Chương 33

Được Tô Li cẩn thận chăm sóc, mèo Hoa li đã hồi phục rất tốt, không lâu sau đó đã có thể gắng gượng tự do hoạt động.

Lisa vẫn luôn làm bạn với nó, ngay cả Robert luôn hung hăng đối với nó cũng đều rất cẩn thận, sợ không cẩn thận động tới miệng vết thương.

Nhưng cảm xúc của mèo Hoa li vẫn không tốt lắm.

Cụ thể biểu hiện ở việc nó không thích khi thấy con người, ngay cả Lisa vẫn luôn làm bạn chăm sóc nó cũng chỉ có thể cố định đứng ở một vị trí nào đó, một khi vượt ra khỏi phạm vi này của mèo Hoa li, nó sẽ trở nên nôn nóng bất an.

Ví như lúc này, Lisa duyên dáng mà đứng dậy, là cố ý chuẩn bị cho mèo Hoa li một cái bát ăn cho mèo đáng yêu, từ từ tới gần nó.

Mèo Hoa li lập tức cảnh giác mà đứng lên, tránh né vào một góc tường, giấu đi miệng vết thương của mình đên một nơi an toàn để người khác không nhìn thấy.

Tính tình Lisa rất hòa nhã, đối với người bệnh cũng rất kiên nhẫn.

Nó cũng không vì bị bài xích mà đau lòng, ngược lại còn rất tôn trọng ý thức lãnh địa của mèo Hoa li, nếu không cần thiết thì sẽ không tới gần nó, mà ngồi ngốc tại một nơi xa chờ đợi nó, để đề phòng có điều ngoài ý muốn xuất hiện, nó có thể thông báo cho cô Tô sớm.

Lisa để bát ăn của mèo Hoa li để ở cách nó vài bước chân, ngẩng đầu, ngẩng đầu “Meo meo meo” kêu mấy tiếng, sau đó lại nâng giọng kêu vài tiếng.

Tô Li lập tức cầm sữa dê đã được làm nóng đi tới.

Cô cười sờ sờ đầu mèo của Lisa, vừa khuấy sữa dê vừa khen ngợi nó: “Lisa của chúng ta chu đáo, không nhiều quá cũng không ít quá, đúng giờ đã biết nhắc nhở cô Tô nên cho bạn mới uống sữa!”

Mèo Hoa li tạm thời chỉ có thể ăn thức ăn lỏng dễ tiêu hóa, bởi vì không thể bị đói nên mỗi ngày tần suất cho ăn phải tăng lên.

Lisa cọ cọ lòng bàn tay Tô Li, được cô Tô dịu dàng vuốt ve cảm giác rất thích.

Vì thể hiện thái độ mình và mèo Hoa li sẽ không tranh đoạt thức ăn, khi đối phương nhìn về phía mình, nó chủ động lùi về phía sau một bước bày tỏ thiện ý.

Mèo Hoa li lại hơi hơi cúi đầu, không biết trong lòng nó lúc này đang nghĩ cái gì.

Tô Li biết mèo Hoa li không thích con người vuốt ve nó, cho nên hơi hơi nâng tay lên, đổ hơn nửa cốc sữa dê vào bát cho mèo rồi đẩy đẩy về phía mèo Hoa li.

Cũng không rõ có phải đối phương có thể nghe hiểu lời mình nói hay không, cô dịu dàng giải thích: “Ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể nhanh chóng hồi phục, tao không phải cố ý muốn nhốt mày, đợi vết mổ của mày tốt hơn, muốn đi đâu thì đi đó.”

Đã được cho ăn nhiều lần, mèo Hoa li đối với Tô Li cũng đã không còn quá cảnh giác, nó rất nghe lời mà tiến lên hai bước cúi đầu từng ngụm từng ngụm liếʍ sữa dê ngon lành.

Sữa dê không có dầu muối còn bỏ thêm cá thịt gà, thịt lợn và cá băm, cá đã được cẩn thận gỡ xương, thịt gà cũng đã được rút xương.

Cơm nước xong, mèo Hoa li vẫn yên tĩnh ngồi ngốc trong một góc, đầu của nó vẫn luôn nhìn về phía cửa lớn, tựa như đang chờ đợi ai đến.

Chờ đợi là một việc tốn thời gian lại nhàm chán, nên mèo Hoa li thi thoảng sẽ nhìn trộm mèo Ragdoll nằm ngủ gật trên cái đệm mèo cách đó không xa.

Nó lớn lên thật xinh đẹp…

Đừng nhìn Lisa cả ngày lười nhác, thực ra nó cực kỳ tỉnh táo.

Thật ra, mèo Hoa li chỉ nhìn nó vài lần, nó liền lập tức đã nhận ra.

