Chương 37

Cậu nhóc đầu củ cải không vui bĩu môi, dùng giọng điệu nghiêm túc mà chỉnh anh trai mình:

“Tên của em là Dũng, Dũng trong dũng mãnh thiện chiến, dũng trong khí phách uy dũng, chứ không phải là Tiểu Dũng! Anh trai của em ghép âm kém như vậy, rốt cuộc là làm thế nào mà anh lại vào được đại học kia chứ!”

Người anh bị nghi ngờ trình độ ngôn ngữ của mình: “. . . . . .”

Anh xoa xoa cái đầu lớn của em trai mình, bất đắc dĩ nói: “Được được được, Dũng của dũng mãnh thiện chiến, được rồi, mau về nhà với anh nào.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn cậu nhóc Tiểu Dũng không nỡ mà vẫn dán chặt lên tấm kính, giương mắt nhìn Corgi bé nhỏ, bốn mắt nhìn nhau “chất chứa tình cảm”.

Tiền muốn là sẽ có, nhưng tri kỷ thì lại khó tìm, một người một chó vô cùng quyến luyến nhau.

Thậm chí Robert còn chậm rãi đi đến trước mặt nhóc đầu củ cải, hai bàn chân nhỏ cũng đặt lên trên tấm kính, áp khuôn mặt chó của mình lên, nó muốn mặt sát mặt với người bạn tri kỷ của mình, trong lòng cảm thấy rất thân thiết.

Người anh đẹp trai đang tức giận nhìn một người một chó ở hai bên tấm kính, thầm nghĩ quả thực khí chất rất giống nhau, cả hành động cũng hệt như nhau, cứ như là giữa họ không phải là tấm kính mà là một chiếc gương vậy.

Củ cải ngẩng đầu lên chỉ về phía Corgi bé nhỏ, vẻ mặt tha thiết cậu nói: “Anh ơi, em muốn mang em trai về nhà.”

Những ngón tay của người anh khẽ vuốt ve cái đầu to của em trai mình, cậu dõng dạc nói: “Anh mới là anh trai của em.”

Đôi tay múp míp của cậu nhóc dũng mãnh cố níu vào mặt kính, sống chết không chịu đi, nhõng nhẽo với anh trai mình cậu nói: “Anh hai, công việc ba mẹ bận rộn như vậy, anh lại thường xuyên ở trường đại học, trong nhà có mỗi mình em, anh không cảm thấy rằng em cực kỳ yếu ớt, bất lực lại đáng thương hay sao?”

Người anh trai trả lời cậu một cách tàn nhẫn: “Anh không cảm thấy như vậy.”

Cái miệng nhỏ của cậu em mím chặt lại, nước mắt cậu nhanh chóng trào dâng nơi khóe mắt, ấm ức nhìn anh trai mình, đáng thương hỏi: “Anh hai, không lẽ anh Cường Tráng đã không còn yêu thương em trai của anh nữa?”

Anh trai: “. . . . . .”

“Hôm nay anh đã đưa em đi chơi công viên giải trí, còn cùng em chơi ở khu vui chơi nữa, đúng là một ngày vất vả mà! Giờ em trai lại mệt như vậy, anh đối với em như thế không lẽ em một chút cũng không cảm động?”

Anh trai: “. . . . . .”

Cường Tráng mệt mỏi với cậu em, anh sợ nó sẽ có suy nghĩ lệch lạc về vị trí của mình.

Robert chuyển hết sự đồng cảm của mình sang người em trai, đôi mắt đeo sáng ngời của nó cũng ngấn lệ, nó kêu “Gấu gấu” với người anh khiến cho người ta phải đau lòng.

Tô Li: “. . . . . .”

Cô cảm thấy cửa hàng thú cưng của mình không nên gọi là cửa hàng thú cưng ①, mà nên gọi là cửa hàng thú cưng tấu hài.

Người anh thở dài một hơi, đối mặt với sự buộc tội có vẻ hợp lý từ cậu em trai, thêm nữa còn có một chú chó Corgi rất giống em trai cũng đang lên tiếng trách móc anh, cậu thật sự vừa muốn cười lại vừa muốn uốn nắn nó.

Khuôn mặt đẹp trai của anh mang đầy cái biểu cảm cưng chiều và bất lực, anh nở một nụ cười đến mê người, các cô gái nhỏ đi ngang qua quay lại nhìn anh chàng đẹp trai và bị mê hoặc đến đảo điên thần trí.

