Chương 3: Xém H...

"Đội trưởng, à không....vương gia, chúng ta đến nơi rồi!" Mễ Đào chỉ tay về hướng lá cờ màu đen tung bay trong gió. Hắc Long là đội quân dưới trướng tôi, chỉ có tôi mới có thể điều động đội quân này.

Tôi đi vào trong quân doanh, hai tên tướng quân khác chạy đến, bọn họ nhìn thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức quỳ xuống, "Bái kiến vương gia, chúc mừng vương gia đã trở về!"

Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, không qua ký ức nguyên chủ để lại, hai tên này đều là trung thành với Đao vương, nếu không vì kế hoạch bị vỡ lỡ thì có thể trận chiến này đã chiến thắng từ lâu, "Các ngươi không bị thương chứ!" nếu đã là người của mình, tất nhiên tôi sẽ không vì vậy mà không quan tâm, lại giống như nguyên chủ cũng là người giống tôi.

"Đã để Vương gia lo lắng, chúng thuộc hạ chỉ là bị tiểu vết thương mà thôi! Không bị thương nặng gì cả!" hai người lắc đầu, đồng thanh nói.

Tôi giả bộ như lấy thuốc từ trong ống tay áo của mình ra, đưa qua cho họ, "Dùng thứ này đi, lọ này là để bôi lên vết thương, còn lọ này là mỗi người uống một viên. Nếu có người bị thương nặng, thì cho họ uống một viên, không đủ nói với ta. Ngoài ra, ba mươi người này, đều là đồng bạn họ đã giúp ta gϊếŧ chết quân địch. Nghỉ ngơi một lúc, có việc gì ngày mai lại nói!" tôi phân pho cho hai người cũng như nhắc nhở đồng đội tôi mang đến, thực lực không yếu chút nào.

"Rõ!" hai người đồng thanh hô lên.

"Các người đi theo họ, họ sẽ xắp xếp chỗ ở, ngày mai lại nói! Hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt đi!" tôi quay qua họ nói.

"Là!" cả đội đồng thanh ứng tiếng.

Vào trong lều, tôi nhìn thấy một trường giường bên trên đặt một tấm da hổ, và một người nào đó, mặc trang phục binh lính đang lục loại trên bàn của tôi. Tên này, chăm chỉ đến mức mà không nhận ra có người tiến đến chỗ hắn từ đằng sau, tôi mỉm cười lại gần, vỗ nhẹ lên vai hắn, "Ây, anh bạn. Cần tìm gì à? Cần tôi giúp không?"

Hắn bị giật mình, liền xoay người tính đá tôi, lại bị tôi chộp lấy chân hắn, nhẹ nhàng đẩy ngã, "A..."

"Con gái?" vừa nghe tiếng, tôi đã đoán kẻ giả mạo này là một nữ nhân.

"Con gái thì sao chứ? Đao Vương...chết đi!" nàng lao vào tấn công tôi, lại lần nữa bị tôi khóa trụ, nắm lại cánh tay của nàng và bẻ ra sau lưng, thanh kiếm trong tay cũng vì vậy mà rơi xuống đất. Nhanh chóng lấy từ trong không gian ra một cái khóa tay hình số tam, đẩy gã cô nàng lên trên giường, trước khi cô nàng gây ra một tiếng động nào khác, dùng món đồ chơi bịt miệng lại. Ánh mắt hung ác trừng tôi.

"Hảo mềm mại nhỉ!" tôi sờ lên trên eo, cách vài lớp vải, cười da^ʍ tà nhìn nàng.

"Ưʍ...ưʍ..." nàng uốn éo thân thể, như thể muốn thoát khỏi ma trảo của tôi, nhưng không thành công.

"Ngoan nào," liếʍ láp khóe môi khô cằn của mình, bàn tay cũng không yên phận chạm vào ngực nàng, nước mắt cũng vì vậy mà chảy ra.

"Sao thế? Khi ngươi vào lều của ta, tấn công ta. Lại không nghĩ đến chuyện, ngươi sẽ gặp chuyện gì xảy ra hay sao? Có gan làm, thì phải có gan chịu trách nhiệm khi dám hành động như vậy, đúng không nào?" tôi hôn lên trán. lên mắt, lên mũi, liếʍ một vòng ở tai trái nàng, khiến cho cơ thể nàng uốn éo.

"Bé con ngoan nào," tôi gỡ bỏ còng tay trên tay nàng, lại nhanh chóng khóa trụ vòng còng tay lên phía trên cây cột gần giường, hai tay nàng đung đưa qua lại ở hai bên. Hai chân bị tôi dùng hai cái còng khóa trụ vào cuối đuôi giường, ở hình dáng chữ nhân.

Ánh mắt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn cũng bắt đầu ướt nhẹp bởi chính nước mắt của nàng. Tôi bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người nàng, ném xuống giường...

Miệng nàng cũng đã được giải khai đi, nhưng dù cho nàng có la hét như thế nào, bên ngoài cũng hoàn toàn không nghe thấy.

"Không....tên khốn kiếp thả ta ra...." nàng muốn cắn lưỡi tự sát, lại phát hiện nhiều lần vừa nghỉ đến liền là như thể có ai đó đã ngăn lại, nàng không thể cắn, cũng không thể vùng vẫy, sợ hãi chiếm lấy toàn bộ cơ thể nàng. Cuối cùng, như là bất lực, miệng nỉ non, "làm ơn...đừng....đừng mà....dừng lại đi. Tôi sẽ...sẽ nói tất cả, làm ơn..."

"Đừng lo, ta có cách khiến người phải nói ra sự thật, nhưng bây giờ. Việc ngươi cần làm là phục vụ ta, ngoan ngoãn nhé mèo con." tôi hôn lấy cái cổ trắng nõn, mịn màng của nàng, vừa dừng lại lại thấy đôi mắt nàng khóc hoa lê đái vũ. Làm tôi không nỡ ra tay, chút nào.

"Ây da, đừng khóc a, ta chỉ đùa một chút thôi mà!" tôi không khỏi lắc đầu, gỡ bỏ trói buộc trên người nàng, "Đi đi, nếu lần sau lại bị ta bắt được, thì sẽ không dễ dàng như vậy buông tha cho ngươi đâu. Phất phất tay vài cái, xoay người đối lưng với nàng, chỉ nghe phía sau lưng tiếng quần áo vang lên, và ánh mắt hận thù ở phía sau. Cảm nhận người đã rời đi, tôi lên tiếng nói như thể đang nói với không khí, "Thế nào rồi?"

"Đội trưởng, ngài cũng thật là biết cách ăn hϊếp nữ nhân nha!" từ trong không khí xuất hiện một người, đó là Ảnh, năng lực tàng hình, "Bóng đã đi theo sau rồi, có lẽ ngày mai sẽ có thông tin trở về!"

"Hảo, ây da. Nữ nhân ở đây đúng là tuyệt thật, nghe Lố Lăng nói làm ta cũng muốn trải nghiệm một phen xem sau!" tôi cười nói.

Ảnh không ngừng lắc đầu, "phải đem tên Lố Lăng đó đánh một trận mới được, dám dạy cho đội trưởng thứ gì đâu không?" nhìn thấy tôi đã lên giường ngủ, liền một lần nữa tan biến vào hư vô, nhưng thực chất vẫn là còn ở đó. Bất quá, chỉ là tàng hình mà thôi, che đấu đi tung tích của chính mình.