Chương 7: Cẩu tặc , chịu trói đi !

Xử lý xong tên cẩu tặc, tôi không vội vàng trở về ngay, mà tính ở lại chờ tin tức từ nhóm Thư Sinh gửi.

"Vương gia, bên hoàng cung gửi đến một phong thư!" Hàn tướng quân mang thư vào trong phòng, tôi đang ngồi trước một cái bàn vẽ ra một bộ thiết lôi giáp. Tôi tính tạo ra một đội quân mới, với tên gọi là Thiết Lôi Tử, những kẻ không sợ chết, mệnh lệnh của chủ chúng là cao nhất. Đội quân này chỉ yêu cầu, là trẻ mồ côi, tay chân còn lành lặn, không vướng bận cái gì. Sao đó cho chúng xử dụng thuốc tôi tự chế, chỉ cần thêm nửa tháng là đủ để tạo nên một đội quân bất bại rồi.

"Đưa cho ta!" tôi cầm lấy phong thư từ hoàng cung gửi đến, còn bản vẽ tôi đưa cho Cú Đêm và Trung Dũng, "Hai người cứ theo kế hoạch mà thành động, đưa cái này cho Thiết Bảng, để nàng ta đi làm!"

"Rõ!" hai người đồng thanh trả lời đi ra ngoài.

"Vương gia!" Hàn tướng quân đi theo tôi cũng đã được mười mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao. Lại nhìn thấy tôi vậy mà lại không tin hắn, lại tin đám người vừa đến chưa được mấy ngày kia. Không khỏi suy nghĩ nhiều.

"Cái ngươi có thể làm, ta nhất định sẽ cần người giúp, cái không thể vậy để cho người có thể đi! Nếu có thời gian suy nghĩ linh tinh, thì làm gì đó có ích hơn đi." tôi vừa đọc phong thơi vừa nói.

Hàn tướng quân bị tôi phát hiện nội tâm trong lòng, liền cảm thấy xấu hổ, hắn nghe đến tôi còn nhớ hắn trung thành. Liền cũng ngừng suy nghĩ nhiều, "Là! thuộc hạ chỉ muốn làm gì đó giúp đỡ vương gia, lại không thấy ngài giao nhiệm vụ, nên thuộc hạ mới!"

"Chuẩn bị đi! Vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về kinh thành!" tôi đặt phong thư xuống trên bàn, không ngại để Hàn tướng quân đọc, hắn để ý vào phong thư không khỏi cau mày.

"Vương gia, đây có lẽ là cái bẫy!" Hàn tướng quân lo lắng.

"Đúng, bất quá. Chúng ta cũng cần trở về rồi!" tôi nhìn ra cửa sổ, đúng lúc trên đám mây xuất hiện một hình dấu X, liền biết kế hoạch của Thư Sinh đã xong, chỉ cần tôi trở về chủ trì tàn cuộc là được rồi.

Mấy trò tính kế người này, dễ làm đau não a, thật sự là tôi không thích hợp với mấy trò cân não như vậy.

"Đã rõ! Thuộc hạ sẽ ra ngoài chuẩn bị ngay!" Hàn tướng quân chắp tay cúi đầu, bước chân lùi lại một chút, rồi mới xoay người rơi đi ra khỏi phòng.

"Đội trưởng, ngài tính chọn ai lên kế vị?" Ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.

"Hoàng đế Kim quốc từ ngày nắm giữ ngai vàng, hắn lúc đầu còn biết ngoan ngoãn làm đúng bổ phận. Nhưng chưa đầy ba tháng, hắn đã ích kỉ đến mức, lấy mạng của từng người đã giúp hắn dành được ngôi vị như ngày hôm nay." ánh mắt đượm buồn nhìn lên bầu trời xanh, "Không những vậy, còn trở nên bất tài vô dụng, say mê nữ sắc. Bán nước cầu vinh, đem cả nữ nhân ra để có thể sống." tôi dừng lại, khóe môi hơi cong lên nhìn Ảnh.

"Hây, ngài nói đúng! Trong thời gian này, tôi cũng quan sát một chút, cũng phát hiện ra vài điều mà tên cẩu hoàng đế đó đã làm, khiến trời đất, người dân căm phẫn! Cũng đến lúc thay đổi rồi!" Ảnh tán đồng với ý kiến của tôi, lại nhìn về phía mình, lại nhìn sang tôi, "chúng ta cũng cần sống a!"

Tôi và ảnh nói chuyện hồi lâu, sau mới ai đi làm việc của người nấy. Mà tên hắc ảnh thị vệ, là không biết nên nói cái gì, hai người này nói chuyện kinh thiên động địa quá đi. Lỡ như tai vách mặt rừng thì sao, vậy mà lại có thể.

"Ai, việc làm của chủ tử, mình đây là cái thuộc hạ. Nên biết sẽ biết, không nên biết cũng không nên quản quá nhiều!" không khỏi lắc đầu, vứt bỏ đi ý nghĩ ngu ngố trong đầu đi.

Sáng hôm sau, tôi mang theo quân đội được chia làm hai đội, một đội do Hàn tướng quân và Mộc tướng quân cùng nhau, điều quân trở về, còn mang theo một cỗ kiệu, bên trong là do Quân Sư giả mạo tôi ngồi bên trong.

Còn tôi và mười mấy người còn lại, thì đi bằng một con đường khác. Tôi cần thiết phải lẻn trở về trước, như vậy có đối sách gì sắp xảy ra, cũng là dễ xử lý hơn.

Vì là đi đường tắt nên nói là đừng cũng không giống lắm, vì phần lớn là họ di chuyển trên những cành cây, nhẹ nhàng đáp xuống, lại nhẹ nhàng nhảy lên một cái cây khác. Cứ như vậy, đêm xuống ăn ở trên đường đi, ngày lên lại cứ như vậy bôn ba. Cuối cùng cũng đi đến cửa thành, lại giả trang thành ăn mày vào trong thành.

Rồi nhảy vào trong phủ Đao Vương, bằng cửa sau! Lại không ngờ, người trong phủ đều là biết võ công, công phu cũng không tầm thường chút nào.

Đám người từ trong phủ xuất hiện ngay sau khi tôi và mọi người vừa tiến nhập vào trong phủ, "Cẩu tặc, còn không mau chịu trói. Thiên đường có lối ngươi không vào, lại muốn đem mạng chó của mình vào địa ngục. Vậy cũng đừng trách chúng ta!" một người la lên, những người khác cũng nhảy vào trong.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh vang dội, hai bên cũng không yếu thế, tôi bị hai tiểu cô nương bao vây. Từng đường kiếm của họ, đều là như muốn lấy mạng tôi, tôi nhẹ nhàng né tránh, lại muốn điểm huyệt họ, mới nhớ ra mình không biết chơi trò này. Liền mở miệng hỏi Mộc Diệp đang chiến đấu bên cạnh, "Mộc Diệp, làm sao điểm huyệt họ đây?"