Chương 39 : Nữ đế cũng chịu chơi !

"Nương tử, ta quay lại rồi!" vừa quay lại lại bị cảnh bất ngờ hiện diện, trước mặt nương tử tôi lại là một kẻ mặc áo đen, hảo đi cổ đại người thích mặc đồ đen thật. Mà phủ này cũng quá lớn, đã cho người canh gác cẩn thận, ấy vậy mà vẫn để loạt không phải một mà là hai tên a. Cầu mong không còn ai khác, "Ngươi là ai? Tránh xa nương tử ta ra ngay lập tức! Nếu không thì...."

Kẻ mặt áo đen cười tà, tuy là khuôn mặt đã bị bóng tối che phủ, tôi có thể loáng thoáng thấy có tấm vải màu đen bay phất phới dưới miệng của người này. Hắn nói giống không nam không nữ, lại không giống cái thái giám, nếu không phải đồ đạc trong phòng, và trang phục người kia thì tôi còn nghĩ hắn mang một máy có thể thay đổi giọng nói rồi, "Nương tử của ngươi....nhưng mà ta lại muốn có nàng a, hay là ngươi đưa nàng cho ta đi! Thế nào!"

"Cút!" hô lên thanh, thanh đao từ trong không gian, lấp lóe hàn quang mà ra. Hướng về người áo đen bay đến, hắn nhẹ nhàng tránh thoát. Tay vừa giơ lên muốn chặn lại đường đao, lại bị khí đao mà ra, làm cả người đều bị đánh cho lùi lại.

"Khốn kiếp! Hết lần này đến lần khác, không thể chịu nổi nữa!" tức quá đi, thật là tức chết ta a. Có kết hôn và động phòng thôi, mà hết tên này đến tên khác chạy tới làm trò. Ngăn cản ta vậy đi chết đi! Trong phòng quá chật chội, tôi giơ lên chân đá hướng bụng hắn mà đi!

"Tiểu mỹ nhân, bình tĩnh....nào....không thể nào!" tên áo đen vừa muốn bắt lấy chân, lần này hắn nhận ra lực đá của tôi không thề nhỏ chút nào, còn mang theo kình thiên làm hắn không khỏi phải lùi lại. Lại phát hiện, cái bàn phía sau hắn, sau khi bị kình phong quét qua lại hoàn toàn bình yên, không có chuyện gì xảy ra.

"Làm cách nào có thể? Này, tiểu mỹ nhân ngươi...ây ây...ngươi bình tĩnh a....chúng ta có gì từ từ nói...quân tử động khẩu không động thủ thế nào!" hắn vội vàng xin tha, nhưng tôi hoàn toàn bị tức giận che đi trước mắt. Từng nhát đao mà đến, khiến hắn không thể phải lùi lại, nhảy ra khỏi phòng cũng vẫn là phát hiện không thể thoát được đao truy kích mà tới.

Đến cuối cùng, đã không còn vướng bận gì, tôi liền vung lên từng đường đao sắc bén, như thể muốn trói chặt kẻ trước mắt vào trong vòng quây. Tên áo đen không dám đỡ, chỉ có thể chật vật né tránh.

Tiếng động gây ra, làm nhiều người chạy đến, có người trầm trồ, có người cổ vũ. Tiếng ồn ào, huyên náo chung.

"Wa, người đang vung đao là Đao vương đi! Ta nghe nói Đao Vương rất mạnh a! Vậy mà đánh lâu như vậy, còn không chém chúng tên kia một chút nào. Vậy cũng đừng tự nhận mình là Đao Vương a!" một tên tiểu tử vẻ mặt coi thường thấy rõ.

Mộc tướng quân đứng bên cạnh, tức giận quát lên, "Ngươi mù thì cũng đừng nói linh tinh! Là vương gia đang nhường tên áo đen nhỏ con kia thì có. Nhưng mà dù là vậy, có lẽ vương gia..."

Châu nhi ngẩng đầu lên nói, "Tên áo đen sắp bị ném đi rồi!"

