Chương 3: Mối Thù Của Kim Dao (1)

Mặt trời vừa ló dạng, trên đường lớn đã có nhiều người qua lại. Kim Dao tuy đeo mặt nạ, nhưng nàng vẫn dùng mành che để che giấu đi dung nhan của bản thân.

Nàng cước bộ thật chậm rãi, bây giờ vẫn còn sớm, đoán chừng cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Bởi vì không gấp gáp, Kim Dao tiện thể ghé vào quán nước bên đường để nghỉ chân, đồng thời cũng mượn cơ hội hỏi thăm đường đến cửa hàng. Hôm nay nàng mang theo rất nhiều của cải cuối cùng còn sót lại, trong lòng đã hạ quyết tâm phải trả được mối thù.

" Ông chủ, cho một bình Cửu Sâm. " Kim Dao đứng trước quầy, thanh toán tiền nước.

Sau khi nhận được nước, Kim Dao vẫn đứng yên tại chỗ khiến cho ông chủ có chút hoài nghi. "Không biết cô nương còn cần cái gì?"

"Cửa hàng thực hiện mong ước của con người ... Ông chủ có từng nghe qua hay chưa?" Thanh âm của nữ tử nhẹ nhàng vang lên, vô cùng dễ nghe, tuy nhiên câu nói đó lại khiến cho ông chủ phải sởn hết gai óc.

Dường như suy nghĩ điều gì, ông chủ quán nước ngập ngừng một chút, sau đó dùng dáng vẻ như muốn nói lại không thể để đáp lời: "Đúng thật là có một cửa hàng như vậy... nhưng mà cô nương à, ai biết được nơi đó có phải là lừa gạt người hay không, cô muốn đi thật hay sao?"

Dù sao thì cửa hàng này vẫn là một truyền thuyết bí ẩn đối với người dân sinh sống ở Vu Cửu Thành. Hắn nghe nói, những người từ cửa hàng này bước ra đều không chịu nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí có một số người đi vào cũng không còn thấy đi ra. Nghe vô cùng đáng sợ. Hắn cũng chưa từng có can đảm bước vào, hơn nửa nó còn nằm trên phố Chung Yên, người kiếm sống từng đồng bạc để sống qua ngày như hắn có mơ cũng không tới được.

Đối với dáng vẻ sợ hãi này của ông chủ, Kim Dao cũng có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ nơi đó có thể làm hại gì con người hay sao, sợ như vậy để làm gì.

Nàng đưa tay vào trong túi, lấy ra một đĩnh bạc to đặt ở trên quầy, ý tứ cũng rất rõ ràng. Ông chủ nhìn thấy đĩnh bạc liền nổi lòng tham, nuốt ực nước bọt một cái. Nữ tử này để bạc trên quầy, hẳn là đưa cho hắn?

"Ông chủ, ta muốn biết đường tới đó. Ông giúp ta có được hay không?"

Chờ đến lúc nàng nói hết câu, biểu cảm của ông chủ quán nước đã sớm không còn vẻ ngập ngừng, mà là vô cùng hân hoan vui vẻ. Hắn nhanh chóng nói với nàng đường tới cửa hàng, trong lòng thầm nghĩ cô nương này quả là hào phóng. Dù sao nếu nàng ta bị lừa gạt, cũng đâu có liên quan gì tới hắn, hắn rảnh rỗi lo lắng cho nàng ta như vậy làm gì đâu chứ.

Ngồi xuống nghỉ chân một chốc, nàng âm thầm suy nghĩ về những lời khi nãy ông chủ nói. Có điều đối với độ xác thực và đáng tin của cửa hàng, nàng cũng không có suy xét.

Kim Dao sớm đã quyết định đánh cược một lần. Bây giờ còn chùn bước quay về, là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Nàng nhìn ra bên ngoài, mặt trời cũng đã lên cao, có lẽ thời gian đã phù hợp để nàng lên đường. Kim Dao xuất phát, nàng thuê một chiếc xe ngựa , tâm tình vô cùng dễ chịu , nghĩ ngợi nhiều điều.

