Chương 42

Hoàng tử huyết tộc…

Tô Li lẳng lặng nhìn cái đầu tóc rối bù như tổ chim của chồng, mặt không chút biểu cảm, cô hỏi anh: “Anh nói như vậy là có ý gì? Anh muốn hút máu của em hay sao?”

Kẻ hoàng tử huyết tộc hung ác đang nằm trên giường kia tay phải chống đầu, đầu ngón tay trái lạnh lẽo lướt qua một bên mặt của Tô Li, khiến cho phía sau lưng là cô một cảm giác tê rần chạy dọc nơi thắt lưng.

Anh nở nụ cười đen tối và nói: “Đừng chống cự nữa cô gái à, cô chính là nguồn lương thực dự trữ cho Hoàng tử William XVIII ta đây~”

William XVIII… Lương thực dự trữ…

Tô Li: “…”

Ngày nào cũng phải diễn kịch với chồng mình khiến cho cuộc sống của cô thật sự rất mệt mỏi. Cô nắm lấy tay của Lục Khiên, nghiêm túc hỏi anh: “Anh là đang nuôi em, anh có chắc không?”

Hoàng tử huyết tộc nheo mắt lại, anh nói kiểu chắc như đinh đóng cột: “Chuyện đó là dĩ nhiên, là người thống trị của màn đêm, ta là chủ nhân cao quý của cô, cho nên theo lẽ tự nhiên nếu ta đã muốn cô làm cái gì thì cô sẽ phải ngoan ngoãn làm cho ta cái đó!”

Tô Li: “…”

Cô bình tĩnh nhìn cái kẻ thống trị trong bóng đêm tàn bạo ngông cuồng rồi giật tay lại.

Ha ha, tốt lắm, William XVIII, để rồi xem.

Sau đó vị hoàng tử huyết tộc trơ mắt nhìn lương thực dự trữ mỏng manh của mình không chút do dự mà hất tay trái của anh ra rồi đứng dậy bước nhanh qua phòng làm việc.

Thật quá đáng! Cô lại còn dám bỏ trốn!

Hoàng tử huyết tộc cao quý lập tức từ giường đứng dậy, muốn lấy lại món lương thực dự trữ không nghe lời này, dùng dây chuyền bằng vàng ròng buộc vào chiếc cổ mịn màng của cô, để cô không thể bỏ trốn nữa!

Đáng tiếc vị hoàng tử huyết tộc đang tức giận này còn chưa kịp sử dụng các loại cách thức “Trừng phạt” thì món lương thực dự trữ nghịch ngợm kia đã tự mình lục tục chạy về.

“Này, anh xem đi!” Tô Li đưa cuốn sổ màu đỏ thẫm trên tay cho chồng mình.

Hoàng tử huyết tộc cao quý cầm lấy quyển sổ, anh mở ra xem, toàn thân của quỷ hút máu lập tức cứng đờ!

“Cái này là cái gì?”

Giọng anh có chút run rẩy, do khả năng khống chế xuất sắc, cho nên Tô Li không hề phát hiện ra điều gì không ổn.

“Giấy chứng nhận bất động sản!” Tô Li rất thong dong chỉ vào tên của mình, cô mỉm cười hỏi anh: “Anh mở to mắt ra mà nhìn kỹ tên chủ quyền này đi, trên đó viết tên ai?”

“Giờ thì thưa hoàng tử điện hạ cao quý, anh nói cho em biết rằng chúng ta rốt cuộc ai đang nuôi ai?”

Trong lòng của vị hoàng tử huyết tộc ngang ngược có chút hốt hoảng.

Làm sao bây giờ! Đã nhìn gần như vậy, tại sao mình lại không thể nhìn thấy những gì được viết trên đó!

Chết tiệt!

Trong lòng điên tiết, hoàng tử điện hạ giận dữ hỏi ông trời: tại sao trời ban cho ta ngàn năm tuổi thọ, còn ban cho ta khả năng đặc biệt dùng sóng siêu âm định vị tiếng vang, nhưng lại cướp thị lực quý giá của ta chứ!

Đôi mắt to đẹp này của mình có ích lợi gì!

