Chương 5: Ai là ngốc bạch ngọt

Trans+beta: Chanh Dây

"Khụ, khụ---"

Ôi đệch! Đây là mẹ kế của Kinh Hoằng Hiên! Anh ta với Kinh Hồng Phỉ không phải cùng một mẹ! Cũng không cùng một ba!

Này này chuyện này... Kinh Hồng Phỉ sẽ không thích Kinh Hoằng Hiên chứ? Vì thế nên mới ghét nguyên chủ như thế???

Mễ Mị che miệng kiềm chế ho khan, nước thuận theo cánh tay chảy xuống ngực. Đây là hướng đi thần thánh gì vậy? Lẽ nào sau khi K.O cô, Nghê Nhất Lâm với Kinh Hồng Phỉ lại có thêm một màn bạn thân cấu xé nhau?

"Cho chị thêm một ly nước này."

Em gái phục vụ đặt một ly nước trước mặt Mễ Mị, Mễ Mị ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ân cần của em gái, đột nhiên gương mặt đỏ bừng. Tự nhiên ho khan trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, quấy rầy đến cả nhân viên phục vụ, thật sự là siêu cấp lúng túng.

"Cảm ơn, khụ."

Mễ Mị cảm kích cảm ơn em gái, nhận lấy ly nước cô ấy mang tới.

Em gái phục vụ không tự giác lộ ra nụ cười si mê với Mễ Mị, dọn đi ly nước khác ở trên bàn, xoay người hai tay hai chân đồng điệu mà rời đi.

Ôi ôi ôi! Gương mặt ngại ngùng của nữ thần đều đỏ hết rồi, trong mắt dường như có vạn ngôi sao nhỏ, đáng yêu quá đi mất!

...

Mễ Mị ngậm một ngụm nước nuốt xuống từng chút một, dần dần ép xuống sự ngứa ngáy ở cổ họng. Quyển tiểu thuyết này còn cẩu huyết hơn so với tưởng tượng của cô, sự tình càng ngày càng phức tạp, nhưng mà đầu óc cô vẫn rất mơ hồ.

Tại sao cô lại không biết kịch bản!

Kịch bản! Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất, trong đầu cô có một đầy đủ các phần của quyển tiểu thuyết này mà!

Mễ Mị nhắm mắt, sự chú ý tập trung trong đầu, trang sách ngày hôm qua lại xuất hiện, dừng ở trang cuối cùng, dòng chữ "còn tiếp" đã biến mất.

Mễ Mị thử lật phía sau, lần này có thể lật trang được!

[Ánh đèn mở tối của quán bar chiếu lên người Nghê Nhất Lâm, càng lộ rõ dáng người có lồi có lõm của cô, Nghê Nhất Lâm tửu lượng yếu kém nằm bò trên bàn, mặt như hoa đào, mái tóc như thác xuôi theo cần cổ trượt xuống... dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, Kinh Hoằng Hiên mang Nghê Nhất Lâm ra ngoài... hai người hóng gió cạnh bờ sông... nói chuyện thú vị trong công việc... vẫy tay hẹn gặp lại... (còn tiếp)]

Rất nhanh liền hết 3 trang, lật về phía sau lại như cũ không lật được. Mễ Mị mở mắt ra, tức giận hận không thể hất tung cái bàn này lên gào thét!

Tổng cộng 3 trang kịch bản, TOÀN! BỘ! đều dùng để miêu tả sự ám muội giữa nam nữ chính, cần mày làm gì nữa! Xin hỏi hệ thống đại nhân, có người xuyên sách nào đen đủi hơn cô không QAQ?

Hệ thống đại nhân vẫn một mực giả chết...

Điện thoại lại vang lên, lần này màn hình hiển thị là anh hai.

Mễ Mị khôi phục cảm xúc của chính mình. Nếu như cuộc sống đã lừa gạt bạn, không cần đau thương, không cần nóng vội, trong những ngày tháng u buồn nhất định phải bình tĩnh.

Bình tĩnh.

"Alo, anh..."

"Về nước rồi? Buổi tối có về nhà không?"

