Chương 3: Xin chào, bạn cùng bàn

7.

Tôi mang theo tất cả các cảm xúc phức tạp trở về chỗ ngồi.

Chủ nhiệm lớp quan tâm, bảo tôi phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý đề phòng trúng gió, không được thức khuya học bài, sức khỏe là nền tảng của học tập.

Tôi không biết phải giải thích về chuyện té xỉu thế nào, cũng không thể nói là bởi vì bạn học Diệp bỗng nhiên sờ mặt tôi, tôi kích động quá nên giật mình chứ?

Vì thế tôi chỉ có thể thuận theo thầy mà đồng ý.

Tôi nghĩ, lần này hẳn chủ nhiệm lớp đã hoàn toàn nhớ kỹ tên tôi.

Bởi vì ánh mắt thầy nhìn tôi tràn ngập từ ái và thương tiếc, giống như một người cha già đang nhìn đứa con gái yếu ớt của mình vậy.

8.

Chuyện tôi té xỉu cũng không làm hoãn lại buổi tập chạy, chẳng qua mọi người được một phen hóng chuyện, đều rất vui vẻ, lúc trở lại phòng học không khí còn rất náo nhiệt.

Chính tôi cũng rất vui vẻ, đương nhiên không phải bởi vì tôi là một trong những nhân vật bị hóng chuyện, mà là bởi vì hôm nay tôi rốt cuộc cũng được tiếp xúc thân thể cùng bạn học Diệp.

Cho dù đó không tính là ôm nhau, cũng đã đủ để cho tôi có thể hồi tưởng lại cả đời.

Sau buổi chạy đêm chính là tiết tự học buổi tối, khi thầy chủ nhiệm bước vào phòng học, các bạn học lập tức yên tĩnh lại.

Ông dặn dò mọi người chú ý nghỉ ngơi, thân thể không thoải mái thì phải kịp thời báo lại cho thầy biết, không được cố gắng chịu đựng, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen đều đang lấy tôi làm ví dụ.

Tôi cảm nhận được ánh mắt từ xung quanh đổ tới, lập tức xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Thầy chủ nhiệm: "Được rồi, các em cũng sắp là người trưởng thành, cũng nên biết tự chăm sóc bản thân mình, thầy nói nhiều cũng vô ích, còn một việc nữa, các em không phải đã hơn một tháng rồi chưa đổi chỗ ngồi sao? Vậy thì tiết tự học đầu tiên của buổi tối hôm nay đổi chỗ đi, quy tắc vẫn như trước, mười hạng đầu có thể tự chọn bạn cùng bàn của mình, những người khác sẽ do thầy chỉ định. Tiếp theo thầy sẽ đọc kết quả của bài kiểm tra tháng trước, vị trí đầu tiên..."

Bạn học Diệp.

Tôi lặng lẽ đọc tên bạn học Diệp cùng lúc với chủ nhiệm lớp, rõ ràng là người làm bài kiểm tra tốt không phải tôi, nhưng lòng tôi lại dâng lên một cảm giác tự hào.

Nhìn đi, đây là chàng trai mà tôi thích, cậu ấy chính là người ưu tú như vậy.

9.

Thành tích của tôi không cao không thấp, trước nay đều nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm lớp.

Lần trước tôi được sắp cho ngồi ở tổ 1, hàng thứ hai từ dưới đếm lên, vị trí gần cửa sổ.

Chỗ này không được coi là tốt, nhưng dựa theo thói quen sắp xếp luân phiên của chủ nhiệm lớp, tháng này hẳn tôi sẽ được chỉ định một chỗ tốt hơn.

Nhưng thực ra, tôi lại luyến tiếc phải đổi đi.

Bạn học Diệp vì vóc người cao, mỗi lần đổi chỗ đều cố gắng chọn những chỗ bàn dưới cùng, nhường những vị trí trên cho những bạn có vóc dáng thấp bé.

Tháng trước bạn học Diệp đã chọn tổ 3, hàng thứ 3 đếm ngược.

