Chương 40:

Chập tối thứ sáu, nhà họ Mễ.

“Này tớ bảo, sao tớ không biết cậu và em gái tớ cùng nhau đi chơi vậy.” Mễ Quan ngồi ở sofa phòng khách nhìn Kinh Hoằng Hiên: “Đi đâu vậy?”

Kinh Hoằng Hiên cúi xuống nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua, phòng của Mễ Mị vẫn không có động tĩnh gì. Nghe Mễ Quan hỏi, anh dời tầm mắt về phía anh ấy nói: “Đảo Nhật Cốc.”

Kinh Hoằng Hiên hôm nay mặc áo sơ mi trắng quần tây đen mang tính biểu tượng, áo sơ mi xắn lên để lộ bắp tay chắc khỏe, thoải mái tao nhã khác hẳn những ngày đi làm.

Sau khi anh đồng ý với Mễ Mị cùng nhau đi chơi, những công việc vào cuối tuần đã được anh nhanh chóng xử lý gọn gàng, buổi chiều hôm nay còn tan làm sớm về thay đồ đến nhà họ Mễ đón người, kết quả lại là Mễ Quan tiếp anh. Hai người đã ngồi với nhau nửa tiếng rồi.

Mễ Quan nghe xong thì ghen tị nói: “Hai người gần đây ở chung với nhau không tồi nha.”

Kinh Hoằng Hiên nghe thấy lời của Mễ Quan, anh cẩn thận suy nghĩ lại những ngày qua giữa anh và cô, thế mà lại tự nhiên nghĩ đến ngày hôm đó...

Hồi ức về cái tai chốc lát tái hiện, cảm giác dường như mới hôm qua.

“Ừm...” Kinh Hoằng Hiên chầm chậm nói: “ Cũng không tồi.”

Mễ Quan kinh ngạc, nụ cười khi nãy của anh là ý gì? Tại sao lại sờ vào tai? Không phải là ngại ngùng đó chứ!

Em gái của mình lại trở thành em gái của nhà người ta rồi sao! QAQ

Trên lầu có tiếng mở cửa. Mễ Mị vác theo vali chuẩn bị xuống nhà.

Mễ Quan đi đến chỗ em gái giúp cô cầm vali. Đây là thói quen được hình thành trong nhiều năm.

Vừa cầm vali liền cảm thấy không nhẹ, Mễ Quan kinh ngạc hỏi: “Sao lại mang nhiều đồ vậy? Không phải chỉ đi hai ngày thôi sao.”

Mễ Mị đương nhiên không dám nói ra những đồ bên trong đều là những đạo cụ cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chuyến đi hải đảo lần này tập hợp mọi người từ các tầng lớp khác nhau, đương nhiên cần chuẩn bị thật kỹ.

“Em sợ ở khách sạn không quen nên mang theo mấy món đồ hay dùng.” Mễ Mị cười hì hì nói với anh trai.

“Em gái, tại sao đi chơi mà không nói với anh một tiếng.” Mễ Quan nhìn thấy dáng vẻ vui của cô nhịn không được buồn bã.

“Lần này chúng em đã thương lượng kỹ rồi, chỉ có những người độc thân mới được đi. Không phải gần đây anh đang theo đuổi vị minh tinh nào đó sao?”

Cô nhân lúc Kinh Hoằng Hiên mang đồ ra ngoài xe đưa tay chọt vào người Mễ Quan: “ Anh, anh nói với em biết anh thích kiểu con gái nào. Nếu lần này không thành, lần tới có cơ hội em sẽ đưa anh đi được không.”

“Được rồi nhóc con, anh có thể tự mình theo đuổi.” Mễ Quan không kìm được đưa tay chọt lại em gái: “Tiệc độc thân, em với Kinh Hoằng Hiên đi làm gì?”

“Chúng em phụ trách chơi thôi.” Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên đã đứng bên cạnh xe đợi cô, vội vã nói lời tạm biệt với Mễ Quan: “Em đi đây!” sau đó vui vẻ chạy qua chỗ Kinh Hoằng Hiên.

Mễ Mị ngồi vào xe, chào tạm biệt Mễ Quan. Kinh Hoằng Hiên khởi động xe chầm chậm rời khỏi vườn biệt thự nhà họ Mễ, đi ra đường lớn lái xe về hướng cảng.

