Chương 5

Trong khi trợ lý tiểu Vương vội vàng tìm người, Thẩm Thanh đã đến chỗ quay chụp.

《 Thần Tượng Chi Quang 》 là tiết mục tuyển chọn lớn nhất trong hai năm trở lại đây, được tập đoàn SS bỏ vốn, danh vọng cực cao.

Tập đoàn SS, nhà nhà người người đều biết tên, nó chiếm cứ nửa giang sơn thương nghiệp, là vương quốc công nghệ đen, có người nhàm chán thống kê qua, tập đoàn SS có được công nghệ đen, đi trước công ty khác trên thị trường ít nhất 20 năm.

Hơn nữa không một ai phân tích ra bọn họ dùng thủ đoạn gì.

Tiết mục tuyển chọn , là Tinh Quang Giải Trí của SS chủ yếu dùng để đánh bóng tên tuổi idol.

Tin tức này vừa được tung ra, rất nhiều công ty giải trí sôi nổi đưa luyện tập sinh tới để dành một chân.

Nhà đầu tư khẳng khái, các tiết mục được chuẩn bị đương nhiên rất kĩ càng.

Bao gồm 12 phòng luyện tập, 6 phòng vũ đạo, 6 phòng nhạc cụ, trang trí xa hoa, nhạc cụ đầy đủ, thậm chí trong 2 gian phòng chuyên môn còn đặt cả đàn cổ đàn ghita, sáo trúc, sax.....

Bất cứ thứ gì bạn muốn, nơi đây đều có.

Phòng cho giám khảo tự nhiên cũng rất hào phóng, có thể đạt tiêu chuẩn 5 sao.

Thẩm Thanh trở lại phòng, phi thẳng vào nhà tắm.

Cậu muốn tắm rửa.

Trên đường cậu càng nghĩ càng không thoải mái...Vậy mà cậu không nghĩ ra người đàn ông kia có bị bệnh gì không?! Nhưng mà phần trăm hẳn không quá cao, cậu cảm nhận được người kia cũng là tay mơ, không giống như mang bệnh trong người, huống hồ hiện giờ suy xét vấn đề này cũng đã chậm.

Nhưng cũng không thể không tắm rửa chứ?

thẩm thanh ngâm trong bồn tắm một giờ, ngâm đến khi làn da đều bị nhăn lại mới bước từ trong ra.

Thoải mái.

Cậu nhẹ nhàng mặc quần áo, xoa xoa tóc.

Không thì ra phòng luyện tập nhìn thử xem?



Hiện tại là 10 giờ sáng.

Đa số các thực tập sinh đều đang chăm chỉ luyện tập.

Ở chỗ này, thực lực của ngươi có thể vượt trội, nhưng tuyệt đối không thể lười biếng, nơi nơi đều lắp camera, mỗi giọt mồ hôi lăn xuống cũng được ghi lại, mỗi lần chậm trễ cũng vậy.

Không có fans nào thích người không có năng lực còn không có nỗ lực.

Thẩm Thanh đẩy phòng luyện tập đầu tiên, bên trong đang có hai nhóm tập luyện.

Tiết mục tuyển chọn phần lớn đều giống nhau, công việc không khác biệt lắm, lúc này chuẩn bị phát sóng lần hai, các học viên đều giành giật từng giây.

Một đội năm người nhảy xong vũ đạo, đang hỏi thầy Phương Chính thế nào.

Phương Chính cười ha hả, nhận xét tổng thể, "Cũng không tệ."

"Vẻ mặt của Tôn Vũ rất đúng chỗ, bắt được tinh túy của ca khúc."

"Long Vũ ổn trọng, phát huy trung bình."

"Sở hà hoàn mỹ, vô cùng hoàn mỹ!" Nói đến Sở Hà, ngữ khí Phương Chính có chút cao, "Động tác của em rất có lực, là người nhảy nhót trời sinh, nhất định phải giữ vứng phong độ....