Thoáng chốc, chưa tới hai nén hương, nàng đã tới được trước Cửa hàng Linh Điệp. Nhìn thấy bảng hiệu và diện mạo bên ngoài cửa hàng, Kim Dao cũng không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp bước vào cửa hàng.



Bước vào bên trong , nhìn thấy châu báu lưu ly khảm nạm khắp nơi, Kim Dao cảm thấy chua chát trong lòng, nhà cửa xa hoa như thế này, trước đây nàng cũng từng sống như vậy. Nhung lụa châu báu, há miệng đưa tay đều có người phục vụ, có bao giờ nàng phải chịu đựng cảnh sống lúng túng như bây giờ?

Sau một hồi nhìn trước ngó sau, không thấy bóng dáng của con người, nàng mới bước tiếp vào trong gian nhà. Quả nhiên, bên trong gian nhà có người đang đứng, hẳn là chủ của cửa hàng, người mà nàng đang tìm.

"Xin hỏi, cô nương có phải chủ của cửa hàng hay không?" Kim Dao lên tiếng, đối với bóng dáng đang đứng quay lưng lại với nàng có chút tò mò.

Chủ của cửa hàng danh tiếng cao như vậy, sẽ có bộ dáng như thế nào?

Nghe thấy câu hỏi, Linh Điệp xoay người lại, đối diện với Kim Dao. Nhìn thấy nữ tử đứng trước mặt mình, nàng nở nụ cười. Mới sáng sớm ra đã có khách hàng rồi sao.

Kim Dao nhìn thấy rõ gương mặt của Linh Điệp, biểu cảm ngây ra như phỗng. Trên thế gian này, lại có người xinh đẹp đến thế sao? Từ trước đến giờ đối với nhan sắc của bản thân, Kim Dao luôn vô cùng tự hào, nàng thậm chí lấy đó làm niềm kiêu hãnh. Xem ra dù nàng có còn nhan sắc khi xưa, đứng trước nữ tử này, cũng chỉ có thể xem là cỏ rác bên đường. Trong lòng nàng sinh ra một tia chán ghét.

"Đúng vậy, tiểu nữ là chủ của cửa hàng Linh Điệp. Cô nương đến đây, có phải là vì ấp ủ một mong ước?" Linh Điệp nhỏ nhẹ lên tiếng, thanh âm dịu êm như mê hoặc lòng người. Giọng nói của nàng khiến Kim Dao như lâm vào mê say, ra sức gật đầu.

"Nếu đã như vậy, xin hãy theo tiểu nữ vào bên trong." Dứt lời , nàng liền xoay người uyển chuyển đi vào.

Theo bước chân của Linh Điệp, Kim Dao tiến vào sảnh chính tráng lệ. Ánh sáng của cây đèn chùm phương Tây khiến cho khung cảnh xung quanh đều như sáng thêm một tầng, trông rất có sinh khí. Một cửa hàng như vậy, chắc hẳn sẽ không làm điều lừa gạt dối người.

Linh Điệp đưa tay mời nữ tử trước mặt ngồi xuống bộ bàn ghế tiếp khách, sau đó cũng tuỳ tiện ngồi xuống ở chỗ đối diện.

Nàng nhìn Kim Dao, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu hết thảy suy nghĩ trong lòng của đối phương, khiến cho Kim Dao nhịn không được nuốt ực một cái.

"Không biết cô nương đây tên gọi thế nào?" Linh Điệp mở lời.

Nhìn thấy nhan sắc diễm lệ vượt xa bản thân, cảm giác ghen ghét khi nãy của Kim Dao lại tăng thêm một phần. Có điều nàng cũng không có bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.

"Cô cứ gọi ta là Kim Dao. Sở dĩ hôm nay ta đến đây cũng vì lời đồn, nghe nói cửa hàng này có thể giúp người khác đạt được mong ước, dù là bất cứ điều gì?" Kim Dao nói hết suy nghĩ trong lòng , mặt ngoài chờ mong nhìn Linh Điệp.

Đối với câu hỏi như thế, Linh Điệp đã sớm quen thuộc, cho nên mỉm cười gật đầu.

