Chương 1: Cửa hàng người giấy

Tôi kế thừa cửa hàng người giấy của ông nội.

Gia đình bác cả tới phá, nói con gái không có tư cách kế thừa.

Tôi cười lạnh: “Cả nhà bác sắp gặp đại họa rồi, bây giờ còn có tâm tình ở đây tranh giành cửa hàng này với cháu à?”

Sau đó, anh họ gặp tai nạn xe cộ, chị họ mất tích, bác cả khóc lóc cầu xin tôi cứu cả nhà bọn họ.

Nhưng tôi cũng không có cách nào.

Cửa hàng này, chỉ có người sắp chết mới có thể nhìn thấy.

………

Cha mẹ tôi đều mất khi tôi còn nhỏ, chính ông nội đã nuôi nấng tôi nên người.

Sau khi ông mất, toàn bộ số tiền được chia cho Bác Cả và chú Hai, cửa hàng làm giấy được để lại cho tôi.

Tôi đặt di ảnh ông bên cạnh bố mẹ và thắp ba nén nhang như thường lệ.

Nhang vừa cắm vào lư hương liền vụt tắt.

"Ông nội, có khách tới."

Tôi lầm bầm trong miệng, lại thắp nhang, vừa quay ra thì nhà Bác cả đã bước vào cửa hàng.

Hai vợ chồng Bác đứng ở cửa với vẻ mặt ngượng ngùng, chị họ đang mang một chiếc túi mới, đứng phía sau, vẻ mặt sợ hãi.

Anh họ can đảm hơn, đi đi lại lại trong phòng và quan sát.

"Tao tìm mày một tháng rồi, mày trốn giỏi nhỉ!"

"Tao còn rất ngạc nhiên,ngày thường ông nội yêu mày nhất, lúc chia gia sản tại sao không để lại cho mày một xu? Thì ra là lén lút cho mày cửa hàng lớn như vậy!”

Hắn cười khẽ, đôi mắt đo cửa hàng như một cái thước kẻ.

Đi đến gần một hình nộm trinh nữ làm bằng giấy, hắn đưa tay ra và kéo chân.

Những thanh tre bên trong người giấy bật ra khiến hắn giật mình.

"Cái quái gì vậy!"

Hắn sợ hãi nhìn hình nộm, vô cùng khó chịu, hắn kéo mạnh, chân của hình nộm bị đứt lìa ra.

Tôi vội chạy tới ngăn cản:

"Anh họ, cái này làm bằng giấy, rất dễ gãy."

Hắn ngừng sờ mó hình nộm, ném đôi chân bằng giấy sang một bên và ngồi vênh váo trên chiếc ghế bên cạnh.

Bác cả thấy hắn ngồi xuống, cũng đến ngồi bên cạnh.

"Văn Văn, ông nội để lại cửa hàng này cho cháu, sao cháu không cho mọi người biết?”

Bác Cả tuy không phải người tốt, nhưng là người lớn tuổi nên tôi lễ phép đáp:

“Trước khi qua đời, ông nội cho cháu cửa hàng này, không tính là tài sản thừa kế.”

Tôi vừa nói xong, bác gái có chút không vui.

Bà ta đưa tay lên mũi phẩy phẩy, giống như đang ngửi thấy mùi gì rất hôi thối.

"Văn Văn, cháu đã mười tám tuổi rồi, chắc cũng biết. Theo pháp luật, ông nội cháu qua đời, con cái chính là người thừa kế hợp pháp, về đạo lý mà nói, người thừa kế, cũng phải là anh họ của cháu, không có lý do gì lại giao cho một đứa con gái như cháu.”

Tôi nhặt chân của hình nộm lên, cẩn thận nhét những nan tre lại.

"Bác gái, tiền của ông nội cháu đều đưa hết cho bác rồi, cháu cảm thấy cửa hàng này để lại cho cháu cũng rất công bằng.”

Bà ta bị tôi làm cho nghẹn họng, vội vàng dùng mắt ra hiệu cho Bác cả lên tiếng.

Bác cả ho nhẹ, che giấu sự bối rối của mình.

"Cháu còn trẻ, cửa hàng này nên để Bác cả quản lý."

Chị họ cau mày, trong lời nói đối với cửa hàng này dường như có dự tính khác:

"Cửa hàng này ở trên phố thương mại. Tại sao mày lại mở một hàng đồ giấy xui xẻo như vậy? Tao nghĩ mở một cửa hàng quần áo sẽ thích hợp hơn. Tao đã nghỉ việc ở cửa hàng quần áo rồi, tình cờ biết được nguồn hàng tốt. Nếu tao kiếm được tiền, mày cũng có phần.”