"Ừm, về..."

Mễ Mị đọc địa chỉ quán cà phê cho anh hai, sau khi cúp điện thoại, cô thấy lượng người ngoài cửa sổ dần dần nhiều lên, đột nhiên có hơi căng thẳng.

Phải gặp mặt người nhà nguyên chủ rồi.

Người đàn ông trước mặt, toàn thân hết sức nhàn nhã, cũng có một gương mặt búp bê giống Mễ Mị, lông mày thô, mũi cao, mắt hạnh nhân, nhìn cực kỳ non, nhìn sao cũng không thấy giống dáng vẻ hơn Mễ Mị 5 tuổi.

Đây chính là anh hai của nguyên chủ, bạn học của Kinh Hoằng Hiên, Mễ Quan.

Mễ Quan nhìn thấy cô, đầu tiên là đánh giá trên dưới một chút, sau đó không nói hai lời kéo vali hành lý bên cạnh cô lên xe, sau đó lại mở cửa xe cho Mễ Mị, toàn bộ quá trình không nói một lời. Mễ Mị thấy anh ta không nói chuyện, bản thân cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Hai người cứ im lặng như vậy một hồi. Tại cột đèn tín hiệu giao thông thứ ba, Mễ Quan đột nhiên lên tiếng.

"Thật sự lớn rồi, anh trai biết tin em về nước còn phải thông qua chỗ Kinh Hoằng Hiên."

Mễ Mị giật mình, quay đầu nhìn Mễ Quan, lời này vừa giống chất vấn vừa giống như tủi thân, cô nên trả lời thế nào mới tốt?

Mễ Quan cũng quay đầu nhìn em gái mình, thấy trên gương mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy vẻ không biết phải làm sao, mặt mộc thanh thuần, hơi thở mệt mỏi, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Hừ, ngày mai anh giúp em dạy dỗ Hoằng Hiên."

Thì ra cho rằng cô đang tức giận... năng lực bổ não này có thể cho điểm tuyệt đối.

Mễ Mị nghĩ nghĩ, nở nụ cười với Mễ Quan. Khí áp quanh thân Mễ Quan lập tức như băng tan, chuyển thành như ngâm trong vui vẻ.

Mễ Quan suy nghĩ nói: "Anh quen biết với Kinh Hoằng Hiên bao nhiêu năm rồi, cậu ta không phải loại người đứng núi này trông núi nọ. Scandal lần này ầm ĩ một cách kỳ lạ, cậu ta và Ôn Nhiễm cùng lên hotsearch, tin tức cả ngày cũng không đè xuống được. Phía sau sợ rằng có người khác thao túng."

Mễ Mị nghe xong trong lòng giật thót, ý là có người cố ý nhằm vào sao? Scandal của Kinh Hoằng Hiên cùng với tin nóng của Ôn Nhiễm đều là có người tận lực tạo nên, mục đích là đối phó với nhà họ Kinh, hoặc là tập đoàn Tung Thế sau lưng anh ta?

Vừa nghĩ đến quan hệ lợi ích phức tạp sau lưng tập đoàn, Mễ Mị cảm thấy trong lòng như bị phủ thêm một tầng sương mù. Đây không phải là ngọt văn không não à? Sao hướng phát triển này có chút không đúng vậy. Huống hồ tai tiếng của Kinh Hoằng Hiên là thật mà! Bọn họ là vai chính đó!

Mễ Quan nghiêng đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của em gái mình, nghĩ đến cô đơn thuần như vậy khẳng định không nghĩ tới sự phức tạp phía sau lớp sương mù. Trái tim nhất thời mềm xuống.

"Em yên tâm, chuyện này giao cho anh trai, không ai có thể làm em chịu ấm ức, ngược lại anh muốn xem xem ai là người làm trò sau lưng."

---

Tòa nhà tổng bộ tập đoàn Tung Thế giống như một cánh buồm cực lớn, cao 39 tầng, có 3 tầng ngầm. Từ tầng 30 trở lên, nhân viên bình thường không được tùy tiện đi vào.