Lisa đột nhiên mở mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt mèo đang nhìn trộm mình.

Mèo Hoa li ngay sau đó cúi đầu, làm như không có việc gì, để tầm mắt của mình cố định tại hướng cửa lớn.

Không biết có phải tâm nguyện của nó được ông trời nhìn thấy, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Giáo sư Tề dùng gậy dẫn đường chậm rãi mà đi vào, Tô Li cười cười ra đón ông, đỡ ông ngồi ở sô pha gần mèo Hoa li.

Tô Li cười nói: “Ngài cuối cùng cũng tới, mèo Hoa li tuy rằng nhìn qua luôn tỏ thái độ người sống chớ đến gần, nhưng mắt vẫn luôn trông mong mà nhìn cửa lớn, chắc chắn là vẫn luôn mong ngóng được nhìn thấy ngài.”

“Ha ha ha, tiểu Tô cô nói rất đúng, nó đúng là có hơi cao ngạo, rõ ràng cực kỳ không thích một mèo cô đơn, lại luôn tỏ ra cực kỳ cao ngạo, trước kia cứ như vậy, luôn treo vẻ mặt ‘người tránh ta xa một chút’ không kiên nhẫn, thật ra trong lòng nó là cực kỳ thích người ta cùng nó tậm sự dông dài.”

Bởi vì thân thể của mèo Hoa li ngày một khỏe mạnh, nên tâm trạng của giáo sư Tề rất vui vẻ.

Ông cũng không đến hồ Minh Nguyệt ngắm hồ, bây giờ chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ đến cửa hàng thú cưng mới mở của Tô Li ngồi chơi.

Quả nhiên sau khi mèo Hoa li thấy giáo sư Tề, cơ thể hơi hơi động, đang chuẩn bị bước về phía trước hai bước muốn dựa vào gần hơn một chút, kết quả khóe mắt liếc thấy Lisa lại lui về.



Nhưng ánh mắt của nó vẫn trông mà nhìn giáo sư Tề, chỉ cần nghe thấy tiếng ông và Tô Li vui vẻ nói chuyện cũng rất vui vẻ, Tô Li thậm chí còn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của nó dần dần thả lỏng.

Tô Li cười cười rót một ly trà cho giáo sư Tề, ngồi ở bên cạnh ông nói: “Chờ mèo Hoa li khỏe mạnh lại, ngài sẽ nuôi nó sao? Tuổi tác và thể chất của nó đã không còn thích hợp để lại lang thang, rất dễ sinh bệnh.”

Giáo sư Tề thở dài, có hơi khó xử nói: “Chính nó không muốn bị ràng buộc, cũng không thích trở thành thú nuôi của tôi.”

Bởi vì là bạn, cho nên không muốn cưỡng ép đối phương chút nào.

Tô Li nhìn thoáng qua mèo Hoa li trong góc, quay đầu lại cười hỏi giáo sư Tề: “Giáo sư, sao ngài lại nghĩ nó không muốn? Ông đã hỏi nó rồi sao?”

“Phải biết rằng ngần ấy năm, nó vẫn luôn làm bạn bên cạnh ngài, chưa từng có rời đi…”

“Nếu không phải thích ngài, nó chắc chắn sẽ không vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh ngồi đợi ở ven hồ Minh Nguyệt, chỉ vì muốn thấy mặt ngài lần cuối.”

Nụ cười trên gương mặt giáo sư Tề cứng đờ, ông đột nhiên quay đầu lớn tiếng hỏi Tô Li: “Cô nói cái gì!? Nó không đi? Nó vẫn luôn ở bên cạnh tôi!?”

Tô Li trả lời: “Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài, nó trốn ở trong bụi cây bên cạnh ngài.”

Hốc mắt giáo sư Tề đột nhiên ươn ướt, ông cuống quýt quay người lại, lén dùng ngón tay lau lau nước mắt nơi khóe mắt.

Tiếp sau đó, ông liền quay về phía góc tường mèo Hoa li đang nằm, nghe cô gái nhỏ Tô Li nói, góc tường nhỏ kia hiện tại thuộc về địa bàn nhỏ của nó.

Giáo sư Tề cười cười hỏi mèo Hoa li: “Sau khi khỏi bệnh, con đồng ý cùng ba về nhà chứ? Con yên tâm, ba sẽ không câu nệ với con, chỉ là chuẩn bị thêm cho con một cái ổ ấm áp, thuận tiện cho con buổi tối trở về nghỉ ngơi… Sau này chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng sống nương tựa lẫn nhau, được không?”

Mèo Hoa li sao có thể nghe hiểu ngôn ngữ phức tạp của con người như vậy, nó chỉ cảm thấy cảm xúc của bạn già có hơi kích động, xen lẫn xúc động, có hứa hẹn, còn có chờ mong.