Đầu củ cải lại tiếp tục khẩn cầu: “Anh ơi anh mua cho em một con chó nhỏ đi mà, chỉ có anh ở bên thì em mới có thể lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, anh thấy có đúng không?”

Dáng vẻ đáng yêu và giọng nói khe khẽ nũng nịu của cậu nhóc kia khiến cho người ta không khỏi mềm lòng.

Quả nhiên, trong vòng ba giây, người anh trai đành giơ cờ trắng đầu hàng.

“Được rồi được rồi, nếu em thích thì mình mua một con. Nhưng có điều, em phải chăm sóc cho nó thật tốt, không thể chỉ chơi vài ngày rồi tùy tiện bỏ mặc, nếu không, sau này anh sẽ không mua cho em những con vật nhỏ nữa.”

“Dạ!” Đầu củ cải phấn khích nhảy lên rồi chủ động nắm tay anh trai mình, kéo anh đến cửa tiệm thú cưng, một bên vỗ ngực cậu nói: “Em biết rồi, em đảm bảo với anh là em sẽ chăm sóc em trai cho thật tốt!”

Người anh xoa xoa thái dương, lại chỉnh cậu: “Anh mới là anh trai của em.”

Đầu củ cải nghiêm túc gật đầu nói: “Dạ, em biết mà, anh là anh trai của em, còn nó là em trai của em và em là anh trai của nó! Cuối cùng em cũng được làm anh rồi, anh hai yên tâm, em chắc chắn sẽ chăm sóc nó thật tốt!”

Đột nhiên lại bị em của mình làm ngạc nhiên: “. . . . . .”

Anh đẩy cửa lớn của cửa hàng thú cưng, mỉm cười lịch sự và nói với Tô Li: “Xin chào, xin hỏi.”

Cậu em đi theo cũng ngoan ngoãn chào: “Em chào chị, xin hỏi.”

Tô Li cười nói: “Xin chào.”

Vừa rồi cô cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai anh em, cho nên trong lòng cũng hiểu sơ qua gia đình này.

Những người chủ phải lựa chọn cẩn thận, nếu không thì cô sẽ không yên tâm để cho Robert sống ở nhà người ta.

Tâm trạng này giống tựa hơi giống như gả con gái, nhưng mà “Con gái” Robert lại rất có chút không triển vọng.

Nhóc Tiểu Dũng vừa bước vào cửa thì nó lập tức thân thiện chào đón cậu.



Robert rất ngoan, nó không hề chồm lên người khác một cách tùy tiện, chỉ xoay vài vòng quanh cậu nhóc để thể hiện ý tốt của mình, nó đứng bên cạnh cậu nhóc, phấn khích ngóc lên rồi sủa một tiếng “Gấu~” để bày tỏ sự thích thú của mình.

Nhóc Tiểu Dũng ngồi xổm xuống, chủ động ôm chó Corgi và bế nó lên, cậu vuốt đầu nó rồi xúc động nói: “Dáng vẻ của cậu thật sự rất oai phong và mạnh mẽ, hung mãnh lợi hại giống như chó địa phủ vậy!”

Anh trai: “. . . . . .”

Tô Li: “. . . . . .”

Lisa: “. . . . . .”

Giáo sư Tề: “?” Hung mãnh như một con chó địa phủ . . . . . . Corgi sao?

Những con vật được nuôi trong cửa hàng thú cưng của Tiểu Tô thật sự lợi hại, giáo sư Tề vừa tò mò vừa ngưỡng mộ, chỉ tiếc là ông không thể được tận mắt nhìn thấy.

Lúc này Robert quả thực sung sướиɠ đến mức có thể bay lên bất cứ lúc nào, tuy rằng nó không biết chó địa phủ có dáng vẻ cụ thể ra sao, nhưng chỉ nghe tên thôi thì cũng biết nhất định là rất khí phách!

Đúng là tri kỷ của nó mà——

Robert đưa mặt chó của mình đến cọ cọ vào bàn tay của người bạn nhỏ tri kỷ của nó, rồi đưa chân tới người bạn tri kỷ “Có mắt nhìn người” của nó.

Nhóc Tiểu Dũng ngẩng đầu lên, chùn lại hỏi Tô Li: “Chị xinh đẹp ơi, cho em hỏi có phải là nó . . . . . Muốn bắt tay em hay không?”

