “…”

Ngưỡng mộ quá đi!

“Khụ khụ, anh về rồi.” Anh Chân cố ý lớn tiếng ho khan khiến cho em Chân phải ngước nhìn.

Em Chân vô cùng vui vẻ trở mình đứng dậy rồi chạy về phía anh trai mình, cậu nói: “Sao anh lại về?”

Corgi cũng vẫy đuôi, vui mừng đi quanh anh Chân hai vòng, nó giơ hai chân trước của mình lên chuẩn bị làm cái ôm của gấu với anh.

Kết quả nó lại hận khi dùng hai chân ngắn của mình. Căn bản đứng ôm thì sẽ không có được cái cảm giác cái ôm của gấu, nên chỉ có thể tủi thân chạm vào đầu gối của anh.

Chó con không cam lòng bèn sủa lên một cách nghẹn ngào. Anh Chân mỉm cười sờ sờ cái đầu to của em trai, xoa đầu chó của nó rồi đáp: “Anh để quên ví, lát nữa anh đi, xem ra hai đứa nhóc bọn em ở chung với nhau cũng không đến nỗi tệ.”

Anh vốn dĩ lo lắng việc em trai ở chung với chó con, tuy rằng trong nhà có bảo mẫu A Di, nhưng dù sao em trai vẫn còn nhỏ tuổi, trong lòng anh có chút lo lắng nên anh mới cố ý dành chút thời gian để trở về xem sao.

Em Chân đảo đôi mắt to, cậu cười ranh mãnh ôm lấy đùi của anh mình rồi nhõng nhẽo đề nghị: “Anh ơi, anh mới về mà đã muốn đi rồi, ở lại chơi với em một trò chơi nhỏ nha, có được không anh?”

Anh Chân nở nụ cười cưng chiều và đồng ý: “Được rồi, nhưng mà đừng kéo dài lâu quá, anh còn có lớp vào buổi tối nữa, cho nên anh phải mau chóng chạy về trường.”

“Không sao không sao, trò chơi chỉ có vài phút thôi mà anh.”

Em Chân lục tà lục tục chạy về phòng mình, lấy ra năm đồng xu mềm mười tệ từ trong túi tiền của mình, vui vẻ chạy về thật nhanh, cậu nói với anh mình:

“Anh hai, đầu tiên mỗi người chúng ta lấy ra năm tờ mười tệ và đặt chúng trên bàn trà!”

Nói xong, em Chân liền cẩn thận đếm 5 tờ tiền giấy 10 tệ đặt lên bàn rồi đẩy ra giữa, cậu ngẩng đầu cười tủm tỉm và lên tiếng thúc giục anh mình: “Mau lên anh ơi, anh cũng đặt 5 tờ đi.”

Anh Chân làm theo, anh muốn biết em trai của anh đang giấu mánh gì. Corgi bé nhỏ đặt hai chân trước của nó lên bàn trà, nó nhìn nhìn, lại trái phải nhìn sang hai người chủ một lớn một nhỏ, làm rộ lên một chút vì không hiểu nguyên tắc bí ẩn ở trong đó.

Nó chỉ thấy em Chân cực kỳ nghiêm túc nói: “Hiện tại trên bàn trà có tổng cộng 10 tờ tiền 10 tệ, đây là tiền đánh bạc, bây giờ, anh với em sẽ thay phiên nhau tự mình nói xem bản thân có thể ăn được nhiều nhất là mấy cái bánh bao.”

“Ai trong số chúng ta ăn được nhiều hơn thì người đó thắng.”

Một cách không chắc chắn, anh Chân hỏi lại cậu: “Ai ăn nhiều hơn thì người đó thắng?”

Em Chân rất nghiêm túc gật đầu, dường như vô cùng tự tin cậu nói: “Ta có thể ăn được 5 cái, còn anh?”



Anh Chân do dự một giây rồi trả lời: “6 cái?”

