Chương 4

"Không sao hết, sớm muộn gì cũng phải ở bên nhau."

Hệ thống rải hoa cho cậu, không hề đem chuyện cậu phản kháng để trong lòng, chăm chăm nói, "Haizzz, hôm qua tôi còn tưởng định mệnh của cậu là Minh Hiên cơ, hoá ra không phải."

"Nhưng không sao, Minh Hiên hoàn toàn kém hơn chồng của ngài, kiwi kiwi."

Thật đáng khinh.

Thẩm Thanh hoàn toàn không muốn biết vì sao hệ thống kì quặc này cứ gán ghép cậu như vậy?!

Ha, không thể động vào vậy cậu không trốn được chắc?

Nếu nhất định phải ở bên nhau, cậu một người con trai vì sao phải bị một đàn ông khác đè?!

Cậu chỉ thích con gái mềm mại mọng nước mà thôi!

Thẩm Thanh vừa lái xe vừa ra quyết định.

Hệ thống khó được lúc phản bác, biểu cảm đồng tình mà trìu mến,

Cứ để cậu cao hứng một chút đi ^_^



Thời gian trở về buổi sáng.

Thẩm Thanh trở lại 《 Thần Tượng Chi Quang 》 để duyệt tuyển tú, còn người nam nhân ở khách sạn bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Hơi hé mở đôi mắt lạnh lẽo, theo sau là cảm giác thỏa mãn bao trùm, người đàn ông giống như một mãnh thú ăn uống no say, giọng nói lười biếng, "Vào đi."

Hắn vừa nói cánh tay vừa quơ sang bên cạnh một cái.

Hửm?

Không có ai?

Người đàn ông ngồi dậy, khí thế nguy hiểm lan tràn, chạy mất rồi?

Trợ lí Tiểu Vương vừa vào cửa vội vã dừng bước, lông tơ trên người dựng đứng.

Cẩn thận dò hỏi, "Chủ, chủ tịch?"

Không khí căng thẳng bao trùm quanh người đàn ông hạ xuống, thu hồi khí lạnh, mặt ngoài bình tĩnh không gợn sóng, "Quần áo đâu?"

Sau lưng trợ lý Tiểu Vương đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng bước nhanh tới, mang quần áo trên tay đưa cho hắn, sau đó tự giác lui ra ngoài.

Hjx.

Trợ lý xoa xoa cái trán mướt mồ hôi, chậm rãi phun ra một hơi.

Hắn làm trợ lý chủ tịch đã được một thời gian, tự nhiên đã quen với khí tràng của chủ tịch, không ngờ đột nhiên đối diện với tầm mắt của hắn, vẫn sẽ dựng thẳng lông tơ, giống như nhìn thấy thú dữ thượng cổ, không cẩn thận sẽ mất mạng.

Trách không được ông chủ trước của công ty cũng không dám gọi thẳng tên hắn.....đổi là ai thì cũng không làm được.

Trợ lý Tiểu Vương nghĩ thầm, ông chủ hung dữ như vậy, thế mà vẫn còn người dám bò giường?!

Vừa rồi hắn không cẩn thận nhìn thấy dấu răng trên hầu kết của chủ tịch, cũng không biết là của vị dũng sĩ nào?

Khi trợ lý ở bên ngoài suy đoán đủ kiểu, Bì tổng cũng thay quần áo xong, "Vào đi."

Trong lòng Tiểu Vương cả kinh, nháy mắt hoàn hồn, "Chủ tịch."

Trong phòng lộn xộn, người đàn ông đang thắt cà vạt, lông mi hơi rũ xuống, đường cong tuấn tú lạnh lùng, khí chất đạm mạc, cố tình hầu kết lại có một vết cắn, đánh vỡ sự cấm dục của hắn, làm hắn tăng thêm hai phần du͙© vọиɠ, lại khiến người không khỏi tự hỏi, rốt cuộc là ai có thể để lại ấn ký như vậy trên hầu kết của hắn.

"Tra xem là ai." Hắn lời ít ý nhiều.

"Vâng."

Trợ lý Tiểu Vương không dám nhìn nhiều, vội vàng khống chế tầm mắt.

Bì Tu chỉnh cà vạt ngay ngắn, cầm lấy di động đặt ở đầu giường, theo động tác của hắn, một tờ giấy rung rinh bay xuống mặt đất.

Trợ lý Tiểu Vương vội vàng nhặt lên, "Chủ tịch, ngài rơi đồ."

"Cái gì?" Bì Tu thờ ơ ngó một cái.

"Trên tờ giấy có viết lời nhắn cho ngàu, nói......ngài........" Giọng của trợ lý đột nhiên im bặt, toàn thân tuôn ra mồ hồi lạnh.

Trời muốn diệt ta!

Con mẹ nó mình nhìn thấy gì?!

Bì Tu ý thức được không đúng, híp mắt, vươn tay, "Đưa đây."

Trợ lý Tiểu Vương giống như ném một củ khoai lang nóng phỏng tay, vội đưa cho chủ tịch.

Trên giấy là mấy chữ viết theo lối Long Phi Phượng, mỗi chữ đều giương nanh múa vuốt, như thể muốn cào trên mặt hắn.

Hừ, kỹ thuật kém muốn chết, thực hành nhiều lên!

Sắc mặt Bì Tu chuyển màu nhanh đến mức có thể dùng mắt thường thấy được.

Trợ lý Tiểu Vương nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi, "Chủ tịch, người này.....còn tìm không?"

Bì Tu, "Cút đi!"

Trợ lý Tiểu Vương không dám nói hai lời lập tức biến mất. Như là phía sau có quỷ đuổi theo, bình sinh lần đầu chạy nhanh như vậy.

Trong phòng an tĩnh, người đàn ông vò giấy thành một cục, sắc mặt đen nhánh.

A, hắn kỹ thuật kém?

——

Tiểu Vương lăn vào phòng, cảm thấy bản thân vừa sống sót sau tai nạn.

Nghĩ đến cái gì, hắn đứng ở đó tiến thoái lưỡng nan, chủ tịch vẫn chưa nói có muốn tìm người này hay không, cho nên hắn phải tra hay không tra?

Tiểu Vương quyết định xin Đường đặc trợ giúp đỡ một chút.

Đường tiên sinh trả lời: Chưa nói không tìm, chính là tìm.

Tiểu Vương bừng tỉnh đại ngộ, dạ một tiếng, ông chủ đúng là ông chủ, làm việc đều mịt mờ như vậy.