Mễ Mị từ trong xe nhìn ra bên ngoài, đường xá đông nghẹt, càng ngày càng gần cảng, tâm trạng cô cũng dần phấn khởi vui vẻ.

Lấy điện thoại kiểm tra tin tức, Thu Viện Á đã đến trước.

“Chúng ta còn bao lâu vậy? Tiểu Thu đã đến rồi.” Mễ Mị ngồi bên cạnh Kinh Hoằng Hiên hỏi.

“Khoảng mười phút nữa. Nói với cô ấy cứ đi thẳng đến thuyền là được.” Kinh Hoằng Hiên ước tính thời gian, sau đó trả lời Mễ Mị.

Lúc sau, Mễ Mị lần nữa nói với anh một cách vui vẻ: “ Tiểu Thu nói du thuyền này rất tuyệt! Bảo em cảm ơn anh.”

Kinh Hoằng Hiên cười đáp lại.

Vốn dĩ đi đến đảo Nhật Cốc của nhà Thu Viện Á có dụng cụ trên nước. Nhưng mà bọn họ lần này chơi hai ngày hai đêm, các hoạt động trên biển không thể thiếu. Kinh Hoằng Hiên dứt khoát vung tay thuê một chiếc du thuyền lớn. Vẻ bề ngoài trang nhã, nội thất tinh tế, tốc độ nhanh giảm xóc, chắc chắn sẽ làm hành khách cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Đối với sự chăm sóc tận tâm của Kinh tổng, đoàn chị em giơ ngón tay cái lên gật đầu lia lịa.

Mười phút sau, Kinh Hoằng Hiên lái xe vào cảng Duy Lợi Hải.

Du thuyền của Kinh Hoằng Hiên thật sự rất lớn rất khí thế, nổi bật nhất trong bến cảng, toàn thân đều làm bằng kim loại màu bạc, rạp chiếu phim ngoài trời trên boong tàu, quán bar, bồn tắm nước nóng có sức chứa tận 8 người, còn có một khu spa.

Đội trưởng và các nhân viên trên tàu nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên tới, liền ra chào đón. Thu Viện Á và Vương Quỳnh Nguyệt đứng phía sau, hai người họ chỉ chào hỏi anh vài câu sau đó cùng Mễ Mị đi vào phòng nhỏ.

Thu Viện Á đóng cửa lại, sau đó tụm vào nhau nói chuyện với hai cô bạn thân: “Mình thông báo với bọn họ rằng tập hợp sau nửa tiếng nữa. Phương Kỳ bên đó muốn đi cùng Trâu Tự Lượng, vì vậy không đi cùng chúng ta.”

Cô ấy nói xong chỉ tay vào Mễ Mị và hai người kia, cả ba người ngồi xổm bên cạnh vali. Thu Viện Á từ trong vali lấy ra hai hộp gỗ dài rộng khoảng hai mươi cm. Cái hộp giống như rương đựng kho báu, với tay nghề tinh xảo, toàn thân hộp chạm khắc sơn mài màu nâu vàng, chỗ mở treo một ổ khóa nhỏ, như hộp Pandora huyền thoại đầy bí ẩn.

“Đây là chiếc hộp bảo bối mình đặc biệt mua từ cửa hàng đạo cụ ma thuật.” Thu Viện Á nhìn Mễ Mị rồi nở nụ cười thần bí, ôm lấy cái hộp, hai người phía trước ngao ngán lắc đầu. Bên trong có tiếng kêu lạch cạch phát ra: “Mình để thẻ của chúng ta trong này!”

Sau khi nhóm âm mưu của các cô gái được thành lập, vì để đạt được mục đích khiến cho chuyến đi đến hải đảo này trở nên thú vị hấp dẫn. Mễ Mị phụ trách việc thuyết phục Kinh Hoằng Hiên, Thu Viện Á chủ động chịu trách nhiệm lên ý tưởng trò chơi.

Sau khi Thu Viện Á đếm các ứng cử viên, cô ấy tìm một cửa hàng đạo cụ, đặt một lô bảng gỗ. Loại bảng gỗ này na ná hình dạng lego , hai miếng gỗ có kích thước tương tự ghép với nhau, trên mỗi miếng gỗ đều khắc tên, sau đó dùng ruy băng che kín cái tên trên tấm thẻ gỗ.