Được một cậu nhóc đầu củ cải đáng yêu gọi mình là “Chị gái xinh đẹp” , Tô Li không khỏi vui vẻ cô mỉm cười rồi dịu dàng trả lời cậu: “Đúng vậy, nó tên là Robert, nó rất thích em đó.”

Cậu nhóc Tiểu Dũng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lập tức giơ tay, nắm lấy chân của Robert, rồi ngoan ngoãn đứng dậy hỏi Tô Li: “Chị ơi, em có thể mang Robert lên sô pha chơi một lát được không?”

Tô Li gật gật đầu.

“Em cảm ơn chị ạ” cậu cúi đầu nói với Robert: “Em trai ngoan, để cho anh chị bàn chuyện với nhau, chúng ta lên sô pha chơi đi?”

Còn chưa mua Corgi bé nhỏ về mà đã gọi “Em trai” một cách thân mật như vậy rồi.

Robert hưng phấn vẫy đuôi lia lịa mà theo sau tri kỷ, còn đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu nhóc Tiểu Dũng đi đến trước mặt giáo sư Tề, lễ phép gật chào và nói: “Con chào ông, con có thể cùng em trai ngồi cạnh ông được không ạ?”

Giáo sư Tề mỉm cười rồi trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”

“Con cám ơn ông nội.” Sau đó cậu ôm Corgi bé nhỏ đến ghế sô pha ngồi xuống, tiếp đó cũng leo lên ngồi ngay ngắn.

Giáo sư Tề bèn hỏi cậu: “Anh bạn nhỏ, con học lớp mấy rồi?”

Nhóc Tiểu Dũng ngoan ngoãn trả lời: “Con sắp vào lớp một ạ, anh con nói, vào lớp một chính là đã trở thành một nam tử hán.”

Robert gật đầu đồng ý sủa lên: “Gâu!”

Nhóc Tiểu Dũng ngạc nhiên nhìn Corgi bé nhỏ: “Em trai, em cũng cảm thấy như vậy hay sao? Có phải em cũng cảm nhận được anh rất có khí thế, chính là cái kiểu vừa xuất hiện thì âm nhạc xuất hiện ấy?”

Robert hất đuôi tiếp tục gật đầu: “Gâu!”

Nhóc Tiểu Dũng vui vẻ cười nói: “Xem ra chúng ta nhất định là người một nhà rồi, anh trai như thế mới nuôi dưỡng ra được một em trai như thế chứ, chúng ta như vậy, thật đúng là anh em thất lạc nhau nhiều năm mà!”

Người anh đứng bên cạnh bàn công việc chuẩn bị bắt tay Tô Li: “. . . . . .”

Anh gánh không nổi chuyện này đâu, còn nữa, em trai, em không sợ bị ba mẹ đánh hay sao?

Cậu nhóc và Corgi bé nhỏ anh một câu em một động tác nói chuyện phiếm vô cùng vui vẻ với nhau, cũng không biết rốt cuộc họ đã trao đổi với nhau như thế nào, nhưng lại không hề có sự khác biệt.

Giáo sư Tề ở bên cạnh nghe một người một chó nói chuyện qua lại với nhau, ông đột nhiên có cảm giác sai trái “Người bị mù như mình không phải là không tốt”.

Khi Tô Li quan sát người anh và cậu em thì người anh cũng đang quan sát Corgi bé nhỏ.

Dù gì nó cũng là một con chó lạ, lỡ như có chuyện gì không tốt, mặc kệ em trai có khóc lóc thế nào thì anh cũng không thể mang nó về nhà được.

Nhưng trước mắt xem ra này chú Corgi bé nhỏ này cũng ngoan ngoãn nghe lời, nghĩ đến cửa hàng thú cưng. Họ dạy dỗ nó cũng rất tốt đó.

Người anh cười hỏi Tô Li: “Xin hỏi chú Corgi bé nhỏ của cửa hàng này có bán không?”

Tô Li ra hiệu ý bảo anh ngồi xuống chiếc ghế đan bằng mây bên cạnh, vừa pha trà, vừa trả lời anh: “Bán thì có bán, nhưng mà cửa hàng thú cưng của tôi khác với những cửa hàng thú cưng khác, có một số quy tắc lạ, anh từ từ nghe tôi giải thích, sau đó nếu anh cảm thấy chấp nhận được thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Từ trước đến nay khách hàng chính là Thượng đế, bình thường đều là khách hàng đưa ra quyết định, điều duy nhất mà chủ tiệm và khách hàng phải thảo luận đó chính là giá cả, lại không ngờ rằng cửa hàng thú cưng như thế mà lại có rất nhiều quy tắc.