Hoàng tử điện hạ trong lòng lén đập một đấm lên tường, nỗi uất hận ngàn năm không ai có thể thấu.

Nhưng cho dù có như vậy, rõ ràng chỉ cách một mét thôi mà người hay vật William XVIII còn không thể phân biệt nhưng anh vẫn kiên quyết không nhận thua, anh làm ra vẻ như bản thân thật sự hiểu được, còn vô cùng nghiêm túc hỏi lương thực dự trữ của mình: “Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Li cảm thấy khung cảnh lần này dường như khác với mọi khi, trong suy nghĩ của Lục Khiên thì cô cũng không còn là vợ của anh nữa.



Nếu như anh chàng đầu óc có vấn đề này không chấp nhận được rồi bỏ nhà đi các kiểu, không phải cô không thể tìm ra anh, nhưng anh có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tô Li quyết định hành động trước, trói chặt chồng bên mình.

Cho nên cô mỉm cười, nghiêm túc rồi lờ đi: “Hoàng tử điện hạ cao quý, anh còn ngủ mớ hay sao? Thật ra anh là con sen tôi thuê mà, anh quên rồi à?”

Con sen!?

“Tự phụ!” Hoàng tử điện hạ William XVIII nghiêm mặt nói: “Ta rõ ràng là người thống trị bóng đêm, làm sao có thể để cô sắp chung một loại với con sen nhỏ bé cơ chứ!”

Quỷ hút máu ngoài mạnh trong yếu này không thể hù dọa được nụ cười trong đôi mắt trong suốt của Tô Li, cô tiếp tục tìm chuyện nói vớ vẩn: “Hoàng tử điện hạ, anh liếʍ răng nanh mà đếm đi, anh đếm đi, có phải là bị thiếu một cái hay không? Có phải còn một cái bị ép lại ở sau giường?”

“Ở đó từng có một chiếc răng nanh mà anh đã thế chấp cho tôi.”

“Anh hứa sẽ thay tôi hoàn thành 100 chuyện, tôi sẽ trả lại răng nanh cho anh, cho nên tôi mới nói hiện tại anh là con sen của tôi, không có vấn đề gì nữa chứ?”

William XVIII hoài nghi nhìn chằm chằm cô rồi lập tức vặn lại: “Cô nói dối! Răng nanh của huyết tộc quý giá như vậy, làm sao bổn vương có thể thế chấp cho cô được?”

“Ừm, chuyện này…” Tô Li đảo mắt một vòng, nhận ra được hiện tại chồng mình thường hay bị mất trí nhớ, trong đầu đột nhiên lóe lên một kế hoạch.

“Bởi vì tôi đã cứu anh, lúc anh hấp hối dưới ánh mặt trời, tôi có ý tốt cõng anh về, tận tình chăm sóc, còn cho anh ngủ trên giường của tôi nữa…”

“Anh muốn trả ơn cho tôi, lại sợ sau khi mình tỉnh dậy sẽ quên mất ơn cứu mạng của tôi, cho nên anh mới thế chấp răng nanh cho tôi để làm vật chứng.”

“Anh không tin có thể tự mình đứng dậy xem, trong nhà của tôi rèm cửa đều đóng chặt, vì không muốn để ánh mặt trời chiếu vào làm ảnh hưởng đến việc phục hồi sức khỏe của anh.”

Khuôn mặt đẹp trai của William XVIII vẫn đầy vẻ ngờ vực.

Tô Li bĩu môi, hỏi lại anh: “Còn nếu không với bản lĩnh lợi hại như vậy của Hoàng tử điện hạ, tôi lại chỉ là một con người nhỏ bé thì làm sao tôi có thể có được răng nanh quý giá của anh cơ chứ?”

Sau đó cô đến trước mặt của hoàng tử huyết tộc, tìm trong phòng một hồi rồi lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ và trong suốt. Bên trong chính là chiếc răng nanh mà Lục Khiên giữ lại sau khi anh nhổ răng khôn vào tháng trước.

Tô Li đưa bình nhỏ cho hoàng tử huyết tộc, cô cười nói: “Nè, anh tự kiểm tra đi, xem đây có phải là răng nanh của anh không.”

