Chương 8: Mễ Mị của quá khứ

Khi Mễ Mị mở mắt lần nữa, trời đã sáng rõ.

Ánh nắng tươi sáng, gió ấm vờn quanh người. Điều khác biệt là tâm trạng bây giờ của cô. Cuối cùng thì Mễ Mị đã tiếp thu toàn bộ kí ức của nguyên chủ, hiểu hết những trải nghiệm của nguyên chủ trước khi cô xuyên đến, tất cả quá khứ của nguyên chủ.

Nó tương tự với giấc mơ lần trước. Nguyên chủ Mễ Mị xuất thân tốt, người nhà tốt, ngoại hình xinh đẹp, nhưng sức khoẻ lại kém. Trong tuổi thơ ngột ngạt nhàm chán kia, chỉ có Kinh Hoằng Hiên không đối xử và coi cô như một người bệnh, sẽ để nguyên chủ ở dưới điều kiện an toàn mà hưởng thụ cảm giác của một người bình thường.

Ở trong lòng nguyên chủ, đây là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho mình cô.

Kinh Hoằng Hiên và anh hai Mễ Quan của nguyên chủ bằng tuổi nhau, lớn hơn cô năm tuổi. Trước 5 tuổi, nguyên chủ là một cô bé tròn tròn nho nhỏ mềm mại lại xinh đẹp, thấy Kinh Hoằng Hiên là ngọt ngào mà gọi anh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên là con một, cũng xem em gái của người bạn nhà họ Mễ thành em gái mình, chơi cùng cô.

Đến năm Kinh Hoằng Hiên mười tuổi, hai người đã không còn thân thiết như hồi bé. Thiếu niên nhỏ ấy giống như trưởng thành trong một đêm. Tính cách anh vốn trầm ổn càng trở nên nội liễm, thậm chí là có hơi âm trầm.

Việc học của Kinh Hoàng Hiên nhiều đến nỗi anh không có chút thời gian rảnh nào, nguyên chủ rất lâu rồi không gặp được anh Hoằng Hiên bắt đầu chủ động đi tìm anh. Kinh Hoàng Hiên của khoảng thời gian đó bị bao phủ bởi hơi thở “người sống chớ gần”.

Đến khi nguyên chủ lên tiểu học, Kinh Hoằng Hiên đã là một thiếu niên mười mấy tuổi, trên người đã bắt đầu xuất hiện khí thế miệt thị chúng sinh. Đó là lần đầu tiên nguyên chủ đến nhà Kinh Hoằng Hiên, sau đó thì trải qua lần đầu tiên và cũng lần duy nhất Kinh Hoằng Hiên nổi giận với cô.

Nguyên chủ vô cùng mất mát và khổ sở, anh cả anh hai của cô cũng là thiếu niên, nhưng mà hai người họ đối xử với cô rất tốt, chỉ có Kinh Hoằng Hiên thay đổi. Vì sao Kinh Hoằng Hiên lại không phải là anh ruột của cô chứ?

Nếu biến anh thành người một nhà thì có thể trở về giống như lúc nhỏ không…?

Về sau, cuối cùng nguyên chủ cũng hiểu, tình cảm của cô dành cho Kinh Hoằng Hiên không phải tình cảm anh em đơn thuần.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn là người ưu tú nhất. Cô phát hiện mình càng ngày càng chán ghét những kẻ tiếp cận Kinh Hoằng Hiên, người khác nhìn anh nhiều một chút, cô đều sẽ sinh lòng ghen ghét.

Tủ kính trưng bày búp bê Tây Dương mà cô thích. Xinh đẹp, tinh xảo, trong ánh mắt chỉ có cô, chỉ thuộc về một mình cô.

Những sợi tóc vàng mềm mại xuyên qua ngón tay, thật xinh đẹp.

Thật tốt, không ai có thể nhìn thấy.

Cô từng đi gặp bác sĩ tâm lý, vị bác sĩ ấy chẩn đoán nói cô mắc chứng cố chấp.

Lúc đó Kinh Hoằng Hiên đang du học ở nước ngoài. Nguyên chủ kìm chế không được bắt đầu giám sát Kinh Hoằng Hiên ở mọi mặt, đây là anh Hoằng Hiên của cô, nhất định phải xác định việc này cô mới an tâm.

Một ngày nào đó nguyên chủ nhận được điện thoại của Kinh Hoằng Hiên. Vừa mới kết nối, điện thoại đã truyền đến tiếng kêu khóc, người kêu gào đó chắc hẳn đã chịu rất nhiều đau đớn.

“Mễ Mị, là, là tôi, tôi ——”

Một giọng nói quen thuộc khác truyền đến tai cô, lạnh đến thấu xương, “Mị Mị, muốn anh đánh gãy chân tên này sao?”

Cả người nguyên chủ giống như bị cạo đi một lớp da, nhanh chóng tắt điện thoại. Mỗi khi nhắm mắt đều bừng tỉnh, mất ngủ vài ngày. Từ đấy cô chẳng dám đặt người bên cạnh Kinh Hoằng Hiên mà không chút kiêng nể gì nữa.

Nhưng cô có bệnh, cô sẽ khó chịu, phát điên, tố chất thần kinh. Cho đến khi cô nghĩ đến một cách.

Nguyên chủ đăng ký mấy tài khoản, chia ra theo dõi hòm thư, blog và các loại tài khoản cá nhân của Kinh Hoằng Hiên. Nhìn người duy nhất ở cột chú ý, trong lòng cô không hiểu sao lại an tâm hơn nhiều.

Cứ cách một đoạn thời gian, mỗi khi không khống chế bản thân được nữa, cô sẽ tạo một cái tài khoản mới theo dõi Kinh Hoằng Hiên, sau đó trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút.