Sở Hà là thiếu niên cao lãnh, được hắn khen có chút xấu hổ.

Một đội khác cũng vội vàng dán vào, "Thầy Phương, chúng em cũng muốn được ngài chỉ dẫn ạ..."

Bảo sao hai nhóm đều tập chung một phòng.

Hóa ra là thầy hướng dẫn đang ở chỗ này.

Thẩm Thanh không nói chuyện, đóng cửa lại lui ra ngoài.

Năng lực nhảy múa của cậu khá bình thường, thân thể cứng, đối với tổ vũ đạo, trình độ nhỏ xíu của cậu không cần múa rừu qua mắt người khác.

Lần này cậu đi thẳng đến phòng thanh nhạc, đẩy cửa vào.

Khác với phòng vừa nãy, không khí trong này rất nặng nề, còn có chút nôn nóng, giống như vừa xảy ra cãi nhau.

Lúc cậu đi vào, nghe thấy hai người nói, "Không có thầy hướng dẫn chúng ta liền không tập luyện hả? Không tập luyện khả năng vĩnh viễn sẽ không tiến bộ."

"Nhưng thầy giáo cũng chưa trở về, bản thân chúng ta cũng không biết hát dở ở chỗ nào, luyện đi luyện lại sai lầm có ích gì?"

"Nhưng lúc trước không có thầy hướng dẫn chúng ta vẫn tự luyện được mà?"

"Hồi trước giống bây giờ chắc?"

"......"

Tiếng đẩy cửa cắt ngang trận tranh chấp.

Các học sinh nhìn qua, nháy mắt im lặng, ánh mắt khác thường.

Thẩm Thanh, "Đang nói cái gì?"

Giọng nói này giống như cơn gió mùa hè, lại như sợi tơ lụa trên vải, chậm rãi chảy xuôi vào lòng người.

Thật sự quá dễ nghe, không khỏi làm tâm tình nôn nóng của mọi người ở đây an tĩnh lại.

Chỉ là bọn họ vẫn không mở miệng.

Một thiếu niên tóc đỏ trong mắt toàn là lửa giận, thiếu niên bên cạnh tương đối ôn hòa kéo hắn, "Thầy hướng dẫn, chúng em đang thảo luận chuyện tông giọng."

Đây là Bạch Đồng.

Một thiếu niên ôn nhu hòa nhã, trên mạng độ nổi tiếng rất cao.

"Luyện tập đến đâu rồi? Hát một bài tôi nghe thử."

"Hát cho anh nghe anh có thể biết được hay hay không chắc?" Thiếu niên tóc đỏ không nhịn được phản bác.

Không khí tức khắc thay đổi.

Thiếu niên ôn hòa vội vàng xin lỗi, "Thầy hướng dẫn đừng để ý, em thay Sử Bân xin lỗi anh, ý của cậu ấy là..."

"Thôi!"

Thẩm Thanh đánh gãy cậu ta, sắc mặt trầm xuống, tức quá hóa cười, "Cậu ta còn nhỏ lắm sao, phải để người khác xin lỗi hộ?"

Lần này Bạch Đồng muốn hòa hoãn mọi người cũng không được, Sử Bân là cậu ấm từ nhỏ được chiều hư, tính tình vốn táo bạo, nghe Thẩm Thanh nói vậy càng không nhịn được, "Cần gì phải xin lỗi? Tôi nói sai chỗ nào?"

"Đừng tưởng những người khác sợ tôi cũng sợ! Dù tôi chỉ là thực tập sinh, nhưng thực lực của anh xứng làm thầy hướng dẫn của tiết mục này chắc?"

Thẩm Thanh cười rộ lên, mặc dù cậu cũng khá ăn chơi trác táng, từ nhỏ đến lớn chưa hề phải chịu tức giận, " Bản thân nói chính mình là thực tập sinh, nhưng lại không cho bản thân là vậy và nghĩ rằng mình là thượng đế! Cậu lấy đâu ra tự tin đánh giá một thầy hướng dẫn như vậy ?!"