Người anh có chút tò mò, gật gật đầu muốn nghe xem Tô Li định đưa ra yêu cầu gì, anh nói: “Mong cô hãy nói rõ.”



Tô Li đưa trà xanh đã pha cho khách, cô cười nói: “Đầu tiên chính là, chủ nuôi của chú Corgi bé nhỏ phải thật sự yêu quý nó, tôi mở ra cửa hàng thú cưng này cũng không phải vì kiếm tiền, mà là để tìm cho những con vật nhỏ một gia đình ấm áp.”

Người anh trai cúi đầu liếc nhìn tách trà trong tay, rồi nhấp một ngụm trà xanh, trong lòng còn có sáu bảy phần tin tưởng Tô Li.

Những món đồ sứ đắt tiền như vậy và chiếc kim bạc Quân Sơn tinh xảo, lại được sử dụng tùy ý để tiếp đãi khách hàng, anh lại nhìn cách trang trí với nhiều đồ đạc khác nhau trong cửa hàng, chúng đều tinh tế và tiện nghi, khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái giống như đang ở trong chính ngôi nhà của mình.

Trong cửa tiệm có nuôi một con chó và hai con mèo, đều không bị nhốt lại trong l*иg sắt, mà trái lại còn có thể tự do hoạt động, cơ bản không chất đầy l*иg sắt như các cửa hàng thú cưng thông thường.

Người anh trai cười và trả lời: “Em trai tôi rất thích Robert, chúng tôi cũng không phải kiểu chủ nhân vô trách nhiệm, nên đương nhiên là sẽ hết lòng yêu quý nó.”

Tô Li đồng ý nói: “Phải, tôi cũng nhìn thấy điều này mà. Yêu cầu thứ hai là giá Robert của chúng tôi là hai mươi ngàn nhân dân tệ và thanh toán ngay, không chấp nhận trả góp. Anh có chấp nhận được hay không?”

Đây là đang kiểm tra tài chính của bên kia, nếu có thể mua một con chó với giá hai mươi ngàn tệ mà không chớp mắt, tức là điều kiện gia đình cũng không quá tệ, như vậy thì cuộc sống của Robert sẽ được đảm bảo một chút.

Tô Li trang phục và cách cư xử của hai anh em, cô suy đoán rằng môi trường gia đình của họ cũng thuộc tầng lớp trung lưu hoặc thượng lưu, hơn nữa sự dạy dỗ từ cha mẹ của cậu nhóc này lại rất tốt, thái độ cũng rất lễ phép.

Quả nhiên, dường như người anh không hề để ý đến giá cả cho lắm, nhưng hắn cũng không phải là coi tiền như rác, cho nên cũng không đồng ý ngay lập tức mà chỉ đáp rằng: “Nếu như chú chó Corgi nhỏ thật sự có duyên với em trai tôi thì giá cả không phải là vấn đề.”

Tô Li rất hài lòng, cô nói tiếp: “Thứ ba chính là nếu muốn mua thú cưng của tôi thì phải là thú cưng tự mình thích, tức là tôi phải hỏi qua Robert một chút rằng tự nó phải tự nguyện thì mới có thể để cho các cậu mua được.”

Sao chứ?

Lại còn phải như thế hay sao?

Người anh ngạc nhiên nhìn Tô Li chằm chằm, chỉ thấy cô trực tiếp quay sang Corgi bé nhỏ hỏi: “Robert, mày có tình nguyện sống cùng anh bạn nhỏ Tiểu Dũng này hay không? Mày có tình nguyện lựa chọn cậu ấy trở thành chủ nhân của mày hay không?”

Corgi bé nhỏ đang nói chuyện khí thế ngất trời với người bạn tâm giao của mình đột nhiên có chút hành động, nhìn Tô Li kêu lên vài tiếng “Gấu gấu”.

Tô Li nghe vậy lập tức giải thích: “Ai da, đừng luyến tiếc cô Tô nữa, tóm lại là mày muốn tìm chủ nhân của mình, mày yên tâm, mỗi tháng một lần cô Tô sẽ đến nhà thăm và kiểm tra sức khoẻ cho mày, hơn nữa, mày cũng có thể thường xuyên về đây chơi mà.”