Em Chân nghe vậy đột nhiên bắt đầu có những hành động, cậu thở cố ý ra vẻ vô cùng thất vọng rồi bĩu môi nói: “Không ngờ em lại thua, anh hai anh thắng rồi…”

“Anh thật sự thắng hay sao?” Anh Chân hỏi em trai mình.

Chỉ thấy em trai đang thật sự tiếc nuối nhìn chằm chằm lên những tờ tiền trên bàn, xót xa gật đầu rồi giải thích: “Đúng vậy, anh thắng rồi.”

“Cho nên bây giờ anh chỉ cần đưa em 6 tờ 10 tệ, còn toàn bộ 10 tờ tiền 10 tệ trên bàn này đều là của anh!”

“Dùng 6 tờ để đổi lấy 10 tờ, lời như vậy hay sao?”

Anh Chân: “…”

Corgi bé nhỏ trợn to đôi mắt chó của nó hoài nghi nhìn cậu chủ nhỏ, không hiểu ở đâu ra mà cậu lại có thể tự tin dám dùng cách ngu ngốc như vậy để gạt tiền anh trai mình, không lẽ cậu thật sự cho rằng dựa vào năng lực toán học của mình, lại có thể gạt được anh trai hay sao?

Không ngờ anh Chân lại thật sự “Trúng kế”.

Chỉ thấy anh mỉm cười và làm ra dáng vẻ rất hạnh phúc, anh nói: “Tuyệt vời!”

Sau đó anh bỏ đống tiền trên bàn trà vào trong ví trước, tiếp theo mới lấy ra một tờ 100 tệ mềm đưa cho em trai mình rồi cười nói: “Được rồi, em hãy giữ cho thật kỹ.”

Hai mắt của em Chân lập tức sáng lên.

Anh Chân lại nói: “Có phải bây giờ em sẽ đưa cho anh 40 tệ không?”

Em Chân lập tức quay người chạy như điên vào trong phòng ngủ rồi lấy lọ tiền quý giá của mình ra.

Đôi mắt to trong suốt của cậu không dám nhìn trực diện anh mình, bàn tay trắng nõn nhỏ bé rút ra từ trong lọ tiền, cuối cùng cậu lấy ra được đến 3 tờ 10 tệ và 10 tờ 1 tệ đưa cho anh mình.

Cậu nhóc kia cúi đầu hết cỡ, ý cười nơi khóe miệng không kềm lại được. Robert thấy vậy thì trợn to mắt chó mà ngẩn ra nhìn cậu.

Anh Chân mỉm cười nhận lấy rồi đột nhiên anh lớn tiếng nói: “Ái chà chà, ở đây anh chỉ có tiền lẻ thôi! Nhiều tiền lẻ như thế thì không thể bỏ vào ví rồi, nè, anh cho em tiền lẻ còn em đưa cho anh 100 tệ vừa rồi nhé.”

“Được ạ!” Em Chân vô cùng hiểu ý, từ trước đến giờ cậu luôn rất sẵn lòng giảm bớt phiền muộn cho anh trai, cho nên cậu đã lấy 100 tệ trả lại cho anh mình.

Anh Chân lục trong ví tiền một hồi rồi đưa cho em trai một xấp tiền tiền lẻ và nói: “Nè, anh cho em 40 tệ, em đếm xem có đủ hay không?”

“Oa.” Em Chân ngoan ngoãn đếm 1234…, đến khi đếm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên rồi vô cùng ái ngại nói với anh mình: “Anh ơi, anh cho em 3 tờ 10 tệ và 9 tờ 1 tệ, nên vẫn còn thiếu 1 tệ.”

Tuy một tệ không đáng bao nhiêu, nhưng cố gắng để dành lâu như vậy mà lọ tiền của em trai vẫn trống trơn cho nên anh miễn cưỡng cho qua, suy cho cùng dù có ít đi chăng nữa thì nó vẫn là tiền mà!

“Thật xin lỗi em, anh đếm sai rồi!”

