Chương 39:

Mễ Mị nhìn tin nhắn trong nhóm nhỏ không ngừng nảy lên, các chị em trong nhóm phấn khởi thảo luận chuyến đi hải đảo, ngoài ra ba người còn giao cho cô một nhiệm vụ năm sao đặc biệt: thuyết phục Kinh Hoằng Hiên đến tham gia.

Ài ——

Mễ Mị than thở trong lòng, chuyến đi ra đảo này, tất cả khó khăn cộng lại cũng không thể so sánh với chuyện thuyết phục Kinh Hoằng Hiên.

Mễ Mị nắm chặt tay, trong lòng tự cổ vũ tiếp sức cho bản thân. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bàn làm việc của Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt dần dần kiên định hơn.

Kinh Hoằng Hiên ngẩng đầu, thấy Mễ Mị đang khoanh tay lại đối diện bàn của anh như học sinh tiểu học, lông mày nhướng lên.

“Có một chuyện muốn thương lượng với anh.”

“Chuyện gì?”

Kinh Hoằng Hiên vô tình chú ý đến ngón trỏ của Mễ Mị đang liên tục gõ theo nhịp, biểu hiện này cho thấy cô đang vừa lo lắng vừa không chắc chắn đối với chuyện sắp nói ra. Kinh Hoằng Hiên tạm gác công việc, ngả lưng ra sau, nhìn chằm chằm vào Mễ Mị với vẻ thích thú.

Anh muốn xem thử rốt cuộc Mễ Mị muốn cùng anh thương lượng chuyện gì.

“Ừm...cuối tuần này, anh có bận gì không?” Mễ Mị hỏi anh.

Một câu hỏi đào hố điển hình. Kinh Hoằng Hiên im lặng, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Mễ Mị âm thầm phì nhổ sự gian xảo của Kinh Hoằng Hiên, làm việc gì cũng phải nắm bắt thời cơ vì thế cô dứt khoát đem chuyện đi đến hải đảo nói với anh.

“Cuối tuần này Tiểu Thu hẹn mọi người đến hải đảo phía nam chơi, muốn mời chúng ta cùng nhau đến.”

“Đảo gì?”

Mễ Mị đứng lên, trong lòng phấn khởi đưa địa chỉ cho Kinh Hoằng Hiên xem: “Anh xem, rất đẹp đúng không, Tiểu Thu còn dùng biệt thự nghỉ mát cho mọi người làm nơi chơi đùa đó.”

Kinh Hoằng Hiên nhìn địa chỉ, thông tin tự động định vị. Anh biết đây là sản nghiệp du lịch cuả nhà họ Thu, nhà họ Thu chủ yếu kinh doanh quản lý du lịch nghỉ dưỡng, đa số các khách sạn trên đảo đều là sản nghiệp của họ, rất có tiếng ở địa phương. Anh đã từng sắp xếp khách hàng ở đó. Hải đảo có môi trường tuyệt đẹp, rất thích hợp nghỉ dưỡng.

Kinh Hoằng Hiên gật đầu: “Không tồi.” đảo Nhật Cốc đích thực không tồi.

Mễ Mị thấy Kinh Hoằng Hiên gật đầu, trong mắt phát ra ánh sáng hi vọng: “Anh có thấy hứng thú không?”

“Không có.”

“...”

Kinh Hoằng Hiên cầm lịch trình hằng ngày kế bên, thoải mái đưa cho mễ Mị xem: “Cuối tuần anh có việc.”

“Không thể gác lại sao...”

Mễ Mị nhìn anh với ánh mắt đáng thương, Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng của cô, nhịn không được mà vui vẻ trong lòng, muốn trêu cô một chút.

“Em cho anh một lý do thích hợp, nói không chừng anh sẽ suy nghĩ lại.”

Mễ Mị nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của anh, không khỏi nghiến răng. Nếu đổi lại bình thường cô sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ quân lệnh khó cãi, cô phải nhượng bộ!

“Tiểu Thu bảo em đi, em gần đây không có việc gì làm nên muốn đi chơi, anh cùng em đi đi mà.”

“Hai em là bạn thân của nhau cùng nhau đi không phải tốt sao? Tại sao phải có anh đi cùng.”

“Bọn họ ai cũng có bạn trai đi theo! Anh không đi cùng em, em còn mặt mũi nào chứ.”

