Chương 6: Ký ức tới muộn

Trans+beta: Chanh Dây

Giờ cao điểm lúc tan tầm, toàn bộ thành phố ngựa xe như nước, xe ô tô không ngừng tiến về phía trước.

Con người Mễ Quan cũng giống như vẻ ngoài của anh ấy, là một kẻ thích lải nhải, cả một đường đều hào hứng kể cho Mễ Mị nghe chuyện đã xảy ra trong nhà, nói về chuyện vui gặp được gần đây, Mễ Mị chỉ yên tĩnh ngồi nghe, thỉnh thoảng nói theo vài câu rồi lại nở một nụ cười.

Từ trong đoạn đối thoại này Mễ Mị sắp xếp ra được một số thông tin: bố mẹ của nguyên chủ khỏe mạnh, hiện tại đang đi nghỉ phép ở nước ngoài để hưởng thụ lễ kỷ niệm ngày cưới; bên trên có hai người anh, anh cả Mễ Đình, 32 tuổi, hiện tại đã là người nắm giữ một nửa doanh nghiệp Mễ thị; anh hai Mễ Quan, tự mình mở một công ty sáng kiến, nhàn nhã tự tại; nguyên chủ Mễ Mị là sinh muộn, nhỏ nhất cũng được sủng ái nhất, con gái duy nhất trong nhà. Anh trai là muội khống, còn cả nhà đều là Mị khống* (* chỉ cực kỳ yêu thương chiều chuộng Mễ Mị)

Gia cảnh tốt, lớn lên xinh đẹp, thân thể yếu ớt, có bố mẹ và anh trai sủng ái, khó tránh được sẽ kiêu căng tùy hứng.

Có thể thiết lập của bia đỡ đạn nữ ác độc này gần như là đầy đủ hết rồi. Mễ Mị chỉ cảm thấy tương lai có chút xa vời.

Mễ Quan nói mãi nói mãi, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó liền chuyển đề tài, giọng điệu cẩn thận từng li từng tí: “Vừa hay em cũng ở nhà, hay là tìm thời gian rảnh cả nhà chúng ta cùng đi làm kiểm tra?”

Đến rồi!

Bây giờ Mễ Mị vừa nghe thấy phải đi kiểm tra thân thể thì l*иg ngực liền đau. Theo hiểu biết của cô trước đó, thứ mà nguyên chủ không muốn cho người nhà biết đến nhất chính là tình trạng sức khỏe của cô ấy.

Cô ổn định nét mặt, dường như hờ hững mở miệng nói: “Gần đây vẫn luôn liên hệ với bác sĩ La, bác ấy nói tình trạng của em rất tốt. Kiểm tra toàn diện thì để qua một thời gian nữa đi. Hiện tại em vừa mới về nước đó.”

Mễ Quan không để ý đến sự thờ ơ của cô, vui vẻ gật gật đầu.

Từ nhỏ em gái đã không thích bệnh viện, đặc biệt là càng lớn càng ghét hơn. Mặc dù hiện tại cô không nói sẽ đi kiểm tra ngay nhưng cũng không hề phản đối. Nghĩ lại cảm thấy quả nhiên em gái lớn rồi, sẽ không lại lấy thân thể mình ra đùa giỡn nữa.

Xe lái vào cửa lớn một tòa biệt thự. Mễ Quan kéo theo vali hành lý của em gái, hai người cùng đi về phía cửa biệt thự.

“Thiếu gia, tiểu thư, hai người về rồi.”

Trước cửa có một ông lão khoảng 50 tuổi mặc chế phục, lúc bọn họ đến gần thì khẽ cúi người, khi ngẩng đầu lên gương mặt mang theo nụ cười từ ái nhìn cô. Mễ Mị nhìn thấy ông lão trước mặt có cảm giác rất quen thuộc, nhỏ giọng mở miệng nói: “Bác quản gia.”

“Ôi, Mị Mị về nhà rồi.”

Ba người vào trong nhà, một người khác đi ra từ trong phòng bếp, cũng khoảng 50 tuổi, nhìn bọn họ tiến vào cả người liền tràn ra sự từ ái không giấu nổi: “Mị tiểu thư về rồi! Tôi đang nấu tổ yến, có muốn uống một bát không?”

Dì Trương, Mễ Mị tự nhiên nghĩ đến. Cười cười lắc đầu.

“Hôm nay cháu có chút mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước ạ.” vẻ mặt Mễ Mị lộ ra chút mệt mỏi nhẹ giọng nói. Lúc cô sắp rời đi Mễ Quan còn không quên dặn dò: “Trước tiên đừng ngủ vội, một lát nữa xuống ăn cơm tối!”

