Chương 24: A Tứ, Cắm Vào

Vách thịt chật hẹp đột nhiên bị mở ra, Đường Nguyện khó chịu nhíu chặt mày, phía dưới co rút chặt chẽ khiến cho hô hấp của Hứa Tứ trầm xuống vài phần.

Anh cắn răng ôm lấy một chân khác của Đường Nguyện, cứ như vậy bế cô đi về phía phòng ngủ.

Mỗi một bước đi, vật thô cứng của anh sẽ từng chút cọ xát với vách thịt của Đường Nguyện.

Một sâu một cạn thay nhau va chạm với cô.

Tư thế này khiến Đường Nguyện hết sức bất an, tuy rằng tin tưởng Hứa Tứ sẽ không để mình ngã xuống đất, nhưng cô vẫn vô thức ôm chặt lấy cổ anh, phía dưới càng lúc càng cắn chặt anh.

Hứa Tứ mò mẫm đặt Đường Nguyện lên giường, thân thể cường tráng cũng theo đó trực tiếp đè xuống.

Hai tay bắt lấy eo của cô, bụng dưới từng chút lại từng chút mạnh mẽ va chạm.

Trong chuyện này anh luôn là dịu dàng lúc đầu, dần về sau mới từ từ phơi bày dã tính, lần nào làʍ t̠ìиɦ cũng gần như xé nát cô ra thành từng mảnh.

Tiếng nước “òm ọp” vang lên bên tai cô.

Đường Nguyện thở hổn hển, hai tay lười biếng ôm lấy cổ Hứa Tứ.

“Thoải mái không?"

Anh áp đầu lại gần, môi lưỡi ấm áp liếʍ quanh lỗ tai cô.

Đây là điểm nhạy cảm của Đường Nguyện.

“Hứa, Hứa Tứ, đừng."

LẦN TRường

Cô thở dốc không ngừng, muốn cự tuyệt còn nghênh đón, thân thể run rẩy đạt tới cao trào lần thứ nhất.

“Không thoải mái sao?"

Anh lại nặng nề đâm vào một cái, giữ chặt tay cô chấp nhất hỏi.

Đường Nguyện cắn môi không chịu trả lời.

Hứa Tứ lui về phía sau một chút, chậm rãi rút ra khỏi cơ thể cô.

Cây gậy thịt nóng hổi ướt sũng mang theo dòng nước trong cơ thể cô, qυყ đầυ trơn trượt cọ xát lên xuống chỗ bí mật của Đường Nguyện, lần nào cũng chỉ vờn quanh ở cửa ra vào mà không tiến vào hẳn.

Một lần hai lần, chỗ hai người ma sát dần nóng lên, lại có chút ngứa ngáy trống rỗng.

Đường Nguyện biết hành động này của Hứa Tứ rõ ràng là cố ý.

Cô mắng thầm trong lòng một câu, ngoài miệng vẫn nhịn không được hừ hừ thành tiếng.

“Hứa Tứ, anh làm gì vậy?”

“Như vậy có thoải mái không?”



Người đàn ông trẻ con này.

“Bên trong không thoải mái.”

“Vậy làm sao để thoải mái”.

“Cắm, cắm vào.”

Dù sao cô vẫn có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng than thở không dám mở miệng.

“Nói quá nhỏ, tôi không nghe rõ.”

Đường Nguyện tức giận đến nghiên răng, lại cảm thấy cứ tiếp tục ma sát như vậy thì chỗ đó của cô sắp sửa sung huyết đến nơi.

"A Tứ, cắm vào, cắm vào trong tôi mới thoải mái.”

Giọng cô nũng nịu, lại mang theo vài phần thâm ý.

Thân thể Hứa Tứ run lên, giây tiếp theo thẳng lưng đâm lút cán.

Thân thể thâm nhập sâu, linh hồn lại phù hợp, hai người thỏa mãn thở hắt ra.

“Đường Nguyện, gọi tôi một tiếng nữa.”

