Chương 2: Bị chọc hôn mê

4.

Buổi chiều lúc đang vào phòng học, chủ nhiệm lớp vừa nhìn thấy tôi liền kêu tôi lại, nhìn tôi một chút rồi mới hỏi: "Bạn học Trần, đồng phục của em đâu rồi?"

Tôi biết thầy chủ nhiệm ngừng một chút là vì đang suy nghĩ xem tôi tên gì.

Cho nên mới nói, thật ra không thể trách bạn học Diệp học cùng lớp với tôi 3 năm lại không quen biết tôi, chính bản thân tôi cũng rõ ràng cảm giác tồn tại của mình thấp cỡ nào, cũng thật khó cho thầy còn có thể nhớ đến.

Tôi: "Em đã đem giặt rồi ạ, vẫn còn chưa khô."

Thầy chủ nhiệm: "Không phải còn có đồ dự phòng sao?"

Bởi vì nói dối, tôi cúi đầu xuống thật thấp, âm thanh cũng nhỏ xíu: "Đã giặt luôn rồi, cũng chưa khô ạ."

Chủ nhiệm lớp nhìn thấy tôi như vậy, cũng ngại không biết phải nói thêm gì, vì vốn ông cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.

"Nhớ là khi khô rồi thì phải đổi ngay, buổi tối còn phải chạy bộ ban đêm nữa."

Tôi gật đầu: "Vâng ạ."

Nhưng trên thực tế, đến thời điểm tập hợp chạy ban đêm, tôi vẫn chưa đổi trở lại.

Tác dụng của cái áo hồng này quá tốt, tôi luyến tiếc, muốn được học học Diệp nhìn thêm vài lần nữa.

5.

Vóc người tôi không cao cũng không thấp, vẫn đứng giữa đội ngũ 3 năm như một, giống như một giọt nước rơi vào biển cả rộng lớn, bị bao phủ trong đám đông, có tìm cũng tìm không ra, nhưng lại bởi vì hôm nay tôi mặc đồ màu hồng, những người khác mặc đều là đồng phục màu xanh lam, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác được mọi người chú ý.

"Mau nhìn xem! Trong lớp kia có người mặc áo màu hồng kìa!"

"Wow, thật nha, là hồng phấn đó."

"Tôi từ cấp 2 đã không mặc đồ màu hồng nữa rồi, không nghĩ hiện tại vẫn còn con trai có tâm thiếu nữ như vậy à."

Trong đội ngũ lớp bên cạnh truyền đến tiếng cười của một cô gái.

Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, chỉ cảm thấy từng đợt cảm giác ngại ngùng bao phủ lấy bản thân, làm cho tôi hoàn toàn không dám ngẩn đầu lên, thân mình cũng cứng đơ ra như thể xác chết.

Đột nhiên, một cánh tay to lớn ôm lấy bả vai tôi, cười nói với mấy bạn nữ: "Thế nào, cái áo này có phải đặc biệt đẹp không?"

Thấy là bạn học Diệp đến, các bạn học nữ đều mừng rỡ reo lên.

Có cô nàng trêu ghẹo nói: "Tôi thấy chỉ cần là đồ màu hồng thì cậu đều thấy đẹp thôi."

Những bạn nữ khác đều nở nụ cười.

Bạn học Diệp sờ sờ cái mũi: "Mới không phải đâu, chẳng lẽ các bạn không cảm thấy bạn học Trần mặc cái này vào càng thêm đẹp sao?"

"Vậy thì sao? Chẳng lẽ cậu tính đặt một cái giống vậy à?"

Bạn học Diệp đúng lý hợp tình nói: "Đúng vậy đó, tôi đã cho vào giỏ hàng rồi!"

Mấy bạn nữ lại cười rộ lên, vừa là vì mình có thể nói chuyện cùng bạn học Diệp và vui vẻ, lại vừa cảm thấy bạn học Diệp thẳng thắn đến đáng yêu.

Tôi giống như một đám không khí đứng ở đó, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Tôi biết bạn học Diệp nói muốn đặt một cái giống nhau chỉ là vì để giải vây cho tôi, nên cũng không có để trong lòng.