Nhìn cấu trúc của biệt thự trong mắt cô nơi nào cũng có một loại cảm giác quen thuộc, Mễ Mị thuận theo cảm giác tìm được phòng của nguyên chủ. Nhưng mà bố trí trong phòng nguyên chủ khiến cô cực kỳ bất ngờ.

Toàn bộ gian phòng đều mà màu sắc lạnh nhạt, vách tường màu trắng, rèm cửa sổ màu nâu vừa dày vừa nặng, thảm trải sàn màu xám nhạt, bàn trang điểm, sô pha, bàn trà toàn bộ đều theo phong cách đơn giản. Chỉ có một chiếc giường lớn ở giữa phòng là màu xanh trời, dường như một góc biển trời xanh thẳm.

Không phải chứ, khách sạn mà nguyên chủ chọn trước đó nào là chăn tơ tằm đen nào là hoa hồng, trong tưởng tượng của cô, tối thiểu căn phòng cũng được trang trí theo kiểu phòng công chúa đi? Hay là phong cách điền viên? Kiểu xa hoa? Tóm lại thì không ngờ đến lại là phong cách đơn giản như vậy. Gọi tắt chính là không có phong cách.

Lòng người, thật sự khó có thể đoán được.

Cơm tối là do dì Trương tỉ mỉ chuẩn bị, toàn bộ đều là món nguyên chủ thích ăn. Bởi vì bố mẹ vẫn còn ở nước ngoài, anh cả một mình tăng ca ở công ty. Buổi tối chỉ có hai người Mễ Mị và Mễ Quan.

Ăn xong một bữa cơm đầy đủ hương sắc cả người Mễ Mị đều trở nên lười biếng, không nhấc nổi tinh thần để làm bất kỳ điều gì. Cô trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, mơ mơ màng màng liền ngủ thϊếp đi.

Mễ Mị đang ngủ không hề chú ý đến trong đầu lại xuất hiện một màn hình:

[Linh hồn và thân thể ký chủ kết thúc quá trình dung hợp, bắt đầu tiếp nhận ký ức...]

...

Trong khu vui chơi một bé gái mềm mại nhu nhược đang nhìn anh trai vui sướиɠ chạy về phía thuyền hải tặc, lo lắng duỗi cánh tay nhỏ.

“A... oa... a a!”

Một người phụ nữ xinh đẹp ôm bé gái lên, giọng nói ôn nhu ấm áp: “Mị Mị, mẹ mang con đi ngồi vòng quay ngựa gỗ có được không?”

...

Nhà trẻ, bé gái lớn hơn một chút vẫn xinh đẹp như búp bê sứ, lúc này gương mặt lại trắng bệch được người phụ nữ ôm trong lòng, móng tay phát ra màu xanh tím, người phụ nữ rơi nước mắt, bên cạnh có một người đàn ông trung niên nghiêm giọng quát lớn.

“Đây chính là cam kết của các người sao? Con gái của tôi không thể vận động mạnh, các người lại để con bé rơi xuống từ trên cầu trượt!”

“Ông Mễ, bà Mễ, xin lỗi, rất xin lỗi, đều tại tôi...”

...

Từ lúc có ký ức, bé gái vẫn luôn phải uống các loại thuốc đắng, làm kiểm tra. Tất cả mọi người đều nói với cô bé, chúng ta là một thục nữ nhỏ, phải đi thật chậm, không thể tùy ý chạy nhảy.

Sau khi lớn thêm một chút cô bé liền biết, cái gì mà tiểu công chúa, tiểu thục nữ, tất cả đều là lừa cô. Bởi vì cô bị bệnh.

Các bạn nhỏ trong nhà trẻ được thầy cô căn dặn, đều xem cô như người thủy tinh, không dám lôi kéo cô chơi đùa.

Thỉnh thoảng có bạn nhỏ chạy tới kéo bím tóc của cô, sau đó cũng không chạy đi, bởi vì toàn bộ nhà trẻ đều biết Mễ Mị sẽ không đuổi theo!

“Mễ Mị, tớ có thể chạm vào cậu một cái không? Cậu sẽ không vừa bị đυ.ng liền vỡ chứ!” bạn nhỏ tò mò trừng mắt nhìn búp bê nhỏ trước mắt, vươn tay nóng lòng muốn thử.

Chọc một cái, không vỡ!

Mễ Mị bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nâng búp bê trong tay lên, vặn đầu búp bê xuống.

“Vỡ rồi.”

Đầu của búp bê lăn hai vòng trên đất, đôi mắt to đối diện với bạn nhỏ đang há hốc miệng.

...

Sau đó đến người anh trai nghịch ngợm khi đứng trước mặt cô cũng sẽ không chạy nhảy, hoặc là nói với cô những chuyện vui vẻ kí©h thí©ɧ. Thậm chí anh trai còn ngồi bên cạnh cô cùng cô thay quần áo cho búp bê.