Từ góc độ của mình, tôi vừa lúc có thể xuyên qua mấy cái đầu người mà trộm nhìn được một góc của khuôn mặt đẹp trai của bạn học Diệp, còn có chiếc cổ thon dài, bả vai rộng lớn cùng với sống lưng thẳng tắp rắn chắc đó.

Tôi như một tên biếи ŧɦái cuồng nhìn trộm, không lúc nào là không dán mắt nhìn chăm chú vào cậu ấy.

Khát vọng một lần cậu ấy quay đầu lại, trao cho tôi một ánh nhìn tình cờ.

Tôi sẽ hoảng loạn cúi đầu xuống, vừa là lo sợ cậu ấy phát hiện tôi đang nhìn lén cậu ấy, vừa lại mong chờ cậu ấy nhìn vào tôi.

Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi chưa bao giờ có những cái chạm mắt ấy.

Đôi khi cậu ấy sẽ nhìn nhìn người phía sau và nói chuyện, nở nụ cười khanh khách làm lộ ra hàm răng trắng tinh, giống như ánh mặt trời sáng lạn và ấm áp.

Cậu ấy như vầng thái dương sáng tỏ, luôn được bạn bè vây quanh.

Nhưng trong nhóm người đó, không có tôi.

Mà trong đôi mắt sáng ngời như ánh mặt trời kia, từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện bóng dáng của tôi.

Tại sao cậu không nhìn tôi?

Xin hãy nhìn tôi.

Làm ơn.

Có lẽ là do chấp niệm quá sâu, hoặc là bởi ba năm trung học sắp phải chia xa, dù sao thì tôi cũng không chịu nỗi cảm giác ngày qua ngày một mình tìm kiếm.

Vì thế, tôi thu hết can đảm cả một đời người để đưa ra một quyết định trọng đại.

Tôi muốn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng để thu hút sự chú ý của bạn học Diệp.

Chỉ cần một cái nhìn, một cái nhìn cho tôi thôi là đủ.

Tôi cũng không tham lam gì.

Thật lâu về sau, mỗi khi hồi tưởng lại khoảng thời gian im lặng kia, tôi đều sẽ nghĩ, việc mặc chiếc áo màu hồng đó chính là quyết định đúng đắn nhất mà tôi từng đưa ra trong đời.

10.

Thầy chủ nhiệm đọc xong tên của mười người đứng đầu, sau đó yêu cầu mọi người thu dọn đồ đạc, sắp hàng ngoài hành lang theo vị trí chỗ ngồi mới.

Học sinh cấp ba có quá nhiều đồ đạc, mỗi người đều tự kéo theo hành lý của mình, như thể chuyển nhà, khung cảnh trông đặc biệt khoa trương.

Tôi thành thật trốn trong đám người, xuyên qua ô cửa kính, tôi nhìn thấy top 10 người đứng đầu bước vào lớp trước.

Thực ra mắt tôi không được tốt lắm, tuy chưa tới trình độ phải đeo kính, nhưng khi nhìn xa vẫn phải nheo mắt lại thì mới nhìn cho rõ được.

Ngay cả như vậy, tôi chỉ cần trong nháy mắt đã tìm thấy bạn học Diệp.

Không còn cách nào, bởi cậu ấy quá cao, ngay cả trong nhóm học sinh trung học cấp ba được chăm sóc dinh dưỡng tốt nhất, với chiều cao 1m90 của mình cậu ấy vẫn như hạc giữa bầy gà.

Bỗng nhiên, bạn học Diệp quay đầu, nhìn qua khung cửa sổ thủy tinh ánh mắt dáo dác tìm kiếm, đôi mắt bỗng dưng sáng lên và rồi cậu ấy hướng về phía tôi mà vui vẻ vẫy tay.

Tôi chớp chớp mắt, tưởng như mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng ngay sau đó, thầy chủ nhiệm lập tức lớn giọng lôi tôi trở về hiện thực.

"Bạn học Trần đâu rồi? Vào nhanh lên!"

