Chương 8

Mấy ngày Hứa Tứ rời đi, Đường Nguyện cứ bồn chồn không yên.

Cô cố ý lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến sự kiện kia, nhưng thông tin nhận được lại rất ít.

Ngay cả đưa tin cũng chỉ là vài câu ít ỏi, xem ra còn nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

“Thế nào, còn đang lo lắng cho cảnh sát Hứa à?”

Chu Nguyệt tranh thủ lúc nghỉ trưa chạy tới thì thấy Đường Nguyện giống như quả dưa chuột bị phơi sương, ỉu xìu nằm úp sấp trên bàn.

“Tôi lo lắng cho anh ấy làm gì chứ?”

“Được rồi, cả ngày cậu cứ lướt tin tức ở thành phố B, thật sự tưởng tớ không thấy gì cả à?”

Chu Nguyệt gỡ kính xuống, ngồi đối diện cô.

“Nói chuyện chính đi, rốt cuộc cậu đã thử qua chưa?”

Cô ấy nháy mắt ra hiệu, cười vô cùng mờ ám.

“Cảnh sát Hứa thoạt nhìn là một người đàn ông có tính kỷ luật lại khỏe mạnh, ở trên giường làm sao có thể không được, tớ thấy là cậu không được mới đúng đấy.”

Đường Nguyện bị trêu chọc, khuôn mặt già nua nhịn không được phiếm hồng.

“Miếng thịt già Hứa Tứ đó, có cho tớ cũng không thèm gặm.”

“Đúng đúng đúng, cậu chắc chắn không thèm gặm, dù sao cậu cảnh sát giao thông kia cũng không tệ, vừa trẻ tuổi lại đáng yêu.”

“Cậu câm miệng lại cho tớ.”

Nghe thấy Chu Nguyệt nhắc tới Tần Hằng, Đường Nguyện có chút đau đầu.

Vốn cho rằng lần trước đã từ chối rõ ràng, thế nhưng Tần Hằng vẫn tìm cơ hội đến gần cô.

Sự bướng bỉnh cố chấp của những người trẻ tuổi được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Tần Hằng.

“Vậy cậu có cún con rồi, chi bằng giới thiệu cảnh sát Hứa cho tớ đi, vừa vặn để tớ thử xem anh ấy rốt cuộc có được hay là không?”

“Được thôi, tớ giới thiệu anh ấy cho cậu, cậu cho tớ được lợi ích gì?”

Hai người đùa giỡn qua lại, không hề chú ý đến bên cửa có một người đang đứng.

Cũng không biết qua bao lâu, Đường Nguyện đang chuyện trò vui vẻ đột nhiên chú ý tới người đàn ông bên cửa, cả kinh đứng bật dậy.

“Hứa Tứ, anh về lúc nào vậy?”

“Hôm nay.”

Hứa Tứ cụp mắt, lấy một lá bùa bình an màu vàng từ trong túi ra ném lên bàn làm việc của Đường Nguyện, “Trả lại cho em, tôi còn có việc đi trước.”

Anh đi rất vội vàng, biểu cảm trên mặt cũng không dễ nhìn, âm u tựa như người khác nợ anh một trăm tám mươi vạn vậy.

“Đường Nguyện, vừa rồi tớ nói đùa đấy, cảnh sát Hứa thuộc hệ đàn ông cấm dục lạnh lùng quá, tớ không có hứng thú.”

Chu Nguyệt rụt cổ, có chút nghĩ mà sợ.



Hứa Tứ bước nhanh ra khỏi bệnh viện mở cửa xe Jeep màu đen đậu ven đường.

“Anh Hứa, vừa rồi anh đi xử lý vết thương à?”

Ánh mắt Hà Tuệ rơi vào khuôn mặt tiều tụy của anh, đôi mày thanh tú nhịn không được nhíu lại.

Mấy ngày nay Hứa Tứ chịu áp lực rất lớn, liên tục xử lý công việc suốt đêm, vừa kết thúc đã chạy về Điên Thương, ghé qua chùa xin một lá bùa bình an rồi lái xe tới bệnh viện.

Về phần bên trong bệnh viện có ai cô ta rất rõ ràng.

“Cục trưởng cho chúng ta nghỉ ba ngày, lát nữa cô về nói với Trương Phàm một tiếng, tôi sẽ không về đó nữa.”

Vụ án lần này đi hỗ trợ giải quyết có hệ số nguy hiểm rất cao, trong lúc bắt phạm nhân, anh bị kẻ bắt cóc dùng lưỡi dao sắc bén cắt vào cánh tay.

Một vết thương dài hơn hai mươi cm, da thịt rách ra chảy máu tươi đầm đìa, bác sĩ địa phương băng bó cho anh, dặn dò anh mỗi ngày phải đổi thuốc một lần, vồn là anh muốn nhờ Đường Nguyện, nhưng lời kia cuối cùng không nói ra miệng.

Sau khi Hứa Tứ về đến nhà, anh tự mình thay thuốc.

Anh đã mấy chục tiếng đồng hồ không chợp mắt, vừa dính vào giường đã ngủ thϊếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng anh nghe thấy tiếng gõ cửa, trong đầu vô cùng hỗn loạn, cổ họng vừa khô vừa ngứa.