Nghê Nhất Lâm ở tổng bộ tập đoàn Tung Thế, thực tập dưới tay thư ký Lưu. Phụ trách một số công việc đơn giản, nói trắng ra thì chính là chạy việc vặt.

Nghê Nhất Lâm đứng trước máy in nhận tài liệu. Ánh mắt cô ta nhìn thấy một đồng nghiệp nữ bình thường không bao giờ chào hỏi dường như đang nhìn trộm cô ta.

Đây không phải là người thứ nhất như vậy, cô ta luôn cảm thấy ngày hôm nay mọi người có chút không đúng, luôn có người thỉnh thoảng đánh giá cô ta, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Buổi trưa, Nghê Nhất Lâm cùng 3 em gái bộ phận hành chính đi ăn cơm trưa. Một em gái trong đó cuối cùng không nhịn được hỏi cô ta.

"Nhất Lâm, người mà tin tức kia nói, là cô sao?"

"Hả? Tin tức gì?" Nghê Nhất Lâm ngơ ngác, cô ta thật sự không biết.

"Chẳng lẽ cô vẫn chưa biết? Chính là scandal của Kinh tổng chúng ta! Hiện tại ai cũng biết rồi."

Em gái nhìn dáng vẻ mơ hồ của Nghê Nhất Lâm thẳng thắn lấy điện thoại ra tìm tin tức kia cho cô ta xem.

Nghê Nhất Lâm nhìn toàn bộ bài viết, hai mắt mở to, vô cùng kinh ngạc. Em gái ăn cơm cùng vẫn luôn quan sát biến hóa trên mặt cô ta, nhìn dáng vẻ này của cô ta, tâm hồn ăn dưa dường như muốn chui ra ngoài.

"Đây... đúng là cô?" Em gái kia đè thấp âm thanh, giọng nói không áp chế được sự hưng phấn. Hai người khác cũng nhìn cô ta không chớp mắt, dường như muốn nhìn cô ta đến mức nở hoa.

Nghê Nhất Lâm giương mắt nhìn cô gái ngồi đối diện mình, đột nhiên lắc đầu nở nụ cười sáng lạn: "Sao có thể là tôi chứ, ngày hôm qua tôi ở cùng với bạn."

Nói xong cô ta lấy điện thoại mở album ảnh ra, bên trong là ảnh tự sướиɠ của cô ta và Kinh Hồng Phỉ lúc ăn cơm. Ngày hôm qua sau khi cô ta tan làm liền đi ăn cơm cùng Kinh Hồng Phỉ, sau đó mới đến quán bar.

"Tôi cùng bạn mình ăn cơm xong liền đi dạo trung tâm thương mại, sau đó thì về trường."

Hôm qua ăn cơm xong cô ta đích thực là có đi shopping, hơn nữa còn mua một bộ đồ, chính là bộ quần áo trong ảnh chụp được...

Vẻ mặt Nghê Nhất Lâm thản nhiên như vậy các đồng nghiệp lại nhìn bức ảnh trong điện thoại cô ta, đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng nhưng lại thấy đây là chuyện đương nhiên.

"Aiya, chúng tôi chính là cảm thấy có chút giống cô, cô đừng hiểu lầm nha!" nữ đồng nghiệp hỏi chuyện cô ta đầu tiên mở miệng, ngay sau đó lại trêu ghẹo hai đồng nghiệp bên cạnh nói: "Cô xem, Nhất Lâm đã nói không phải cô ấy rồi. Aiya, người kia là Kinh tổng của chúng ta đó, Thái tử gia của tập đoàn, sao có thể trộn vào đám nhân viên nhỏ như chúng ta."

"Đúng thế đúng thế, bây giờ mọi người đều đang đồn đoán xem cô gái thần bí kia là ai, các cô nói xem có phải người trong công ty chúng ta không?"

"Không nhất định, tin tức của bộ phận hành chính chúng ta có thể nói là nhanh nhạy nhất, bình thường không phát hiện Kinh tổng đặc biệt thân mật với nữ nhân viên nào..."

Nghê Nhất Lâm che đi toàn bộ dấu vết, mỉm cười yên lặng nghe các đồng nghiệp tán gẫu.