Nó nhìn giáo sư Tề, hơi hơi đứng lên, giật giật cái đuôi lông xù.

Hai mắt Tô Li có hơi mông lung, cô nói với Lisa: “Mèo Hoa li nghe không rõ ý của giáo sự, mày phiên dịch lại cho nó một chút.”

Lisa lập tức ngồi thẳng thân thể, học giọng điệu của giáo sư Tề, tràn đầy tình cảm mà “Meo meo meo” kêu về phía mèo Hoa li một hồi lâu, cuối cùng nó còn nâng móng vuốt lên, bắt chước động tác lén lau nước mắt của giáo sư Tề, xoa xoa mắt mèo của mình.

Phù ________

Lisa diễn xong một đoạn này, mệt đến nỗi thở dốc, nó tuy rằng cảm động, nhưng vẫn lén liếc mắt nhìn giáo sư Tề một cái, có thể chậm rãi nói từng câu một không, nói một tràng dài như vậy, thật là mệt chết mèo.

Tô Li: “…”

Cô rất muốn nói cho Lisa, phiên dịch viên không cần diễn nhiều như vậy.

Giáo sư Tề: “…”

Ông nghe thấy tiếng mèo kêu là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tinh thần hoạt bát của Lisa.

Ông nghiêng đầu hỏi Tô Li: “Mèo trong tiệm của mọi người, là tốt nghiệp Trung Hí(1) sao?”

[(1)Trung Hí: cách gọi ngắn gọn của Học viện Hí kịch Trung ương)]

Tô Li xấu hổ giải thích: “… Ha ha, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi, Lisa nó, nó thật ra là đang… khụ, kêu, kêu. Xuân(2)…?”

[(2) Ý chỉ mèo đến kỳ sinh sản kêu gọi bạn tình]

Lời này của cô giống như trực tiếp dẫm lên đuôi mèo của Lisa, đã hoàn toàn chọc giận mèo ragdoll.

Chỉ thấy Lisa thở phì phì “Ngao~” một tiếng nhảy dựng lên, ném món đồ chơi của mình đến bên cạnh chân của cô Tô, ném xong còn chưa hết giận, hai bước nhảy lên sô pha, đối mặt với đùi của cô Tô, giơ móng vuốt lên vùi đầu điên cuồng đấm đá.

Tô Li tự biết mình đuối lý, tùy ý Lisa phát tiết, dù sao nó cũng biết chừng mực, lúc đánh đều cẩn thận thu lại móng vuốt sắc nhọn của mình, chỉ lấy đệm thịt dùng tần suất cao mà liều mạng đánh lên đùi của cô Tô xấu xấu.

Lớp đệm thịt dày khi đánh lên đùi cảm giác vừa mềm mại lại vừa ấm áp.

Theo một cách nào đó mà nói, kỳ thật… Tô Li cảm thấy khá thoải mái.

Mèo Hoa li không thể tin được mà trừng lớn đôi mắt nhìn mèo Ragdoll đang điên cuồng mà bạo hành con người, nó không rõ vì sao Lisa có thể nghe hiểu được ngôn ngữ phức tạp của con người, càng không rõ, vì sao tính tình của con người lại tốt như vậy, có thể chịu đựng tính tình bạo lực nóng nảy của Lisa.



Tô Li thấy Lisa đánh mệt, còn săn sóc mà xoa xoa móng vuốt nhỏ của nó, vừa xin lỗi, vừa dịu dàng mà thổi phù phù hai cái.

Lúc này Lisa mới khoan dung mà quyết định tha thứ cho cô Tô nói nhảm.

Giáo sư Tề nói ra mấy lời đó kỳ thực cũng không mong mèo Hoa li có thể đáp lại mình, dù sao giống loại bất đồng, nó chắc chắn không thể nghe hiểu ý tứ của mình.

Lisa chiếm đóng đùi của cô Tô, lười biếng mà ngáp một cái, thấy mèo Hoa li ở trong góc ngơ ngác sững sờ, nửa ngày không có phản ứng.

Nó lại “Meo meo” nói nói mấy câu với mèo Hoa li, đại khái là khuyên nó tiếp nhận lời mời của giáo sư.

Lisa còn đặc biệt có lòng mà cô ý nói: “Cậu xem ông lão khóc đến đáng thương như vậy, cậu là được giúp đỡ, sau này phải ở bên cạnh ông ấy lâu dài, nếu không đêm nay ông ấy nhất định sẽ trốn trong ổ lén khóc thút thít.”

Mèo Hoa li không chớp mắt nhìn giáo sư Tề, thầm nghĩ nó đã từng thấy dáng vẻ của ông lão trộm rơi nước mắt, hình ảnh kia…

Ừm, thật sự rất xấu.