Tôi: "Dạ? Vào làm gì ạ?"

Tôi sững sờ đứng trong đám đông, bạn học Diệp trong lớp hãy còn đang vẫy tay với tôi và nói gì đó, đáng tiếc tôi không hiểu môi ngữ, không thể biết cậu ấy đang nói gì.

Bạn học Diệp có vẻ sốt ruột, trong âm thanh gầm gào giận dữ của thầy chủ nhiệm, bằng tứ chi thon dài của mình, cậu ấy đẩy tung mấy chiếc bàn đáng thương, xuyên qua chúng đến trước mặt tôi rồi nhảy lên chiếc bàn cạnh của sổ. Sau đó, trong tiếng hét đầy hưng phấn của các bạn nữ, cậu ấy kéo ra cánh cửa sổ trước mặt tôi.

"Bạn học Trần! Tôi chỉ muốn nói là tôi muốn cậu trở thành bạn cùng bàn tiếp theo của tôi, cậu đồng ý không?"

Những bạn học xung quanh đều sửng sốt.

Tôi cũng choáng váng.

Tôi cảm giác như mình bị một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, tôi đứng ngây ra đó, toàn thân thì cứng đơ như đá.

Đúng lúc này, một tiếng huýt sáo không rõ là của tên bệnh tâm thần nào vang lên, rồi cả tiếng vỗ tay.

Sau đó là tất cả các bạn học đều vỗ tay, huýt sáo và hô hào.

"Đồng ý cậu ấy."

"Đồng ý cậu ấy."

"Đồng ý cậu ấy."

"Mấy cậu biến đi."

Bạn học Diệp quay qua phía đám bạn cười mắng một tiếng, sau đó lại quay về phía tôi, xấu hổ sờ sờ mũi.

"Này, tôi muốn làm bạn cùng bàn với cậu, muốn hỏi cậu có đồng ý hay không, nếu cậu không đồng ý thì nói cho tôi biết, tôi sẽ không miễn cưỡng..."

"Tôi đồng ý." Tôi gần như là hét lên, làm mọi người có mặt, bao gồm cả bạn học Diệp đều sững sờ.

Giúp tôi với, tại sao tôi luôn ở trước mặt bạn học Diệp không làm ầm lên thì cũng làm những chuyện xấu hổ mất mặt như thế?

Tôi nhận ra rằng mình phản ứng quá dữ dội, má tôi đỏ bừng ngay lập tức, tôi xấu hổ cúi đầu và vặn âm lượng xuống mức nhỏ nhất.

"Tôi, tôi đồng ý..."

Làm bạn cùng bàn với cậu...

Nhưng mà lời tôi còn chưa nói xong thì các bạn học nhiệt tình lại lần nữa làm ầm lên.

Hiện trường toàn là tiếng hoan hô nhảy nhót của họ, người không biết còn tưởng đây là một màn cầu hôn thành công.

"Ồn ào cái gì? Yên lặng hết cho tôi! Lớp bên cạnh còn đang học kìa! Các em mau ổn định lại cho tôi, bộ muốn cả trường học nghe thấy âm thanh của mình sao?"

Tiếng gầm bạo lực của thầy chủ nhiệm vang lên, phần nào cũng trấn ấp được nhóm người đang mất trí này.

Trong lúc hỗn loạn, tôi ngẩn đầu nhìn lên, không ngờ bạn học Diệp cũng đang mỉm cười nhìn tôi.

Vì vậy, đột nhiên tôi không kịp phòng bị mà va phải đôi mắt của bạn học Diệp.

Ánh đèn từ hành lang chiếu vào đôi đồng tử đen nhánh của cậu ấy, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Tôi cuối cùng cũng thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt rực rỡ ấy.

"Xin chào, bạn cùng bàn."

Bạn học Diệp ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nhìn tôi và mỉm cười.

Tôi ngẩn ngơ, không nhịn được mà bị kéo theo cậu ấy, nở một nụ cười nhẹ nhàng như phớt qua, ngượng ngùng nói: "Chào bạn cùng bàn."