Chương 42 : Bàn bạc

Trong đại sảnh, có một nhóm người đang bàn luận bên trong, nam có nữ có. Nhưng không ai có tuổi là lão thành cả, chỉ đều từ hai mươi mất tuổi đến mười lăm tuổi là cùng. Nam tử ăn mặc sắc thái màu nâu, chất lượng vải cũng không kém gì tơ lụa, nhưng không mượt mà bằng hay là khô ráp mà thôi.

Người nam tử đó là tôi, sau khi đuổi đi đám phiền phức, thì bây giờ tôi đang ngồi trong phòng, bàn bạc cho chuyến đi sắp tới của mình.

"Đại nhân, bên Thư Sinh và Quân Sư đã xử lý xong!"

"Hảo, cho người xem cẩn thận, đừng để chúng lộn xộn, có biến thì nơi này cũng chỉ có thể...." đôi mắt nam tử ngồi chính diện ánh mắt mang lên lấp lóe hàn quan mà ra, "Đã có tin tức gì ở bên đó chưa?"

Một nam tử vóc dáng hơi lùn, đứng lên nói, "Đã có tin tức trở về!" đưa ra một phong thư, vẫn tiếp tục báo cáo, "Nơi đó bên trái giáp biển, bên phải là một cánh đồng lớn, thảo nguyên mênh mông đối diện với chúng ta cách mười hai dặm là Triệu quốc, họ thường xuyên thiếu lương thực nên thường xuyên mang quân đến cướp ở những đất nước kề bên mình. Nhất là các thôn trang và huyện thành, binh lực yếu.

Bất quá theo điều tra thì biết được là, tuy nói lương thực của họ trồng không thành, nhưng họ lại có muối, biết chế tạo đường, nấm các loại. Họ sống trong rừng nên thứ có thể bán cũng nhiều. Có điều, không biết vì lý do gì, mà mấy năm trước Lạc quốc lại dừng buôn bán với họ, có buôn bán cũng là hạ giá quá thấp. Họ cũng từng thay đổi vua, do vua trước của họ bị đói mà chết, dù vậy việc thay đổi có lương thực cũng là một vấn đề nan giải."

"Sao trong thành, không buôn bán với họ, không phải muối không đủ cung hay sao?" tôi thắc mắc.

"Là do họ sợ Triệu quốc, người Triệu quốc từ khi sinh ra có mấy cái hình vẽ kỳ lạ trên người. Lúc trước họ bị người khác gọi là Dị quốc, nhưng sau ba tháng họ xuất hiện. Thì bị Triệu quốc người bắt làm nô ɭệ, cũng vì vậy mà hai năm sau Triệu quốc đều có hình vẽ kỳ bí trên người. Nhiều người cho rằng họ là bị nguyền rủa. Từ đó Triệu quốc, cũng thay đổi tên thành Dị Quốc."

"Vậy, Triệu quốc không còn nữa, mà chỉ có Dị quốc mà thôi!"

"Ân!"

"Ngươi có biết, ngoại trừ có những hình vẽ kỳ lạ trên người họ ra, còn có thứ gì khác nữa không?"

"Sức lực của họ mạnh hơn người thường, cho nên lương thực lúc đầu không đủ cho họ nữa. Vì vậy nên họ mới đi làm cướp, Lạc quốc cũng biết việc làm này của họ, nên mới ngừng buôn bán!"

"Các ngươi nghĩ sao?" tôi lên tiếng nhìn quanh phòng.

"Đại nhân, nếu không cho người vào đó điều tra thì sao? Cũng có thể biết, tổ sư của họ là ai? hay là việc gì tạo ra những hình vẽ kỳ lạ như vậy trên người họ!" một tiểu tử chừng mười lăm tuổi đề nghị.

Người bên cạnh cũng đồng ý! gật đầu, "Sau đó chúng ta có thể quyết định nên giữ lại hay là tiêu diệt, để đề phòng bất trách xảy ra!"

"Ai đồng ý, giơ tay lên!" tôi không giơ tay, nhưng cũng không nói không đồng ý. Nhìn hơn nửa người trong phòng giơ tay, tôi mới nói, "Vậy quyết định vậy đi! Ai muốn đi!"