Cô lại quay đầu hỏi người anh: “Mỗi tháng tôi cần kiểm tra sức khoẻ cho Robert ít nhất một lần, các người có thể lựa chọn là tôi sẽ đến tận nơi phục vụ, cũng có thể lựa chọn mang nó trở lại đây, đương nhiên, kiểm tra sức khỏe thuộc loại dịch vụ sau bán, không thu phí gì, như thế có được không?”

Tô Li làm như vậy là để có thể liên lạc với học sinh của mình mọi lúc, đề phòng chúng bị ngược đãi.

Người anh cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có người có chuyên môn theo dõi sức khỏe thú cưng là chuyện tốt, mà đã là chuyện tốt thì làm sao có từ chối được, cho nên anh gật đầu đồng ý.

Nghe đến những lời cam đoan này, Robert do dự một chút, nhìn về phía người bạn tâm giao bé nhỏ thì trông thấy đôi mắt to đen lay láy tràn đầy sự mong đợi và yêu thương.

Robert như thể đã hạ quyết tâm, lớn giọng sủa lên hai tiếng với Tô Li “Đồng ý!”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của người anh Tô Li cười đáp: “Mọi chuyện thật suôn sẻ, Robert đồng ý rồi, nó thật sự thích cậu chủ nhỏ mà nó chọn.”

Người anh còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, anh run rẩy hỏi: “Cô, cô có thể nghe hiểu được tiếng chó hay sao! ?”

Tô Li cười ha ha, cô nói: “Làm sao có thể, tôi đâu có cái khả năng như thế.”

“Chuyện đó. . . . . .”

Tô Li giải thích qua loa: “Tôi chỉ là suy đoán từ việc Robert và em trai của anh rất hợp nhau mà thôi.”

“Chó rất giống với con người, sau này các cậu hãy thường xuyên nói chuyện với nó, từ từ thì nó sẽ hiểu được ý của các cậu, cậu cứ nhìn hành động và biểu hiện của nó thì cũng có thể tạm thời hiểu được ý của nó.”

“Nhìn xem, không phải em trai của cậu và chú chó nhỏ vừa mới nói chuyện phiếm với nhau rất suôn sẻ hay sao?”

Người anh thở phào nhẹ nhõm, tạm tin lời giải thích của Tô Li.

Tô Li nói tiếp: “Cụ thể việc nuôi Corgi bé nhỏ như thế nào, tôi sẽ cho cậu một cuốn《 sổ tay chăn nuôi 》, bên trong là bản ghi chép sở thích của Robert, nhãn hiệu thức ăn cho chó, số lượng mỗi bữa ăn, số lần cho ăn trong một ngày, khi nào thì tắm rửa, gội và sấy lông cho nó như thế nào, khi nào thì nó đi ngủ, một ngày nên tiêm vắc-xin gì phòng bệnh, sẽ có bảng lịch trình, các cậu làm theo đó là được.”

“Các cậu cứ yên tâm, Robert dễ nuôi lắm, tôi dám đảm bảo nó chính là một chú chó hiểu chuyện nhất mà cậu từng thấy đấy.”

Nhưng vào lúc này, cậu nhóc Tiểu Dũng leo xuống ghế sô pha, đi đến bên Tô Li, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị ơi, toilet ở đâu vậy chị?”

Tô Li muốn khoe chú chó của mình, lập tức nói với Corgi bé nhỏ: “Robert, mày dẫn cậu bạn nhỏ Tiểu Dũng đi toilet một chút nhé.”

Cô vừa dứt lời thì Robert đã cọ cọ vào đôi chân ngắn của đầu củ cải, sau đó nó đi phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem cậu có theo kịp hay không.

Tiểu Dũng nhìn nhìn anh trai mình, thấy anh khẽ gật đầu, cậu mới đi theo Robert vào nhà trong.

Trong vòng vài phút, đầu củ cải liền chạy lại, vẻ mặt phấn khích mà nói với anh trai mình:

“Anh hai ơi anh hai ơi, em trai thật sự rất thông minh, em không thấy được vị trí để nước rửa tay ở nhà chị, em trai đã giúp em tìm nước rửa tay, trước khi dẫn em về còn giám sát xem em rửa tay có sạch không nữa!”

Người anh cúi đầu nhìn Corgi bé nhỏ ngốc nghếch lại kiêu hãnh, anh thầm nghĩ, không thể không thừa nhận rằng cậu em trai này rất có ích.