Người xung quanh đứng gần cô đều vẻ mặt không tin, nhưng sau đó thì nhìn thấy một màn giống như lời vị cô nương áo đỏ nói. Mà bây giờ họ mới nhận ra, không phải chỉ có cô dâu và chú rể mới mặc áo đỏ thôi sao. Sao vị cô nương này...nhưng rồi không ai nhìn để ý đến điều kỳ lạ này làm gì.

"Đao Vương khoan đã!" tiểu cô nương áo đen, cũng không còn giả bộ mình là người lớn nữa. Bên dưới hóa ra là Thư Sinh, hắn cũng chật vật lắm mới thoát khỏi lùi lại một chút cách xa tôi. Hắn cười cũng biết bây giờ nói cái gì nữa, chỉ khiến cho mạng của hắn dễ bay đi hơn mà thôi.

Thư Sinh thật lòng chỉ là bị nữ đế thuyết phục, nếu không thì có cho hắn bao nhiêu tiền cũng sẽ không xuất hiện ở đây đâu. Đúng lúc cả hai cho rằng tôi sẽ cho họ một đao khi, lại cảm giác được cơ thể bị thứ gì kẹp chặt lại. Mở mắt ra, mới nhìn thấy hóa ra hắn và điện hạ bị Đao Vương trói lại, lúc này hắn còn có cái gì không hiểu nữa.

Lần này, hắn cảm giác mình đây là tự suy bụng ta ra bụng ngươi. Hắn quên mất, đội trưởng nhà hắn, cũng không phải cái loại không biết suy nghĩ, dù cho lần này có là lỗi của ai đi chăng nữa, nhưng mà gϊếŧ vua cũng là một tội lớn. Nếu là vì việc này mà gặp rắc rối, thì thật sự là quá tự hại mình rồi.

Nữ đế, cũng biết lần này là lỗi của mình, liền lên tiếng thỏa thiệp, "Đao Vương, chỉ cần ngươi không nói ra việc trẫm đã đến đây, trẫm sẽ ban cho ngươi một cái thôn trang gần thành Châu Bích, và ban cho người luôn phủ thành. Vậy có được không?"

Suy nghĩ một chút, dù rằng tôi cũng không phải thể loại nhiều chuyện gì, nhưng việc này thảo vô cùng. Liền đồng ý! Lúc này, Thư Sinh mới nói thêm, "Vương gia, ngài nhớ xem quà cưới của chúng ta đưa a. Không cần đưa thuế trở về đâu!"

Nữ đế, cũng gật đầu xác nhận. "Hảo! Vậy ta sẽ giữ lại cho quân đội, ta cũng không muốn quân đội lần nữa vì sự chậm trễ của các ngươi mà chịu đói."

"Trẫm..." nữ đế muốn nói gì thêm, lại sợ tôi ném họ trở về, "Vậy....ta cũng không làm gì biểu tỉ a!"

"Ta biết, bất quá chỉ là người đến không đúng lúc, không đúng thời điểm mà thôi!" tôi gỡ dây trói cho hai người họ ra, rồi nhìn họ rời đi. Sau cùng Lôi Hổ mới lên tiếng, "Hết chuyện rồi, mời mọi người quay lại bữa tiệc nào, không say không về ha!" hắn cười to, giọng nói lớn đến mức, đè áp đám người nhiều chuyện xuống.

Nhìn hai người họ đi xa, Vô Ảnh lúc này mới xuất hiện bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói, "Tôi xem quà cưới rồi, ngài sẽ trở thành Thành Chủ, có điều sao này cũng không được trở lại kinh thành một lần nào nữa. Ngài nghĩ sao, xưng vương?"

"Hảo, nhưng ta không phải vương mà Vương gia, cái này có vẻ nhẹ nhàng hơn! Với cả...quân lực chưa đủ, dân chúng nơi đó vẫn là chưa quy lại. Cũng không cần xưng vương, chỉ cần nắm chặt vùng đất đó trong tay là ổn nhất. Cho người đến đó kiểm tra trước đi, dù làm cái gì thông tin vẫn là quan trọng nhất!" tôi lên tiếng.

"Rõ! Ngày mai tôi và đội Ảnh vệ sẽ đi trước!" Vô Ảnh nhìn thấy tôi gật đầu, mới chắp tay hành lễ, rồi rời đi.