Chương 8: Cửa hàng người giấy

Thím hai đắm chìm trong nỗi bi thương nên không để ý đến hai đứa trẻ.

Tôi vội vàng lấy tờ giấy trong cặp ra và cắt thành một hình nhân bằng giấy, cắn ngón tay, vẽ một đường trên lưng của hình nhân.

Sau đó, tôi bước đến chỗ Chú hai, cắn ngón tay vẽ mắt và mũi cho nó.

Thím hai nhìn thấy hành động của tôi thì sững sốt.

"Vân Văn, cháu làm gì vậy?"

Không kịp giải thích, tôi nói nhỏ vào tai thím:

“Con đang lừa gạt quỷ sai, Thím hai, nghe thấy tiếng động gì cũng đừng nói, cứ nằm trên người Chú hai mà khóc.”

Thím hai không biết tại sao, nhưng cũng làm theo.

Tôi vừa dứt lời thì một cơn gió thổi tới, quỷ sai xuất hiện.

Họ đưa tay ra chộp lấy người giấy trên người Chú hai.

Người giấy rơi xuống đất và thực sự biến thành Chú hai.

Có mắt, có mũi nhưng lại không có miệng.

Dĩ nhiên tôi không thể vẽ miệng cho nó, nếu không người giấy này sẽ tiết lộ hết tất cả bí mật.

Hai quỷ sai kiểm tra sổ sinh tử, rồi cầm lấy người giấy rời đi.

Tôi vội cắt một người giấy khác, cắn đầu ngón tay của thím hai, nhỏ máu lên người giấy đó.

"Thím hai, nói theo cháu, thím tình nguyện dâng một ngày tuổi thọ của thím cho Chú hai.”

Bà ấy bị một loạt hành động của tôi làm cho kinh ngạc, nhưng cũng làm theo lời tôi nói.

Tôi nhét người giấy vào tay Chú hai.

Ba giây sau, máy theo dõi nhịp tim trở lại bình thường, âm thanh cảnh báo cũng không còn kêu nữa.

Thím hai hoài nghi nhìn màn hình.

Sau đó, dùng tay thăm dò hơi thở của Chú hai.

Rồi thím quỳ xuống trước mặt tôi.

"Văn Văn, cám ơn cháu đã cứu Chú hai, cám ơn cháu!"

Vừa nói vừa dập đầu với tôi.

Tôi vội chạy tới đỡ thím.

"Thím à, không cần phải làm vậy, Chú hai hiện giờ chỉ là tạm thời duy trì sự sống, nhưng không có nghĩa là sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.”

Thím hai lấy lại tinh thần, lau nước mắt, vẻ mặt kiên định.

"Văn Văn, chỉ cần có thể cứu được chú hai của cháu, chuyện gì thím cũng đồng ý, lúc nãy cháu nói thím cho ông ấy mượn tuổi thọ, thím cũng đồng ý! Nếu cháu hỏi một lần nữa, tính mạng này thím cũng có thể cho ông ấy!”

"Thím cứ bình tĩnh lại!"

"Tuổi thọ của con người là trời định, không thể tùy ý thay đổi, cháu làm vậy cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”

"Chú thím đáng lẽ đều được an nhàn hưởng thụ tuổi già, nhưng tuổi thọ của Chú hai đã bị mượn đi. Cháu làm một người giấy để lừa quỷ sai, nhưng cũng sẽ không được bao lâu. Chúng ta phải tìm cách lấy lại tuổi thọ của Chú hai.”

"Nếu cháu đoán không lầm, gần đây vợ chồng Bác cả đã đến tìm Chú hai!”

Thím vội gật đầu.

"Đúng vậy, bác cả của cháu có đến đây.”

Tôi thở dài một hơi.

Quả nhiên là gia đình họ!

"Thím hai, thím còn nhớ bác cả đã nói gì với chú hai không? Mượn thọ không phải là chánh đạo, cho nên người cho mượn phải tự nguyện hoặc đồng ý.”

"Bây giờ chúng ta đã biết bác cả mượn thọ, nhưng phải biết ông ta mượn cho ai.”

Thím hai sững sờ, đang cố gắng nhớ lại ngày hôm đó.

"Bác cả của cháu ... hình như đã đến vay tiền Chú hai, nói là Trường Thanh xảy ra chuyện, cần tiền, Chú hai cháu nói cứ lấy tiền lo việc trước, là anh em không cần vay mượn, nhưng Bác cả lại khăng khăng đòi trả lại.”

Tôi không khỏi cười chế nhạo.

"Bác cả keo kiệt như vậy sao có thể trả lại? Không tới đây cướp đã là có lương tâm rồi! Đem tính mạng của em ruột làm đá kê chân cho mình, Bác cả làm gì có lương tâm!”

Bác gái cuối cùng cũng nhớ ra.

"Đúng rồi, bác cả của cháu còn viết giấy nợ, đưa cho chú hai của cháu ký, chú hai cháu từ chối không được nên đành đặt bút ký vào.”

Tôi nhẩm tính trong đầu.

"Nếu Bác cả muốn mượn thọ, chỉ cần dụ chú hai nói “đồng ý cho mượn” là được, còn nếu viết trên giấy, nhất định là cho Tôn Trường Thanh mượn!"

Thím hai tức giận nói.

"Thím sẽ đi tìm họ nói chuyện.”

Tôi vội ngăn thím lại.

"Mượn thọ không phải người bình thường có thể làm được, sau lưng Bác cả nhất định phải là người có bản lĩnh giúp đỡ! Thím hai, thím ở nhà chăm sóc Chú hai, chuyện này để con lo liệu!”

Tôi nhờ thím che ô cho tôi quay về cửa hàng.

Tôi ngưng thần nín thở, thần hồn rời khỏi cơ thể và bay đến bệnh viện.

Anh họ đang nằm trong ICU, trên người cắm đầy ống thở để duy trì sự sống.

Thân thể gầy đi nhanh chóng, như cỏ bị khô héo.

Tôi lấy giấy và kéo ra cắt thành hình nhân, thậm chí còn không cần cắn tay lấy máu vì khắp người anh họ đều toàn là máu.