Ngập tràn trong lòng tôi lúc này chỉ có sự cảm kích nồng đậm đối với bạn học Diệp, còn có lòng yêu thích trước sau như một, cảm giác vui sướиɠ, khẩn trương, cùng với kích động khi được người trong trong lòng chạm vào.

Loại khung cảnh náo nhiệt như vậy không phù hợp với tôi, tôi hẳn là nên tránh đi mới phải.

Thế nhưng hiện tại tôi đang bị bạn học Diệp ôm, điều này giống như một giấc mộng bắt lấy tôi, làm tôi tránh không được.

Kỳ thật bạn học Diệp cũng không có dùng sức bao nhiêu, cánh tay chỉ rũ xuống trước ngực tôi, tự nhiên mà thân mật.

Ai bảo tôi đối với bạn học Diệp có tư tưởng thầm kín đây cơ chứ?

Một bên cơ thể tôi đều đã tê dại đi, cho dù là cách một lớp áo, nhiệt độ cơ thể của bạn học Diệp vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến làn da tôi, khiến toàn thân tôi như nổi bọt và đầu óc thì trống rỗng.

Bạn học Diệp dường như đã nhận ra sự bất thường của tôi, chọc chọc vào mặt tôi một cách kỳ lạ.

"Bạn học Trần, cậu làm sao thế? Khuôn mặt đỏ bừng như vậy? Chẳng lẽ là say nắng sao?"

Cứ như vậy, tôi cảm thấy mặt mình như bị sét đánh, cảm giác tê dại râm ran truyền từ hai má đến đầu của tôi.

Bùm một tiếng, chân tôi mềm nhũn và tôi trực tiếp ngã thẳng xuống mặt đất, khiến cho tất cả giáo viên, học sinh bào gồm cả bạn học Diệp đều bị sốc.

"Chết tiệt, là ai thế? Sao lại té xỉu rồi?"

"Cậu ấy bị ốm sao?

"Tuyệt! Vậy là chúng ta không cần phải chạy bộ nữa à?"

Sân trường nhất thời trở nên hỗn loạn.

Bạn học Diệp kinh ngạc nhìn ngón tay của mình ở trong không trung, hoàn toàn không tưởng tượng được ngón tay mình lại có sức mạnh đến mức có thể trực tiếp chọc cho một nam sinh cao 1m76 ngã xuống đất.

Nhưng cậu ấy rất nhanh phản ứng lại, vội vàng ngồi xuống lay lay tôi.

Đầu tôi lắc lư yếu ớt giống như một khối bùn bị bạn học Diệp chơi đùa.

"Bạn học Trần, bạn học Trần, cậu không sao chứ?"

"...Tôi không sao."

Dưới ánh đèn đường, tôi nhìn thấy khuôn mặt đang tiến lại gần của bạn học Diệp, vội vàng cúi đầu, đôi tay run rẩy muốn đẩy không cho bạn học Diệp đυ.ng vào.

Nhưng mà bạn học Diệp nhất quyết kéo tôi, sức mạnh của cậu ấy quá lớn đến nỗi, đôi tay cậu ấy luồn vào nách tôi, cậu ấy gần như đã nhấc tôi lên khỏi mặt đất như một con búp bê, trông bộ dáng còn thật nhẹ nhàng.

Bây giờ toàn thân tôi mềm nhũn.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng cảm thán nho nhở từ những bạn nữ xung quanh tôi.

Có lẽ cũng giống như tôi, đã bị đánh bại một cách mạnh mẽ bởi năng lực bạn trai của bạn học Diệp.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy xấu hổ nhất chính là tôi đang mừng thầm trong lòng.

Người được bạn học Diệp ôm chính là tôi.

Các bạn chỉ có thể hâm mộ thôi.

6.

Tôi đứng dậy với đôi chân mềm nhũn và trở lại lớp dưới sự quan tâm của các giáo viên và sự giúp đỡ bạn học Diệp.

Sau việc khóc lóc vào buổi sáng hôm nay, tôi lại một lần nữa mất mặt trước bạn học Diệp.

Mặc dù đổi lấy được cái ôm của bạn học Diệp... Nghĩ như vậy hình như thấy nó còn rất có giá trị...

Nhưng mà tôi chỉ xuất hiện trước mặt bạn học Diệp có 2 lần!

Tại sao lại thành ra như vậy?