"Thế thì, cô nương hãy nói ra mong ước của mình, bổn tiệm sẽ giúp cô nương đạt được ý nguyện. Chỉ là, để đạt được điều đó, cô nương sẽ phải trả một cái giá tương đương. " Linh Điệp nói ra điều kiện, Kim Dao đợi nàng vừa dứt câu liền đồng ý không suy nghĩ.



"Được, chỉ cần cô giúp ta thực hiện được điều đó, có phải trả giá điều gì ta cũng chấp nhận." Ánh mắt nàng sắc bén, thể hiện quyết tâm, trong đó còn phảng phất chứa đựng sự hận thù khó có thể nhìn thấy.

Sau đó , nàng đem hết mong muốn của mình nói cho Linh Điệp nghe, nàng muốn con ả đê tiện kia phải sống trong đau khổ, sống không bằng chết, nếu Kim Dao nàng không thể trở về như cũ, vậy thì ả ta cũng đừng hòng sống vui vẻ.

Linh Điệp nghe hết yêu cầu, chỉ cười nhẹ một tiếng. Nàng tiếp lời: "Kim Dao cô nương, có phải hiện tại nhan sắc của cô đã không còn như cô muốn hay không? Tiểu nữ có một món đồ này, không những có thể giúp cô nương thoát khỏi diện mạo này, mà còn có thể giúp cô trả thù thành công."

Kim Dao nghe đến từ dung mạo, liền run rẩy không thôi , lời nói êm ngọt của Linh Điệp như thôi miên nàng, từng câu chữ nàng ta nói ra đều khơi dậy khao khát mãnh liệt bên trong Kim Dao.

Cái thứ gọi là dung mạo này đã ám ảnh nàng quá lâu, khiến nàng mất ăn mất ngủ. Nếu như thật sự có thể lấy được được dung mạo ngày xưa, dù là phải vượt qua núi đao biển lửa nàng cũng sẽ làm.

Chỉ là, có cách nào khôi phục diện mạo được chứ? Kim Dao có chút nghi ngờ.

"Không biết ý của Kim Dao cô nương thế nào?" Nàng lấy ra một tờ giấy cam kết, nếu một khách nhân muốn mua hàng ở đây, thì buộc phải ký vào tờ giấy này. Thứ này có thể đảm bảo được rằng vị khách đó sẽ không thể tiết lộ bất kỳ thứ gì.

"Chỉ cần cô ký vào bản cam kết này là được." Linh Điệp đẩy tờ giấy đến trước mặt Kim Dao.

Kim Dao ngây ngốc chưa hết, vô thức cầm bản cam kết lên đọc, có chút kinh ngạc. Điều lệ trong đây , là tuyệt đối không được tiết lộ chuyện đã xảy ra bên trong cửa tiệm này. Nếu không có điều gì xảy ra đối với khách nhân, không ai có thể đảm bảo được.

Chỉ có như vậy thôi sao? Dường như có chút đơn giản quá.

Kim Dao sảng khoái ký tên vào tờ giấy, không chút nghĩ ngợi, nàng cũng không có sở thích buôn dưa, nói nhiều với lũ người ngoài kia.

Mắt thấy khách nhân thoải mái đáp ứng cam kết như vậy, Linh Điệp cảm thấy rất hài lòng.

"Mời Kim Dao cô nương theo tiểu nữ vào trong." Linh Điệp tao nhã đứng dậy, đưa tay ra theo tư thế mời khách. Ký cam kết đã xong , bước tiếp theo tất nhiên là thực hiện mong ước.

Kim Dao lại lần nữa theo chân Linh Điệp băng qua một hành lang. Vừa bước chân vào đây, nàng có chút giật mình, tại sao sảnh chính sáng đèn như thế, hành lang này lại trái ngược hoàn toàn, chỉ có ánh đèn nhỏ leo lắt trên bức tường, dường như không đủ để nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

Hơn nữa, không khí xung quanh hình như đã trở nên lạnh lẽo hơn trước vài phần. Điều này khiến Kim Dao không tự chủ được rùng mình một cái.