Hoàng tử điện hạ William XVIII lập tức cầm lấy chiếc bình nhỏ, để trước mặt mình, anh lén quay người đi, rồi thật gần mà nhìn kỹ nó. Răng nanh trong bình vừa dài vừa trắng, quả nhiên vừa nhìn thấy anh đã biết ngay chúng là của mình.

Hoàng tử điện hạ không còn gì để nói cho nên anh mới tin tưởng lời nói của Tô Li.

Là một hoàng tử huyết tộc coi trọng chữ tín, danh dự còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, nếu con người nhỏ bé này đã cứu anh một mạng, thì lời hứa 100 chuyện kia, anh nhất định sẽ giúp cô hoàn thành chúng.

“Bây giờ thì…” William XVIII đẹp trai híp đôi mắt to đẹp đối diện với chủ nhân của mình, tiết ra thứ hoóc-môn mạnh mẽ, anh nở một nụ cười đủ để khiến cho bất cứ ai cũng phải vì anh mà mê muội.

“Chủ nhân xinh đẹp của tôi ơi… Cô muốn tôi làm gì cho cô? Cô muốn được trường sinh bất tử hay là được đại phú đại quý?”

Tô Li nhìn bộ dạng nửa thân trên như đang diễn trò của chồng mình, cô nhịn không được bèn nở nụ cười.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi trả lời: “Ừm, đột nhiên tôi muốn ăn sườn heo xào tỏi, anh nấu cơm cho tôi đi.”

William XVIII vốn dĩ luôn ngẩng cao đầu, nhưng khi nghe thấy lời này của chủ nhân, đột nhiên toàn thân anh cứng đờ.

Suy nghĩ thâm sâu, là một đòn đánh phủ đầu vô cùng lợi hại!

Không ngờ con người nhỏ bé này lại ghê gớm như vậy, biết quỷ hút máu sợ tỏi với những đồ dùng bằng bạc, còn cố ý nói tên món ăn là sườn heo xào tỏi, quả nhiên là đang thị uy mà, nhanh như vậy mà đã muốn trấn áp hoàng tử huyết tộc William XVIII vĩ đại này rồi…

Đúng là không thể nhịn được mà!

Thật ra Tô Li còn không biết quỷ hút máu sợ tỏi, hơn nữa, rõ ràng là hoàng tử điện hạ, lại hồ đồ đến mức này, theo lý thì không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy.



Cô nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của quỷ hút máu, bởi vì nội tâm của anh đang vô cùng kịch liệt. Cô cảm thấy chồng mình lúc này thật rất đáng yêu, nếu không phải sợ rằng sẽ dọa cho hoàng tử điện hạ một phen kinh sợ thì Tô Li đã sớm không kềm được mà lao đến cắn cho anh một cái rồi.

Cô có thể nhịn, nhưng rồi cuối cùng cô vẫn không thể kiềm chế được, giống như bị cám dỗ vậy, cô bèn sờ lên khuôn mặt góc cạnh sắc nét của hoàng tử điện hạ. Các xúc tu nhỏ mát lạnh, cảm giác khi sờ vào thật tuyệt vời.

Cơn giận ban đầu của William XVIII cứ thế nhanh chóng được lắng dịu. Tô Li chỉ thấy ông chồng nhà cô dường như đột nhiên bị điện giật, giống như một con cá chép bị đánh, anh nhanh chóng cựa mình đứng dậy.

Mặc dù anh bị cận thị nặng, nhưng thực tế thì cuộc sống hàng ngày của anh lại hoàn toàn không bị nó ảnh hưởng.

Cô nhìn thấy William XVIII mặc bộ quần áo lịch lãm vào, sau đó đứng sát gương soi soi, cảm thấy không hài lòng, anh lại cởi hết quần áo ra.

Tô Li: “…”

William XVIII nghiêng đầu hỏi người chủ “Mưu mô sâu xa” của mình: “Tôi thích màu đỏ như máu với màu đen, cô có quần áo màu này cho tôi không?”

Hoàng tử điện hạ, anh như thế là đồ con rùa, còn tự biết lý lẽ này hay sao?