Nguyên chủ bắt đầu liên tục đăng ký tài khoản theo dõi Kinh Hoằng Hiên. Mỗi tài khoản cô đều ghi xuống, thỉnh thoảng sẽ đăng nhập, nhìn đến cái tên quen thuộc kia, lại an tâm thoát ra. Sau đó bản thân cô tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, nói chuyện phiếm lướt tin tức, ca múa nhìn cảnh thái bình.

Đến một năm trước, nguyên chủ nằng nặc đòi đính hôn với Kinh Hoằng Hiên.

Nguyên chủ vừa từ nước ngoài trở về, đã đi thẳng đến cao ốc của tập đoàn Tung Thế, tìm được Kinh Hoằng Hiên ở trong văn phòng anh.

“Anh Hoằng Hiên, chúng ta có thể ở bên nhau chứ?”

“Hai ta không hợp.”

“Không! Anh chưa thử làm sao biết hai ta có hợp hay không? Giống bố mẹ em, lúc trước hai người cũng cảm thấy không hợp, nhưng bây giờ lại hết mực yêu thương nhau.”

“Mễ Mị, em phải biết rằng, kiểu bối cảnh xuất thân của hai chúng ta, rất ít có thể trở thành một đôi vợ chồng yêu thương nhau như bố mẹ em. Bọn họ rất thương em, em rất hạnh phúc, phải biết quý trọng.”

“Em biết, cái gì em cũng có, nhưng thiếu một người yêu. Em yêu anh, anh có yêu em không?”

Kinh Hoằng Hiên không nói gì mà nhìn cô, tàn nhẫn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

“Vậy anh yêu người khác rồi sao?”

“Không có.”

Thiếu nữ cười tươi, thiên chân vô tà.

“Nếu như vậy, chúng ta kết hôn đi. Vô luận bối cảnh hay địa vị, em đều phù hợp.”

“Mị Mị…”

“Em muốn gả cho anh.”

“…”

“Được.”

——

Mễ Mị từ trên chiếc giường màu xanh da trời, đi đến góc phòng, xách rương hành lý nguyên chủ mang theo bên người lúc cô mới xuyên đến ra.

Mở ra, ở trong ngăn cuối cùng có một chồng tư liệu đặt trong túi văn kiện.

Đây là lý do nguyên chủ nằng nặc đòi gả cho Kinh Hoằng Hiên:

Bệnh hở van tim.

Bệnh tình của nguyên chủ tái phát, rất có thể sẽ dẫn đến suy tim mà bỏ mạng, trị liệu yêu cầu phải làm phẫu thuật, cực kỳ nguy hiểm.

Lúc nguyên chủ còn rất nhỏ thì đã phẫu thuật tim một lần, đến bây giờ dưới ngực còn có một vết sẹo nhỏ. Trải qua mười mấy năm điều dưỡng, ngoại trừ cơ thể yếu hơn người bình thường, cơ hồ không có vấn đề gì.

Nhưng lại không tính được số trời, người có sớm tối họa phúc. Lần đầu tiên cảm thấy khó chịu nguyên chủ đã đi khám, bác sĩ La chặt chẽ quan sát cũng không phát hiện bất thường gì.

Bản thân cô không thích đi bệnh viện, còn đặc biệt chán ghét kiểm tra thân thể. Ở nước ngoài đi học ngẫu nhiên thấy khó chịu, cũng chỉ miêu tả bằng miệng hoặc là kiểm tra đơn giản một hồi rồi lấy chút thuốc ở chỗ bác sĩ La là xong chuyện.

Cho đến một lần hô hấp khó khăn trái tim đập nhanh, trước mắt cô biến thành màu đen rồi ngất lịm đi, nguyên chủ mới mang theo nỗi bất an đi làm kiểm tra ở nước ngoài.

“Tim cô dị dạng bẩm sinh, chỗ thiếu hụt của bản thân sẽ tạo thành bệnh biến dị thường, xác suất đột phát rất thấp, nhưng cũng không phải là không thể…”

Cô quả là may mắn, dường như tất cả đều không có hy vọng gì nữa.

Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn để ý nhất là thân thể mình. Xấp báo cáo bệnh tình này, giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Nội tâm mẫn cảm, tự ti, tùy hứng, du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ đồng loạt tuôn trào.



Mễ Mị nhẹ nhàng che ngực lại. Chỗ này có một trái tim vô cùng yếu ớt. Cô chưa từng nghĩ tới, tiếp thu ký ức của một người là việc nặng nề như thế.

Trong thế giới của Mễ Mị, cũng sinh sống ở một gia đình giàu có, trong nhà có bố mẹ yêu chiều, anh trai yêu thương. Từ nhỏ đến lớn cô đều được bao phủ bởi hạnh phúc.

Cô cảm thấy bối cảnh của chính mình và nguyên chủ rất giống, nhưng khi trưởng thành lại là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô không hiểu tại sao nguyên chủ lại hạnh phúc khi ở trong một hoàn cảnh sinh hoạt tuyệt vọng như vậy.

Cô chưa từng bị bệnh nặng, không có tư cách bình luận nguyên chủ đúng sai.

Mễ Mị đi đến trước gương, nhìn gương mặt yếu ớt xinh đẹp được phản chiếu kia, thiếu nữ trẻ tuổi như đóa hoa.

Trong khoảng thời gian tôi tiếp nhận thân thể của cô, tôi sẽ giúp cô chăm sóc thân thể thật tốt. Chờ cô trở về, chính bản thân quyết định tương lai muốn cuộc sống sinh hoạt thế nào, được không?