...

"Cốc cốc cốc."

"Mời vào."

Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đứng trước mặt.

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Vẻ mặt Nghê Nhất Lâm muốn nói lại thôi, vặn vặn ngón tay, mấy giây sau lại cúi người một cái thật sâu về hướng Kinh Hoằng Hiên, lấy dũng khí nói: "Xin lỗi Kinh tổng! Tôi, tôi thấy tin tức kia rồi, Đều tại tôi rước thêm phiền toái cho anh! Xin ngài tha thứ cho tôi!"

Kinh Hoằng Hiên nghe thấy thế liền ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ đột nhiên cúi đầu trước mặt mình rồi lớn tiếng xin lỗi, khóe miệng tràn ngập ý cười: "Hóa ra là chuyện này, tôi không trách cô, đứng lên đi."

Nghê Nhất Lâm lắc đầu: "Rước cho ngài phiền toái lớn như vậy, tôi thật sự rất áy náy! Ngài, ngài có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ tận lực bồi thường tổn thất của ngài!"

Kinh Hoằng Hiên hứng thú hỏi: "Ồ? Vậy cô định bồi thường cho tôi thế nào?"

Một câu nói khiến Nghê Nhất Lâm sững sờ tại chỗ, dường như lúc này mới phản ứng lại sự ngu ngốc của chính mình. Đúng vậy, anh ta là Thái tử Tung Thế, tổng tài của tập đoàn, lại là chủ tịch tương lai, có thể thiếu gì chứ.

Nghê Nhất Lâm đỏ mặt nửa ngày không nói nên lời. Bỗng nhiên nghe được tiếng cười khẽ. Ngẩng đầu đối diện với gương mặt đang nở nụ cười của Kinh Hoằng Hiên, chẳng khác nào thần linh.

"Cô thật sự không cần quá để ý. Loại scandal này từ trước đến này đều không được xem là thật, qua một thời gian hết hot là ổn thôi." Kinh Hoằng Hiên ôn nhu nói, dừng lại chốc lát rồi tiếp tục mở miệng: "Huống hồ, tôi kết bạn với cô, cũng không liên quan tới người khác."

Bạn, bạn bè...

Nghê Nhất Lâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Kinh Hoằng Hiên ẩn chứa sự e thẹn, sóng mắt lưu chuyển, rung động lòng người.

Hai người đối mắt trong chốc lát, Kinh Hoằng Hiên lại nói: "Lần này đã yên tâm chưa? Cơ hội tới Tung Thế thực tập không dễ có, trở về an tâm làm việc đi."

"Vâng! Kinh tổng, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc! Không phụ sự kỳ vọng của anh!" Nghê Nhất Lâm dùng sức gật đầu, rạng rỡ như ánh sáng sau cơn mưa, tràn đầy ý chí chiến đấu, Kinh Hoằng Hiên ngồi sau bàn làm việc cũng nở nụ cười sáng lạn.

Kinh Hoằng Hiên nhìn Nghê Nhất Lâm rời khỏi phòng làm việc của anh ta, đến chỗ cửa còn quay lại làm động tác cố lên, Kinh Hoằng Hiên bật cười.

"Cạch"

Theo tiếng đóng cửa, vui vẻ trên mặt Kinh Hoằng Hiên biến mất không còn một mảnh, không nhìn thấy một chút vết tích nào lúc nãy.

Anh ta mở máy tính giấu dưới mặt giấy. Màn hình hiển thị rõ ràng là biểu đồ số liệu của hai cái hotsearch ngày hôm nay.

Số liệu hiển thị lượng truy cập vẫn cao như cũ.

Thủy quân sau màn hình cũng đủ tận lực.

Ánh mắt Kinh Hoằng Hiên dường như xuyên qua màn hình, thấy được xúc tu phía sau. Anh ta lộ ra một nụ cười đậm mùi máu tanh của kẻ đi săn.

"Thư ký Lưu, chuyển công tác của Nghê Nhất Lâm lên tầng 36."

Mục đích của cô rốt cuộc là gì đây?