Anh Chân nhếch miệng cười cười rồi lại mở ra ví ra tìm, sau đó đột nhiên anh hỏi: “Này, đợi đã, em nói ở đó có bao nhiêu tờ một tệ?”

“1 tờ.”

“Ừ… Vậy làm thế này đi, em có 9 tờ 1 tệ và 3 tờ 10 tệ vừa khéo anh đưa cho em… 1 tờ 10 tệ và 1 tờ 1 tệ nữa, do đó, em phải đưa cho anh 50 tệ!”

“Dạ, được ạ!”

Em Chân lục trong lọ tiền của mình, rồi đưa cho anh trai 50 tệ.

Sau đó anh Chân cầm chiếc ví căng phồng rồi quay trở lại trường với vẻ mặt hớn hở.

Nhìn thấy kiến thức lợi hại của anh Chân, trong lòng Robert khâm phục sát đất, nó giơ hai bàn chân nhỏ của mình lên cúi người về phía bóng lưng của anh trai. Em Chân ôm chặt lấy lọ tiền của mình, cười đến nỗi giống như một chú mèo đã thành công câu trộm một con cá.

Cậu nhỏ giọng khoe khoang với Corgi bé nhỏ: “Anh lợi hại lắm đúng không? Ngay cả anh trai thông minh như vậy mà cũng bị anh lừa, em trai em cũng đừng có ngưỡng mộ anh, chờ đến khi em lớn, anh sẽ đem chiêu này dạy lại cho em, chúng ta cùng nhau gạt tiền tiêu vặt của anh hai nhé!”

Mặt chó của Robert lộ ra một loạt những biểu cảm ức chế: “Anh nói gì? Anh đang nghiêm túc hả? Anh sợ không chọc cười được em hay sao?”.

Tuy nhiên em Chân lại không thèm che cái miệng nhỏ đang vui vẻ của mình lại, còn vô cùng kiêu ngạo cười nhạo khả năng toán học của anh trai mình.

“Anh trai đúng là ngốc quá mà, anh đoán là đến giờ này anh ấy cũng có phản ứng gì đâu? Em trai em xem biểu cảm vừa rồi trên gương mặt của anh ấy đi, vậy mà anh ấy vẫn còn cười được!”

Robert: “…”

Nó dùng một bàn chân tát vào mặt chó của mình, thật sự không thể chịu nổi khi nhìn thẳng vào chỉ số thông minh của cậu chủ nhỏ mà.

Cho nên tiền để dành của anh mới như vậy!?

Cậu chủ nhỏ à, rõ ràng anh không thích tiêu tiền bừa bãi, nhưng tại sao tiền trong lọ lại càng ngày càng ít, không lẽ anh chưa từng xem lại bản thân ư?



Cho đến bây giờ anh vẫn còn chưa nhận ra là anh đã bị lừa hay sao?

Anh lại còn mặt mũi để mà đắc ý hả?

Có phải điểm toán của anh đạt được là do gian lận hay không vậy?

Cõi lòng của chó con thật sự tan vỡ mất rồi.

Lúc này chó con rất muốn ói ngay vào máng ăn.

Chó con chỉ hận rằng bản thân nó không thể nói chuyện được.

Ngay cả dì bảo mẫu A Di cũng chỉ lén cười, bà cũng không nói cho anh bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh biết sự thật. Không chỉ có bà ấy, thật ra tất cả mọi người trong nhà đều không nghĩ đến việc phải nhắc nhở cậu.

Chó con thở dài, tuy nó muốn nói, nhưng mối quan hệ logic trong chuyện đó quá phức tạp, nó, chỉ bằng ngôn ngữ bốn chân của nó thì khó mà có thể nói cho rõ được, do đó… Vẫn là nên im lặng.

Đừng phá vỡ giấc mơ đẹp của cậu chủ nhỏ rằng “Mọi người đều say chỉ có mình tôi tỉnh”.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên bảo mẫu A Di nhận được một tin nhắn vừa được gửi đến:

Anh bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh người khỏe, chuyển phát nhanh của bạn được đặt ở xx Phong Sào, mã xách minh là *****, vui lòng nhanh chóng đến nhận. 【** chuyển phát nhanh 】

Bảo mẫu A Di tưởng rằng có người mua quà cho cậu chủ nhỏ, nên bà định ra cửa để lấy.