“Cuối tuần em có thể ở đây cùng anh, sau đó đăng lên vòng bạn bè, cả ngày cuối tuần em và anh đều ở cùng nhau, như vậy không ai mất mặt nữa.”

Nghe có vẻ hợp lý, cô thực sự...

Mễ Mị sững sờ, không khỏi nắm chặt tay, thật sự muốn đấm vào mặt anh một cái! Kinh Hoằng Hiên, anh cùng vị hôn thê nói chuyện mà cứ như đang thi biện luận vậy, có vị tổng giám đốc nào mà EQ lại kém thế không!

Kinh Hoằng Hiên nhìn bộ dạng không nói nên lời của Mễ Mị, cuối cùng cũng dở khóc dở cười. Không biết từ lúc nào, anh phát hiện ra việc bắt nạt Mễ Mị cũng rất thú vị, sau khi bị chọc tức lại nhẹ nhàng vuốt lông, lại trở thành một em bé ngoan, chớp mắt liền quên đi chuyện trước đó. Lần nào cũng thử cũng hữu dụng, kí©h thí©ɧ ham muốn bên trong Kinh Hoằng Hiên ngày càng một tăng lên.

Kinh Hoằng Hiên thầm đếm ngược trong lòng, dự định hai mươi giây trôi qua sẽ “miễn cưỡng” đồng ý. Công việc vào cuối tuần đều không quan trọng có thể tạm gác lại.

Kết quả, không đợi đến lúc đó, đột nhiên mắt anh lóe lên, cảm thấy đùi mình nặng trĩu. Kinh Hoằng Hiên nhìn Mễ Mị ngồi trong lòng mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Mễ Mị lo lắng, không kìm được đưa tay che mắt anh lại.

Kinh Hoằng Hiên chỉ cảm thấy lòng bàn tay cô rất ấm, tầm nhìn tối đen một mảng, và cảm giác nặng trên đùi.

Mễ Mị ngồi trong lòng anh, chỉ dùng một tay che mắt Kinh Hoằng Hiên. Ghé bên tai anh nói: “Không đồng ý em sẽ không đứng lên.”

Cơ thể Kinh Hoằng Hiên cứng lại, anh đơ ra một phút rồi trầm giọng nói: “Mễ Mị, em đây là làm loạn.”

Mễ Mị giật mình vì giọng nói nghiêm túc của anh, nhưng vì nhiệm vụ quan trọng mà cô đang gánh vác, ổn định lại tinh thần: “Anh đồng ý với em, em sẽ không làm loạn.”

“Đi xuống.” Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên trở nên dứt khoát không có chút ấm áp, nói cách khác anh đã tức giận rồi.

Bản thân Mễ Mị căng thẳng, cô cũng không có cách nào khác mới dùng mỹ nhân kế, kết quả việc không thành đúng là mất cả chì lẫn chài, bản thân cô còn chưa kịp phô bày vẻ đẹp của mình lại còn bị dọa sợ hết hồn. Lòng bàn tay đang che mắt Kinh Hoằng Hiên đổ mồ hôi. Dường như có thể cảm nhận được sự ẩm ướt ngay sống mũi.

Mễ Mị căng thẳng nhắm mắt lại hô hấp, lại mở mắt ra, quyết định cá chết lưới rách với anh.

Kinh Hoằng Hiên cảm thấy người trên đùi anh đang động đậy, nhưng lực độ áp xuống khiến anh muốn thăng hoa. Lông mày Kinh Hoằng Hiên nhảy lên, không thể kiềm chế được nữa, vươn tay ôm lấy eo cô nhằm khống chế động tác của Mễ Mị.

Mễ Mị bị anh bất ngờ ôm lấy giật mình suýt chút la lên.

Tay còn lại của cô lập tức vươn ra đặt lên vai Kinh Hoằng Hiên, sau khi giữ vững bản thân, cô vươn cổ ngoan cường ghé môi đến gần tai anh.

“Hoằng Hiên ca ca, anh đồng ý với em đi mà.”

Vừa tinh tế lại mềm mại, cực kỳ đáng thương, từng câu từng chữ như thâm nhập vào tim anh.

Kinh Hoằng Hiên chỉ cảm thấy bản thân dường như tê dại khi hơi thở của cô đến gần. Theo phản xạ có điều kiện, anh đưa tay kéo cô ra.

