Chương 21 : Mỹ nhân

Vào trong nhà lão bá, tôi có hơi khó hiểu một chút, "lão bá, ngài là gì của Chúc cô nương?"

Lão bá nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, "Ngươi không nghe nàng gọi ta là gia gia hay sao? Thôi được rồi, ta hỏi ngươi cái gì ngươi đều trả lời thành thật cho ta, hiểu sao?"

"Ân!" lão bá ngài cứ hỏi.

"Ngươi tên là gì?"

"Bá Đao!"

"Tên ngươi sao giống vị vương gia bá đạo kia quá vậy, hảo đi ta xem cũng không giống!"

"Lão bá, ngài nghĩ vị vương gia đó là người trông như thế nào?"

Lão bá xua xua tay, nhìn xung quanh thấy chỉ có mình và tôi liền mới nhỏ giọng nói, "Ngươi cái này ngốc tử, đừng ăn nói lung tung, để người khác biết thì ngươi sẽ bị đánh cho một trận đấy!"

"Nói quay lại chủ đề, ngươi làm nghề gì?"

Tôi nghe câu hỏi hơi ngớ ra một lúc, rồi mới mở miệng trả lời, "gϊếŧ người và khua môi múa mép" gϊếŧ người là lên chiến trường gϊếŧ địch, còn cãi nhau là còn là lên triều, còn là bị hai bên ép cho nên cũng cần vài câu khua môi múa mép.

Lão bá nhìn chằm chằm vào tôi, liền là trong lòng lo lắng, "chẳng lẽ thằng nhóc này là một cái côn đồ, không được không thể để cháu gái của mình lấy loại người như thế này được."

"Vậy ngươi có thể đưa ra bao nhiêu tiền cưới? Khi nào thì rời đi?" một giọng nam nhân trung tuần từ ngoài phòng đi vào.

"Lão nhị, lại lại là ngươi? Ngươi đây là muốn đem cháu gái cấp bán đi hay sao?" lão bá tức giận gầm thanh.

"Cha, ngài cũng không thể nói vậy được a. Dù sao, con bé cũng là cháu ngoại thôi mà, ngài còn mấy đứa cháu trai đâu, ngài cũng không thể không lo lắng cho chúng được chứ!" lão nhị cãi lại.

"Ngươi..." lão bá cũng nhận ra, liền nhìn tôi nói, "Bá Đao, chỉ cần ngươi hứa với ta sẽ chăm sóc tốt cho Chúc Nhạc, lão già ta đây cũng không có gì nhiều có thể cho con bé, nên nếu được ngày mai các ngươi rời đi đi!" lão bá nói xong, cũng là một vẻ khổ bức, rời khỏi phòng.

"Tiểu tử, ngươi muốn mang người đi thì lấy ra mười lượng bạc, thì có thể mang người đi!" lão nhị lại lần nữa lên tiếng.

Tôi nhìn hắn, không nói, không thèm quan tâm, rời đi khỏi phòng. Làm lão nhị cũng là không hiểu chi, cho rằng tôi coi thường hắn, liền cắn răng cắn cỏ, tức giận không dám nói cái gì. Trong lòng vừa lặn ra chủ ý xấu, liền vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.

Sáng hôm sau, tôi đem một chiếc xe lừa đến, lúc đầu là muốn mua ngựa, lại bị ngựa điên cấp tạc. Liền đành mua con lừa, thêm một thùng xe, bề ngoài thì không mấy đẹp đẽ gì, nhưng bên trong mà nói lại thập phần đẹp và sang quý vô cùng, vừa rộng rãi vừa tiện nghi.

Xe lừa vừa đến trước cửa nhà lão gia tử, liền đã thấy ông cùng với cháu gái mình đứng ở đó đợi. Bên cạnh còn có một tiểu cô nương trong nhỏ tuổi hơn, Chúc nhi cô nương vài tuổi.

"Gia gia!" tôi chắp tay cúi đầu như một người lính chào ông.

Lão bá nhìn tôi, thở dài một hơi, quay qua thúc giục cháu gái lên xe, "Chăm sóc con bé thật tốt!"

"Ân!" tôi đồng ý, liền nhìn nàng và tiểu cô nương kia lên xe, vẻ mặt nghi hoặc, lại thấy nàng nhìn tôi giải thích, "Đây là nô tì của ta, có thể cho muội ấy đi cùng được không? Trên đường, chàng muốn hỏi gì, cứ hỏi ta sẽ trả lời!"

Tôi gật đầu, lại giúp nàng mang lên hai cái rương cho vào phía sau xe, ở đó tôi có thiết kể chỗ để rương thành lý. "Gia gia, vậy chúng con đi đây! Đây là ít tiền, mong gia gia nhận cho!"

"Không cần, dùng nó mà làm việc đàng hoàng là được!" lão bá từ chối.

Biết lão bá hiểu nhầm, tôi cũng không giải thích, chỉ nói, "Gia gia, ngài cứ nhận đi. Coi như là cảm ơn ngài đã chăm sóc nàng bao lâu nay!"

Lão bá lại muốn nói cái gì, tiền trong tay bị một người chạy đến cấp đoạt đi. Nhìn lại là lão nhị, hắn nhìn vào thấy là một tờ một trăm lượng, nhưng do hắn không biết đọc, cho nên cho rằng tôi đây là không muốn đưa tiền, liền tức giận không muốn cho tôi đi. Chạy lên ngăn cản, muốn kéo nàng xuống xe, lão bá cũng biết con trai mình là loại gì, liền vội nói, "Dừng lại cho ta, đây là ngân phiếu một trăm lượng!"

Lão nhị nghe thấy con số, mắt liền mở to ra, vội vàng nhét tiền vào trong ngực mình, vẻ mặt đáng khinh, "cầm lấy cái này, con bé sau này phải nhờ con, còn có. Sau này cũng không cần trở về nữa, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng." lão bá lời nói tuyệt tình, tôi cũng không quan trọng nhà mẹ đẻ tôi tôi còn có thể cho rớt, đừng nói nhà nương tử, không bối phận cũng chỉ có thể ăn thiệt.

Xe lừa rời đi xa, bên phải là một con ngựa điên. Nhìn nó ngứa mắt vô cùng, trên đường ức hϊếp con lừa hoài, cuối cùng khi đi đến một thôn gần biển. Tôi dừng lại đi vào một cái cửu lâu, đây là cửu lâu do tôi dựng lên, nó cũng thuộc dạng khang trang và cực kỳ xa hoa.

"Bá Đao, chúng ta có thể trọ ở nơi khác không?" Chúc Nhạc sợ tôi không đủ tiền, còn chưa về đến nhà, nếu hết tiền rồi phải làm sao đây.

"Không sao! Vào thôi!" đi vào trong, quản lý nhìn thấy tôi, liền muốn kinh hô lại bị tôi cấp chặn lại, liền biết điều dẫn tôi lên phòng thượng hạng, còn nô tì của nàng thì vào căn phòng bên cạnh.