Nhưng bé gái biết, anh trai thích ra ngoài chơi.

Mãi cho đến một ngày, anh trai cô mang về nhà một anh trai khác.

“Anh ơi, em bện tóc phía bên phải cho Jenny, còn anh bện bên trái có được không?”

“Được.”

Bím tóc anh trai lớn bện vừa chỉnh tề lại còn không bị rơi ra ngoài, so với cô bện còn đẹp hơn.

...

“Anh ơi, em cũng muốn chơi trốn tìm.”

“Được.”

Anh trai nhỏ ôm bé gái để vào trong xe đẩy siêu thị, lại lấy một đống đồ ăn vặt che cho cô. Đẩy giỏ hàng cùng cô trượt trên hành lang.

Cô bé hưng phấn trơn to mắt, như thế này giống như đang chạy vậy!

“Hoằng Hiên! Cậu nhìn thấy em gái tớ không? Tớ tìm một vòng rồi cũng không tìm thấy con bé!” giọng nói của thiếu niên tràn đầy lo lắng chạy nhanh về phía bọn họ: “Trời ạ! Tớ theo dặn dò của mẹ mang em gái ra ngoài dạo siêu thị, tớ chỉ nhìn máy chơi game một lát thôi quay đầu đã không thấy em gái rồi!”

Ào! Bé gái đứng lên từ trong giỏ hàng.

“Em ở đây này anh trai! Ha ha~”

...

Anh trai lớn sẽ chơi cùng cô, anh trai lớn là tốt nhất!

“Anh Hoằng Hiên, sau này em gả cho anh có được không?”

“Vậy Mị Mị phải lớn lên thật khỏe mạnh, ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?”

“Vâng!”

....

“Anh ơi, dì kia là ai thế?” bé gái phải lên tiểu học rồi, đây là lần đầu tiên cô tới nhà anh trai lớn.

“Ai cho phép em tùy tiện động vào!” anh trai lớn túm lấy khung ảnh trong tay bé gái, trên mặt là sự nghiêm khắc trước nay cô bé chưa từng thấy.

“Xin, xin lỗi...”

...

“A!”

Mễ Mị mở to mắt, trần nhà ở trước mắt phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trăng.

Vừa rồi cô đã nằm mơ, mơ thấy nguyên chủ khi còn bé, trong khung hình là bức ảnh một người phụ nữ, gương mặt kia, trong lúc hốt hoảng dường như giống với người nào đó...

Người phụ nữ trong ảnh kia... hình như đã gặp ở đâu rồi!

Mễ Mị cũng không biết tại sao, phản ứng đầu tiên là nắm lấy điện thoại để bên cạnh.

“Alo?” trong bóng tối, giọng người đàn ông trong điện thoại có một loại khàn khàn gợi cảm. Từ bên tai Mễ Mị nổi lên một đợt da gà.

“Kinh Hoằng Hiên! Em mơ thấy....” âm thanh đột nhiên im bặt.

Cô muốn nói với Kinh Hoằng Hiên rằng mơ thấy chuyện lúc nhỏ, mơ thấy tấm ảnh kia sao? Ký ức còn lưu lại nói với cô, Kinh Hoằng Hiên cực kỳ ghét người khác nhắc đến tấm ảnh kia...

“Mơ thấy cái gì?”

“Em mơ thấy, lúc còn nhỏ, anh, anh nói sẽ lấy em.”

---

Nhà họ Kinh, tiệc tại nhà.

Trong phòng khách mang phong cách cung đình xa hoa, cột đá cẩm thạch, thảm đỏ đá quý. Bàn ăn hình chữ nhật bày đầy món ngon.

Ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông trung niên vóc người khôi ngô, mắt ưng trán rộng, trên người tỏa ra khí thế của người có địa vị cao, đây chính là gia chủ nhà họ Kinh - Kinh Lôi Đình.

Sống lưng Kinh Lôi Đình thẳng tắp, mái tóc đen dày, không thể nhìn ra được đây là một người đàn ông đã hơn 60 tuổi.

Ôn Nhiễm ngồi bên cạnh ông ta. Nhìn cách Ôn Nhiễm trang điểm lúc này còn dịu dàng hơn nhiều so với buổi sáng, đoan trang lại không mất đi vẻ ôn nhu.

Lúc này trong tay bà ta cầm một ấm trà nhỏ rót nước thuốc đen đậm vào cái cốc trước mặt, tỏa ra từng trận mùi thuốc.

“Lôi Đình, có thể uống rồi.” Ôn Nhiễm nhẹ nhàng bê chén thuốc lên trước mặt Lôi Đình, nhu tình trong mắt tựa như nước.

Kinh Lôi Đình bê chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt bình tĩnh giống như là đang uống một cốc nước trắng vậy.

Kinh Lôi Đình dùng nước súc miệng xong, giương mắt nhìn Kinh Hoằng Hiên ngồi bên cạnh.