Tô Li thở dài, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ âu phục bỏ không màu đen nữa rồi đưa cho chồng. Quả nhiên anh nhận lấy bộ âu phục, cúi đầu xem qua sau đó thật sự thích, anh bèn lập tức thay ngay.

“Đáng tiếc không có màu đỏ.” Hoàng tử huyết tộc con rùa này luôn không thể chấp nhận được những thứ không hoàn hảo.

Tô Li: “…”

Cô liếc nhìn chồng mình một cái, quay người mở ra ngăn tủ, thì lại tìm thấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ mà anh bạn nhỏ Chân Dũng Mãnh để quên trong cửa hàng.

Ban đầu cô định trả nó lại cho Tiểu Dũng khi cô đến thăm Robert vào ngày mai, nhưng không ngờ bây giờ nó lại có công dụng khác.

Tô Li cầm chiếc khăn quàng đỏ trong tay chậm rãi đi về phía hoàng tử huyết tộc, cô vô cùng quan tâm nói: “Anh có biết khăn quàng màu đỏ có ý nghĩa gì hay không? Nó là biểu tượng của sự vinh quang cao nhất!”

“Quàng nó thì rất phức tạp, có thể anh sẽ không làm được, nhưng không sao, tôi sẽ giúp anh… Đặt phần đầu bên trái lên phần đầu bên phải, phần đầu bên phải xoay một vòng, gấp đầu bên phải lên rồi kéo đầu bên phải qua vòng tròn… Xong rồi, thật hoàn hảo!”

Tô Li rất nhanh chóng đã quàng được chiếc khăn đỏ lên cổ của Hoàng tử điện hạ, rồi lại lấy điện thoại di động ra chụp ảnh kỷ niệm.

William XVIII thật sự rất thích màu sắc của chiếc khăn quàng đỏ ấy lên, anh cúi đầu nhìn lại rồi vuốt nó hai cái với dáng vẻ vô cùng hài lòng. Tô Li vội quay người lại, cô sợ rằng những giọt nước mắt từ khóe mắt đang gượng cười của cô sẽ phản bội lại cô.

Sau khi mặc quần áo xong, William XVIII hoàng tử điện hạ quả nhiên ngoan ngoãn vào bếp nấu cơm. Trước có chính sách sau có biện pháp để đối phó, anh lén vứt hết số tỏi trong tủ bếp vào thùng rác, còn ngắt một ít rau đặt lên trên đó để che lại.

Sau đó anh quay lại tiếc nuối nói với Tô Li: “Thật trùng hợp, không có tỏi rồi, tôi đổi thành sườn heo chua ngọt nhé?”

Tô Li sợ chồng mình không thể thích ứng tốt với thân phận mới, cho nên cô cứ phải đi theo sau anh suốt, lúc này nhìn thấy anh giả bộ ngây thơ với vẻ mặt nghiêm túc nên cô có chút không nói nên lời.

“Sườn chua ngọt thì sườn chua ngọt, anh không thích tỏi hay sao?”

Bị một ngữ nói toạc ra tâm tư đích thân vương điện hạ lập tức phản bác nói: “Làm sao có thể cơ chứ! Tôi cảm thấy ăn tỏi sẽ có mùi hôi, không hợp với tính thẩm mỹ quý tộc của tôi!”

Tô Li: “…”

Cô giúp anh rửa rau, và bữa trưa đơn giản đã nhanh chóng được chuẩn bị. Tô Li nếm thử một miếng, vẫn là hương vị quen thuộc này, có thể thấy khả năng sinh hoạt của chồng cơ bản không bị ảnh hưởng.

Nhưng trên bàn ăn, Tô Li lại cảm thấy có gì đó không ổn. Vốn dĩ chồng cô rất thích ăn thịt đột nhiên giờ lại không ăn nữa, không những không ăn thịt thậm chí anh còn không đυ.ng đến một cọng rau nào.

“Anh không đói bụng hay sao?” Tô Li tò mò hỏi anh.

William XVIII đột nhiên nở nụ cười ma quỷ, rồi xách một giỏ cà chua to đỏ tươi đặt lên bàn ăn trước mặt.

Cà chua…

Tô Li: “…”