"A Tứ."

Trong bóng tối, Đường Nguyện không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hứa Tứ, chỉ có thể trực tiếp cảm nhận được biến hóa trên cơ thể anh.

Anh vừa đẩy nhanh tốc độ lại tàn nhẫn, cúi đầu xuống cắn lấy môi cô, đầu lưỡi ra sức mυ"ŧ mát, gấp đến độ không kịp nuốt xuống, mỗi một động tác thể hiện sự tham lam.

Đường Nguyện cam tâm tình nguyện yên lặng thừa nhận sự tấn công của anh, ngón tay len vào mái tóc đen dày đặc của anh, sợi tóc hơi cứng.

Trận làʍ t̠ìиɦ này, sau lần thứ ba Đường Nguyện đạt cao trào, Hứa Tứ cũng run rẩy thân thể bắn ra bụng mềm mại của cô.

Sau khi xong việc, Đường Nguyện thở hổn hển như bị ép khô, lại không còn chút sức lực nào.

Hứa Tứ bật đèn lên, híp mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp nằm trên giường, yết hầu lại lăn lộn lên xuống.

“Tôi đưa em đi tắm.”

Cô lười biếng hừ một tiếng, để mặc Hứa Tứ ôm mình vào phòng tắm.

Phòng tắm được ngăn cách khô và ướt, nhưng không có bồn tắm, chỉ có vòi sen.

Đường Nguyện lẩm bẩm trong tựa vào người Hứa Tứ.

“Hôm qua mẹ tôi có gọi điện cho tôi, tết Đoan Ngọ này anh có về nhà không?”

“Không biết, còn phải xem tình hình trong đội đã.”

Anh cẩn thận bôi sữa tắm cho cô, tỉ mỉ rửa sạch phần ngực và nơi riêng của cô.



“Tết năm ngoái anh đã không về nhà, Đoan Ngọ cũng không về nhà thăm dì luôn sao?”

“Năm ngoái tôi về nhà rồi.”

“Anh có về nhà?”

Hứa Tứ dừng động tác trong tay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn Đường Nguyện.

“Ừ, về rồi.”

"Sao tôi không thấy?"

“Bởi vì em vẫn luôn trốn tránh tôi, tôi ở nhà không đi ra ngoài."

Đường Nguyện mím chặt môi, hai người đều ăn ý không nói gì nữa.

Tắm rửa xong, anh tìm áo sơ mi của mình đưa cho Đường Nguyện.

"Em có đói không?"

“Không đói, buổi tối ăn no lắm rồi.”

Nhớ tới chuyện buổi tối, Hứa Từ nhìn cô không nói một lời, ánh mắt có chút u oán.

“Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Em với Tần Hằng rất thân thiết.”

Đôi mắt cô cong cong, nụ cười rạng rỡ.

“Tôi với Tần Hằng ấy à, hết cách rồi, bà ngoại của cậu ta muốn tác hợp cho chúng tôi.”

Động tác mở tủ lạnh của Hứa Tứ thoáng dừng lại.

“Em với cậu ta là quen nhau rồi?”

“Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Cô cố ý không trả lời câu hỏi này của Hứa Tứ.

“Đường Nguyện."

Anh gọi tên cô, sải bước đi tới, "Em với tôi đã làʍ t̠ìиɦ, em không thể làʍ t̠ìиɦ với người khác nữa."

Anh rất muốn nói thẳng rằng, Đường Nguyện, em bây giờ là đã là người phụ nữ của tôi, cách xa Tần Hằng một chút.

Nhưng anh vẫn đoán không ra tâm tư của cô, sợ cô bằng lòng làʍ t̠ìиɦ với mình cũng chỉ là sự vui thích trên thân thể, không có chút nào là thật lòng.

Nhìn dáng vẻ bá đạo của anh, Đường Nguyện nhướng mày.

“Hứa Tứ, anh đang dùng thân phận gì để nói với tôi câu này?"