“Chuyện công ty thế nào?”

“Đất ở Nam Uyển chuẩn bị khởi công rồi.”

Hai ba con dường như chỉ nói chuyện công, cả một bữa cơm ngoại trừ thỉnh thoảng mở miệng bàn vài câu về chuyện công ta thì đều yên tĩnh ăn cơm. Tuyệt đối không nhắc đến scandal huyên náo khắp thành phố ngày hôm nay.

Kinh Hồng Phỉ cúi đầu, càng ngày càng căng thẳng. Cô ta biết hôm nay mẹ mình mở tiệc tại nhà chính là vì chuyện scandal.

Kinh Hoằng Hiên đã sớm chuyển ra bên ngoài, hôm nay là một trong những lần không nhiều cô ta được ngồi ăn cùng bàn với anh ta. Kinh Hồng Phỉ nhịn không được ngẩng đầu lén lút đánh giá. Ngón tay Kinh Hoằng Hiên thon dài, đũa gắp một miếng cá nhỏ đưa lên miệng.

Kinh Hồng Phỉ không kìm được rùng mình một cái, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.

Cảm giác hoãn thi hành án trước khi xét xử là dày vò nhất.

Giọng nói trầm ngâm nghiêm khắc của Kinh Lôi Đình lần nữa vang lên: “Chuyện ngày hôm nay, thấy thế nào.”

Trong lòng Kinh Hồng Phỉ hơi hồi hộp, giương mắt nhìn về phía Ôn Nhiễm, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Ôn Nhiễm thấy ánh mắt cầu cứu của con gái, trong lòng thở dài một hơi, xoay người dùng giọng điệu trách cứ nói với cô ta: “Phỉ Phỉ! Còn không mau nhận sai với ba và anh trai đi!”

“Xin lỗi ba, xin lỗi anh trai.” Kinh Hồng Phỉ nhanh chóng nhỏ giọng nhận sai.

Kinh Lôi Đình nhìn cô ta một cái, Kinh Hồng Phỉ đối mắt với ông ta, ngay lập tức liền chột dạ không dám nhìn nữa. Trong lòng cô ta rất sợ ba mình, cô ta luôn cảm thấy Kinh Lôi Đình quá mức nghiêm khắc, quá mức khí thế, đối mắt với ông ta cực kỳ áp lực.

Kinh Lôi Đình chuyển hướng sang Kinh Hoằng Hiên.

“Còn con?”

“Chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi.” câu trả lời cực kỳ hời hợt.

Kinh Hoằng Hiên chăm chú nhìn miếng cá trước mắt, một câu hai nghĩa. Vừa mỉa mai Kinh Hồng Phỉ vừa phủ định bàn tay thúc đẩy phía sau.

Kinh Lôi Đình nhận lấy khăn tay Ôn Nhiễm đưa tới, sau khi trầm mặc một lắt liền trầm giọng nói với con trai con gái đang ngồi: “Con cháu nhà họ Kinh chúng ta, có thể làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chuyện sai trái. Nhưng mà, không thể làm điều ngu xuẩn.”

...

Ba giờ sáng, yên lặng như tờ, bên ngoài chỉ có ánh trăng sáng treo cao.

Kinh Hoằng Hiên ngồi trên ghế mây ngoài ban công hút thuốc. Trong gạt tàn đã chất đầy tàn thuốc lá.

Đã rất lâu rồi anh ta không ngủ ở căn phòng này. Cách bài trí quen thuộc nhưng lại mang theo mùi vị xa lạ.

Reng reng, trên màn hình điện thoại hiển thị tên Mễ Mị.

“Alo?”

“Kinh Hoằng Hiên! Em mơ thấy---”

“Mơ thấy cái gì?”

“Em mơ thấy, hồi nhỏ, anh, anh nói muốn lấy em.”

Trong giọng nói của Mễ Mị kèm theo chút run rẩy, trong đêm tối an tĩnh nghe cực kỳ rõ ràng. Nghe được lời nói dối ấu trĩ của cô, Kinh Hoằng Hiên bật cười, trái tim cứng ngắc như vầng trăng lạnh lẽo kia đột nhiên nổi lên một dòng nhiệt khí.

“Vậy em có ngoan ngoãn nghe lời không?”

“Anh đều nhớ sao?”

“Nhớ chứ.”

Đó là lần đầu tiên có người mà trong mắt trong lòng người ấy đều là anh ta, cho nên anh ta nguyện ý chừa lại một chỗ bên cạnh mình.

Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời.

Tác giả có lời muốn nói:

Kinh Hoằng Hiên: Có phải mơ thấy anh không cần em nữa không? [cười sủng nịnh]

Mễ Mị: Đầu năm nay nói thật lại chẳng có ai tin... haiz