Cho nên nó đứng lên, vòng qua Lisa một vòng lớn, từ một bên khác chậm rãi đến gần giáo sư Tề.

Sau đó trong tiếng hô kinh ngạc của ông lão, đặt móng vuốt nhỏ của mình vào lòng bàn tay ông, còn quơ quơ.

Mèo Hoa li rất thông minh, nó đã từng thấy con người sử dụng động tác này, thể hiện cho sự hữu hảo và đồng ý.

Lisa nhanh chóng kêu “Meo” một tiếng báo cho Tô Li tin tức tốt này.

Tô Li lập tứ nói với giáo sư Tề: “Đây là biểu hiện mèo Hoa li đã đồng ý, nó đồng ý về nhà cùng ngài, tôi đoán nó ở cạnh ngài nhiều năm như vậy, chắc hẳn nó cũng rất luyến tiếc ngài.”

Giáo sư Tề xúc động đầu ngón tay run nhè nhẹ, ông nhạ nhàng cử động ngón tay cái, muốn thuận tiện sờ móng vuốt nhỏ của bạn già, nhưng lại bị bạn già nhanh chóng tránh thoát.

Mèo Hoa li vẫn không thích con người vuốt ve như trước, nó tìm được nguyên tắc cư xử mới, đó là nó có thể sờ sờ con người, nhưng con người không thể sờ nó!

Mặc dù là vậy nhưng giáo sư Tề vẫn cảm thấy mỹ mãn mà cười, cười đến nỗi trên mặt đều là nếp nhăn.

Ông có hơi tò mò hỏi Tô Li: “Tôi vừa nghe thấy tiếng mèo Hoa li di chuyển, sao lại cảm giác như nó đi một vòng lớn nhỉ?”

Tô Li nhấp môi cười giải thích: “Ừm, mấy ngay nay tôi cũng nhận ra điểm này, nó hình như có hơi kiêng kị Lisa, đi lại vẫn luôn tránh né.”

“Có thể là các vật nhỏ đều có ý thức lãnh địa, nó vừa tới nơi này còn chưa thích ứng, sợ sẽ nổ ra tranh chấp với Lisa, nên cố ý tránh né nó.”

Chỉ cần không phải bị bắt nạt là tốt rồi, giáo sư Tề nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng Lisa lại rất không đồng tình với quan điểm của cô Tô.

Nó gãi gãi lòng bàn tay cô Tô, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô, mới xoay người giơ móng vuốt chỉ chỉ vào bụng mình, chỉ xong lại chỉ mèo Hoa li, sau đó lại dùng hai móng trước vuốt ve che lại phần bụng của mình, tiếp đến lại dùng hai móng vuốt che lại mặt mèo của mình.

Thấy một loạt động tác khoa tay múa chân lưu loát của Lisa, Tô Li nghĩ qua hai giây liền hiểu ra ý tứ của nó.

Tô Li: “…”

Tầm mắt của cô chuyển đến phía mèo Hoa li, quả nhiên giây tiếp theo, mèo Hoa li liền trốn lại vào một góc, cuộn thành một cục, giấu miệng vết thương đến nơi mà không ai có thể nhìn thấy.

Đầu năm nay đến mèo cũng đều coi trọng giá trị nhan sắc sao?

Vẻ mặt cô tràn đầy khó hiểu mà giải thích cho giáo sư Tề: “Rất xin lỗi, tôi sửa lại suy đoán một chút, tôi nghĩ sở dĩ mèo Hoa li trốn tránh Lisa, không phải bởi vì kiêng kị Lisa mà là bởi vì… Là vì phẫu thuật trước đó nó bị cạo một mảng lớn lông nên có hơi xấu hổ, cho nên mới không muốn để lộ vết thương để mọi người thấy. Dù sao Lisa nhà chúng ta là một cô mèo vô cùng xinh đẹp, ở trước mặt mèo khác phái, mèo Hoa li cực kỳ chú trọng giữ hình tượng của mình…”

Giáo sư Tề: “…”

Nhiều năm như vậy, ông cảm thấy mình biết một con mèo Hoa li giả.

Nhưng vào lúc này, Lục Khiên dẫn Robert vừa đi tản bộ về bước vào cửa.

Sau khi hắn thấy giáo sư Tề thì chào hỏi ông, tiếp đó liền hỏi: “Giáo sư, đồ tôi muốn ngài có mang đến sao?”

Tô Li tò mò hỏi: “Thứ gì vậy?”

Vẻ mặt giáo sư Tề có hơi vi diệu, ông trả lời: “Tiểu Lục nhờ tôi mang răng sữa đã thay của Diệu Diệu đến cho cậu ấy, tiểu Tô, cô nói cậu ấy là muốn làm gì vậy?”