Hứa Tứ gắng gượng chống đỡ thân thể đứng dậy đi mở cửa, trong tầm mắt mơ hồ anh thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

“Có chuyện gì sao?”

Giọng người đàn ông khàn khàn, hơi thở nặng nề.

“À thì, Hứa Tứ, lá bùa bình anh anh trả không phải của tôi.”

Lá bùa bình anh hôm nay Hứa Tứ ném lên bàn làm việc rất mới, vừa nhìn đã biết không phải của cô.

“Cái kia tôi làm mất rồi, cho nên xin một cái mới để trả bù cho em.”

“Anh bị thương à?”

Đường Nguyện chú ý tới băng gạc quấn trên cánh tay anh.

“Vết thương nhỏ thôi.”

Một giây sau, Đường Nguyện dựa sát lại, đưa tay đặt lên trán Hứa Tứ.

Bàn tay nhỏ bé lành lạnh như băng kia làm cho vầng trán đang nóng rát của Hứa Tứ có vài phần thoải mái ngắn ngủi.

“Anh đáng sốt nhẹ, hẳn là vết thương gây nên, chưa thay thuốc sao?”

Hứa Tứ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, cũng không trả lời vấn đề.

“Đi bệnh viện với tôi.”

Hứa Tứ giữ chặt cô, chỉ chỉ hòm thuốc trên bàn.

“Vậy anh tới nằm trước đi, tôi lấy cho anh ít đá chườm một lúc, sau đó giúp anh thay thuốc.”

Hứa Tứ vẫn chỉ nhìn chằm chằm cô, không có động tác.



Đường Nguyện nhịn không được bật cười: “Thế nào, cảnh sát Hứa bị sốt đến choáng váng rồi sao?”

Người đàn ông lúc này mới gật đầu, cụp mắt không nói lời nào đi về phía phòng ngủ.

Thấy anh cũng không sốt đến mơ hồ, Đường Nguyện yên tâm đến tủ lạnh tìm kiếm.

Trong tủ lạnh nhỏ không có đá, chỉ có một túi sủi cảo đông lạnh, cô lấy ra rồi múc thêm một chậu nước lạnh, lúc này mới đi vào phòng ngủ của Hứa Tứ.

Người đàn ông nằm thẳng trên tấm ga trải giường màu đen, mặc quần đùi để lộ ra một đôi chân thon dài.

“Không có đá, coi túi sủi cảo này như túi đá đi.”

Đường Nguyện vừa nói vừa đặt túi sủi cảo đông lạnh lên trán anh, sau đó lại dùng nước lạnh lau qua tay chân cho Hứa Tứ.

Lúc Đường Nguyện chuẩn bị xách hòm thuốc đến giúp anh thay thuốc, chợt thấy anh lặng lẽ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có chút mê mang.

“Nhìn tôi chăm chăm như vậy làm gì?”

“Đường Nguyện, tôi đang nằm mơ sao?”

Trong giọng nói của Hứa Tứ tràn ngập nghi hoặc, có chút không dám xác định.

Cô phì cười một tiếng, đưa tay khẽ nâng cằm Hứa Tứ lên, “Cảnh sát Hứa, vậy trọng mơ anh muốn làm gì?”

Hứa Tứ dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới đáp: “Khát nước, uống nước.”

Thấy anh trả lời mình, Đường Nguyện thở dài, chỉ coi anh là thật sự sốt đến mơ hồ.

“Được, để tôi đi rót cho anh ly nước.”

Cô đứng dậy, đang chuẩn bị đi thì cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt, một sức lực mạnh mẽ lôi ngược cô lại, khiến cô té ngã ở trên giường, rơi vào trong lòng người đàn ông.

“Ở đó, có nước.”

Ngòn tay anh chỉ vào đôi môi đang kinh ngạc hé mở của Đường Nguyện, một giây sau Hứa Tứ cúi người, hôn lên.

Một múi hương nam tính độc đáo mang theo vị bạc hà tươi mát ập đến.

Chiếc lưỡi nóng hổi tràn đầy tính xâm lược chen vào khoang miệng, tùy ý càn quét.

“Ưʍ.”

Đường Nguyện kịp thời phản ứng, hai tay chống lên ngực Hứa Tứ muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn, một tay giữ chặt gáy của cô, khiến cho Đường Nguyện không thể không thừa nhận nụ hôn này.

Trong lúc mê ly, Đường Nguyện không biết mình bị Hứa Tứ kéo lên giường lúc nào, đặt ở dưới thân.

Cô híp mắt, đầu óc rối bời, mãi đến khi không thở nổi, môi Hứa Tứ mới rút khỏi môi cô.

Cô thở hổn hển vì thiếu oxy dẫn đến việc suy nghĩ bị đình trệ.

Nhưng mà động tác của người đàn ông vẫn còn tiếp túc, môi lưỡi trượt từ cổ cô liếʍ thẳng xuống dưới.

Hôm nay nhiệt đố rất cao, Đường Nguyện chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Dưới sự vân vê ma sát, nút áo trơn bóng đã sớm bị mở rộng, để lộ mảng da thịt trắng như tuyết cùng hai bầu ngực cao ngất đang được nội y bao bọc, đập vào mi mắt Hứa Tứ.