"Đại nhân có thể để tôi không?" Một nam tử chừng mười bảy mười tám tuổi, giơ tay lên nói. Cả người hắn đều có hình vẽ kỳ quái trên người, vì trong họ chỉ có hắn và một tiểu cô nương mười lăm tuổi là có. Nên đại gia đều đồng ý!

"Bên trong thành thì thế nào!" việc thứ nhất đã xong, tôi quay lại việc tiếp theo.

Một người khác, có vẻ một bộ công tử phong lưu bộ dáng, "trong thành thì chủ thành không có, nhưng phó chủ thành có một cái, tự mình coi mình là chủ thành chuyên ức hϊếp bá tánh. Thuế cung lên thì lấy nhiều hơn nửa thành, làm cho người dân ăn không no mặc không ấm. Có người không chịu nổi liền bỏ đi, lại trên đường bị người bắt cóc, điều tra cho biết là do phó thành chủ gây ra.

Ngoài ra, ruộng đều bị phó thành chủ này bao hạ, đưa ra cho thuê thì là mình lấy bảy phần, ba phần cho dân như có thuê của vua cùng với phó thành chủ ra, liền cũng không còn bao nhiêu cho bản thân ăn hai tháng, chứ đừng nói gì đến có lương bán ra.

Hơn cả là thương nhân cũng ít đến đáng thương, hầu như là không có, chỉ có một số ít thương nhân từ nơi khác đến, cũng vì tiền thuế thương quá cao mà dần dần cũng không còn ai."

Một người lớn tiếng bất bình nói, "Ta nhổ vào, cái này gì phó thành chủ chứ! Đại nhân, khi nào chúng ta xuất phát a, không thể để tên kia làm việc xằng bậy hơn nữa a!"

Người đối diện hắn, trắng mắt nhìn, "Người ồn ào cái gì chứ! Lương thực chuẩn bị còn chưa đủ đâu! Đem quân qua, thì chúng ta lấy cái gì ăn!"

Người nọ cũng biết mình vội vàng, liền cười hắc hắc, "Ha ha ha, ta quên mất!"

"Thu mua lương thực như thế nào rồi! Cẩn thận đừng để người phát hiện ra vấn đề!" cầm lên ly trà, hớp một ngụm rồi mới nói.

"Chúng ta đã chuẩn bị khoảng hai ngàn cân lương!"

"Cho hết vào không gian trữ vật đi, à. Đưa sang cho ta một nửa, nửa còn lại chia ra cho các phân đội. Đưa cho người hữu tâm!"

"Rõ!"

"Nếu không, còn việc gì khác. Lôi Hổ, Lôi Báo hai người thu xếp quân đội ở bên ngoài kinh thành, ba ngày sau bắt đầu xuất phát. Đúng rồi, quần áo thì sao?"

"Mỗi người một bộ giữ ấm, có thể chống lại mùa đông này!"

"Đại nhân, có người hỏi có thể đưa người nhà họ đi cùng không? Đến đó, chắc chúng ta sẽ thiếu người dân làm việc đồng án!"

" Cũng tốt, bất quá. Chúng ta sẽ đi trước, sau mùa đông người nhà họ có thể lên đường theo sau. Thông báo xuống dưới, nếu lo lắng người thân họ đi trên đường gặp chuyện, thì chúng ta đi trước có thể giải quyết rớt được thứ gì, thì phía sau đi theo cũng an toàn hơn! Sẽ không có ai lại muốn nhắm vào dân chúng cả. Nếu cần thì sẽ nhắm vào đội lớn hơn mà thôi!"

"Đại nhân, hay là để lại khoảng chục người đi theo bọn họ."

"Đúng vậy a, có thể giả làm bảo tiêu trên đường cho họ."

"Còn việc sinh sống, thì đến lúc đó, ta sẽ không ngược đãi nhưng cũng sẽ không chiều chuộng!"

Chúng tôi bàn bạc đến năm sau căn giờ sau, ăn bữa cơm rồi ai đi lo việc nấy.