Mễ Mị ôm chặt lấy cổ anh sống chết không chịu buông.

Còn ép nữa là em cắn anh đó!

Hai người họ một người đẩy một người ôm, vốn dĩ bầu không khí đang ngọt ngào lại biến thành cuộc chiến. Nói về sức mạnh Mễ Mị chắc chắn không bằng anh, nhìn một cái là biết cô sắp bị anh bắt lại.

Máu nóng dâng lên não, Mễ Mị trừng mắt vươn cổ, cô để lộ hàm răng trắng của mình quyết tâm tàn nhẫn lên cắn vào tai anh.

Anh không đồng ý với em thì đừng hòng nghĩ đến chuyện em sẽ tha cho anh! Đồng quy vu tận đi!

“Được, anh đồng...này!”

Giọng nói thỏa hiệp của Kinh Hoằng Hiên đồng thời vang lên, Mễ Mị cũng đúng lúc đang cắn vào tai anh.

Mễ Mị nhất thời chưa kịp phản ứng. Chết lặng tại chỗ, đây là đồng ý rồi sao?

Bất ngờ tăng thêm.

Cốc cốc cốc.

“Kinh tổng, có cuộc họp khẩn cấp tôi đến...” trên tay Lưu Khải Truyền đang ôm xấp văn kiện, đúng lúc ngước đầu lên nhìn...

Anh ta đứng chết lặng tại chỗ, mắt kính bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, lập tức quay người đi ra ngoài.

“Xin lỗi làm phiền rồi.”

Cạch, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Lưu Khải Truyền kẹp xấp văn kiện, nhịn không được mà lấy mắt kính xuống lau.

Xem ra sau này muốn vào phòng làm việc tổng giám đốc phải gọi điện thoại hỏi trước. Hôm nay thật may anh ta là người nhìn thấy, nếu đổi là người khác, sợ là sẽ là chủ đề nóng ở mấy ©ôи ŧɧịt̠ tiệc trà và bữa ăn.

Vị Mễ tiểu thư này, thật lợi hại.

Cảnh của hai người trong văn phòng bị người khác nhìn thấy. Mễ Mị vội vàng buông Kinh Hoằng Hiên, cô lùi lại hai bước.

Hai tay cô để sau lưng. Giống như học sinh tiểu học mắc lỗi, lòng bàn tay đã chảy mồ hôi.

Kinh Hoằng Hiên sờ vào vết cắn trên tai của mình, nặng nề nhìn Mễ Mị, dường như cơn tức giận đang dâng lên.

“Anh đồng ý rồi.” Mễ Mị không sợ nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

Kinh Hoằng Hiên chỉ cảm thấy l*иg ngực ngột ngạt không nói nên lời. Đến bây giờ trong đầu cô đều là những chuyện khi nãy! Cô có nhận ra rốt cuộc bản thân làm gì không?

“Ting ting ting.” Lúc này trên bàn anh âm thanh điện thoại reo lên.

Kinh Hoằng Hiên dời sự chú ý từ Mễ Mị di chuyển đến bàn, nhấn mở cuộc gọi nội bộ.

“Kinh tổng, cuộc họp tiếp theo diễn ra sau 10 phút nữa, hiện tại anh có tiện? Có cần lùi giờ lại không?” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh bình tĩnh của Lưu Khải Truyền.

“THUẬN! TIỆN! Mở cuộc họp ngay lập tức.”

Bíp. Kinh Hoằng Hiên gác điện thoại. Nhìn Mễ Mị đứng bên cạnh trộm liếc anh. Trong lòng thở dài.

“Cuối tuần này anh rảnh.”

“Thật sao!” Mễ Mị kinh ngạc quay đầu, trong mắt cô hiện tại toàn là những ngôi sao nhỏ.

Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy cô cười, cau mày dời tầm nhìn, hắng giọng gật đầu.

“Cảm ơn! Em sẽ tiễn anh Hoằng Hiên ra ngoài.”

Kinh Hoằng Hiên quay người chuẩn bị ra khỏi phòng. Mễ Mị đi theo tiễn anh ra ngoài cửa.

Kinh Hoằng Hiên quay đầu nhìn cô.