“Tiểu Dũng, dì đi lấy chuyển phát nhanh, con ngoan ngoãn ở nhà nhé?”

“Dạ ~”

Không ai nhận ra có điều gì đó không ổn.



Bên kia, Tô Li nhìn hoàng tử huyết tộc điện hạ chậm rãi cầm quả cà chua thơm phưng phức lên và đặt vào khay, cô bèn hỏi anh: “Quỷ hút máu các người đều… Ăn chay hay sao?”

William XVIII liếc nhìn người chủ của mình một cái rồi trả lời: “Dơi cũng chia ra ăn mặn và ăn chay mà, tôi ăn chay.”

Tô Li tò mò hỏi: “Tại sao anh lại không hút máu?”

Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ nhận được những câu trả lời như không muốn gϊếŧ người, bản chất tốt bụng này nọ, dù sao trước đó, tính cách thường trực của ông chồng nhà cô chính là một Tyrannosaurus tràn đầy tinh thần chính nghĩa.

Đáng tiếc câu trả lời của William XVIII lại là: “Bởi vì việc hút máu sẽ gây ra mùi hôi, nó không thích hợp với gu thẩm mỹ của tôi.”

“Ý anh là?”

“Cô có từng nghe qua bò chỉ ăn cỏ xanh thì ngay cả phân của nó cũng có mùi thơm, thậm chí còn có thể sử dụng chúng để làm hương liệu mùi cỏ?”

Tô Li gật gật đầu.

Không ngờ đáp án lại là như vậy, cô trố mắt nhìn anh rồi lại hỏi: “Nếu không hút máu, vậy trước đó tại sao anh lại nói muốn nuôi tôi để làm lương thực dự trữ cơ chứ?”

William XVIII hơi nghiêng đầu, anh tao nhã cầm dao nĩa cắt đôi quả cà chua, sau đó dùng nĩa xuyên qua chúng rồi đưa lên và bắt đầu nhai từ từ, còn ăn một cách ngon lành nữa.

Tô Li: “…”

Hoàng tử điện hạ phía đối diện đáp: “Lương thực dự trữ của tôi đều là để nuôi quỷ hút máu khác.”

Tô Li: “Tại sao?”

William XVIII “Sách” lên một tiếng rồi trả lời: “Bởi vì những quỷ hút máu ăn chay đều sạch sẽ, thơm tho nhưng việc đánh nhau lại không lợi hại, để tránh những rắc rối không đáng có, thông thường tôi sẽ đóng giả thành thịt.”

Anh lại cầm lấy một quả cà chua khác đặt vào đĩa, lần này anh không cắt nó mà trực tiếp ăn luôn bằng nĩa. Hoàng tử huyết tộc điện hạ ăn cà chua rất quý phái và tao nhã, anh chọc răng nào vào những quả đỏ rực, thứ nước ngon lành đang chảy tràn kia trong nháy mắt đã bị hút cạn.

Cho nên Tô Li không hiểu cho lắm, hoàng tử điện hạ đặc biệt chuẩn bị một bộ đồ sứ cao cấp, còn đặt ngay trước mặt anh là để làm gì.

Tô Li hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh lại được phong làm hoàng tử? Không phải hoàng tử đều rất lợi hại hay sao?”

William XVIII dùng khăn lụa màu đỏ sẫm lau khóe miệng, anh chậm rãi giải thích: “Quỷ hút máu bọn anh sống càng lâu thì địa vị lại càng cao, quỷ hút máu ăn mặn đều rất thích chiến đấu, do thích chiến đấu nên mới không thể sống lâu được…”

“Anh được phong làm hoàng tử, là bởi vì… anh tới tuổi rồi…”

Tô Li: “…”

Dường như là rất có lý!