Trên mặt Mễ Mị vẫn treo nụ cười, không hiểu gì hỏi anh: “Sao vậy?”

“Sau này đừng làm những hành động kỳ quặc nơi công cộng nữa!”

“Ò ò, không làm không làm, hihi.”

Mễ Mị chu đáo tiễn tổng giám đốc nổi khùng ra ngoài. Cánh của văn phòng đóng lại trước mắt cô, Mễ Mị đợi một lúc, thấy người bên ngoài đã đi xa, cuối cùng cô cũng thoải mái thở dài, đi từng bước nhỏ về phía sofa, lấy điện thoại gọi điện cho bạn bè khóc lóc kể khổ.

Nhóm âm mưu nơi hải đảo của các cô gái:

【Mễ Mị: Chả dễ dàng gì, Kinh Hoằng Hiên đồng ý rồi các chị em!】

【Thu Viện Á: Mễ Mị của mình thật lợi hại nha~ làm thế nào lão Kinh lại đồng ý? Quá kỳ quái jpg.】

【Vương Quỳnh Nguyệt: quá kỳ quái rồi jpg.】

【Phương Kỳ: quá kỳ quái jpg.】

【Mễ Mị: mình và anh ta đánh nhau một trận!】

【Thu Viện Á: ...】

【Vương Quỳnh Nguyệt: ...】

【Phương Kỳ: ...】

【Mễ Mị: quả là một trận chiến dữ dội, sức lực của anh ta quá mạnh, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Anh ta giữ chặt mình, mình không có sức lực khống chế anh ta, suýt chút nữa anh ta thắng. Nhưng mà! Sau đó là mình thắng đó, hihihi~ các cậu đoán đi sao mình có thể thu phục được anh ta?】

【Thu Viện Á: ...】

【Vương Quỳnh Nguyệt: ...】

【Phương Kỳ: ...】

【Mễ Mị: phản ứng của các cậu là gì vậy? Nói gì đi! Tui khổ quá mà TAT】

【Thu Viện Á: nghe cậu miêu tả... mình cảm thấy trí tưởng tượng của mình bị giới hạn rồi... toi tà dăm quá tôi phải sám hối thôi. jpg】

【Vương Quỳnh Nguyệt: hahaha! Thần tiên đánh nhau! Cười nham hiểm jpg.】

【Phương Kỳ: chết tiệt mình mới không sám hối jpg. Cười nham hiểm jpg.】

Mễ Mị đặt một dấu chấm hỏi. Tỉ mỉ nhìn lại nội dung tin nhắn mà cô đã nhắn, lập tức phản ứng lại, mặt đỏ cả lên, điên cuồng cứu vớt sự trong sạch của bản thân.

【Mễ Mị: NO!!! AAAAAA các cậu suy nghĩ lệch lạc quá rồi!!! Không có chuyện gì cả! Mình chỉ là cắn anh ta thôi!!!】

【Thu Viện Á: cậu đừng nói nữa,mình cười mệt quá sắp chết rồi nè!】

【Vương Quỳnh Nguyệt: hahahahahaha mẹ nó cứu mình hahahahaha】

【Phương Kỳ: phấn khởi~~~ chảy máu mũi jpg.】

Mễ Mị tan vỡ.

Thở ra——

Cánh cửa văn phòng đóng lại sau lưng anh đồng thời che khuất gương mặt đâng cười ha ha của Mễ Mị.

Kinh Hoằng Hiên nhìn cánh cửa gỗ đóng lại, thở phào nhẹ nhõm. Anh chạm vào vết cắn trên tai mình, cảm nhận được vết răng còn trên đó.

Tại sao Mễ Mị lại cho tai anh một cảm giác mê hoặc như vậy. Lần trước thì dùng tay bóp, lần này trực tiếp dùng miệng = =.

“ Kinh tổng, đây là tài liệu của cuộc họp.” Lưu Khải Truyền đứng sau lưng anh, đưa tài liệu, hai người họ đi tới phòng họp.

“Ừm.” Kinh Hoằng Hiên hồi phục tinh thần, nhìn lướt qua xấp tài liệu, bước về phía phòng họp.

Lưu Khải Truyền bên cạnh anh, nhìn thấy tai của tổng giám đốc đỏ ửng, trên đó còn có dấu tích phạm tội.

Âm thầm cúi đầu.