“Hộp thẻ này chứa tên của các cô gái, hộp kia thì chứa tên của các chàng trai.” Thu Viện Á cầm chiếc hộp nói với hai người. Ánh mắt Mễ Mị và Vương Quỳnh Nguyệt sáng lên cùng nhau gật đầu lia lịa.

Thu Viện Á lần nữa nở nụ cười bí ẩn nham hiểm với hai người họ, đồng thời đặt chiếc hộp vào tay Mễ Mị: “ Mễ Mị, cậu ấn ổ khóa này đi.”

Mễ Mị theo lời Thu Viện Á chạm vào ổ khóa. Mới phát hiện ở khóa cố định trên cái hộp, hoa văn đẹp đẽ ở giữa có thể di chuyển được. Cô nghiêm túc ấn nó.

Lạch cạch!

Chiếc hộp động đậy, bên trong truyền ra tiếng lạch cạch lạch cạch dọa Mễ Mị sợ hết hồn.

Cạch.

Chiếc hộp mở ra, bên trong là một tấm thẻ gỗ.

Mễ Mị ngẩn người.

“Cậu mở tấm thẻ ra xem đi!” Thu Viện Á thúc giục, giọng nói phấn khởi thích thú không chờ được nữa.

Mễ Mị xé ruy băng đỏ trên tấm gỗ, nhìn cái tên được khắc trên đó, là Nghê Nhất Lâm.

Thu Viện Á nhìn Mễ Mị để lỗ cái tên trên tâm thẻ xong cô ấy cầm lại tấm thẻ lần nữa dùng ruy băng buộc kĩ.

Không biết tay cô ấy ấn vào đâu, mặt sau chiếc hộp mở ra, Thu Viện Á ném tấm thẻ vào.

Đóng lại.

“Cậu thử lại lần nữa đi!”

Mễ Mị lại ấn lần nữa. Chiếc hộp hé mở, tấm thẻ gỗ rơi ra.

Lại là Nghê Nhất Lâm!

Lần thứ ba, Vương Quỳnh Nguyệt ấn vào ổ khóa.

Lại là Nghê Nhất Lâm!

Mễ Mị kinh ngạc: “Công cụ này thật lợi hại! Tớ lắng nghe một hồi lâu cũng không nghe ra tiếng nó vận hành.”

“Hahaha!” Thu Viện Á nhìn vẻ mặt hai người họ thỏa mãn cười lớn, thỏa mãn chết đi được.

“Thế nào! Đạo cụ này được chứ!” nói rồi cô ấy trong túi lấy ra một nút bấm to bẳng nửa ngón tay.

“Đây là công tắc. Bên trong hộp có hai lớp. Tớ ấn vào nút này, thẻ sẽ được xáo trộn, nhưng cửa ra vẫn đóng, còn tấm thẻ rơi ra sẽ là tấm được đặt sẵn ở miệng hộp.”

Hai ngón trỏ của Thu Viện Á chạm vào nhau, ánh mắt nham hiểm nhìn hai người phía trước, chầm chậm nói ra chân tướng: “Như vậy, một trăm phần trăm Tư Niên sẽ rút ra tấm bài Nghê Nhất Lâm.”

Thu Viện Á: “Hehehe~”

Vương Quỳnh Nguyệt: “Hehehe~”

Mễ Mị: “Hehehe~”

Thu Viện Á ôm lấy hai chiếc hộp, ba thành viên của nhóm âm mưu đi ra ngoài, đến phòng khách của du thuyền. Kinh Hoằng Hiên đứng ở quầy bar, lông mày nhướng lên nhìn ba người con gái mất hút cả nửa ngày trời. Sau đó bàn tay cầm ly rượu hơi dừng, nhìn vào đồng hồ cau mày.

“Uống chút gì không?”

“Nước lọc!”

“Nước ép!”

“Coca!”

“Tớ không uống nước lọc nữa, uống nước ép đi!”

Mễ Mị vui vẻ chạy đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, lấy ly nước ép và lon coca cho hai cô bạn của mình, sau đó quay lại lấy ly nước ép từ tay Kinh Hoằng Hiên, uống một ngụm nhỏ.

Anh nhìn thấy hai chiếc hộp đặt ngay giữa bàn phòng khách, hỏi: “Đây là gì?”

“Đây là đạo cụ cho mấy trò chơi của tụi em. Chờ mọi người tới đông đủ là dùng.” Mễ Mị giải thích cho anh. Kinh Hoằng Hiên trầm ngâm gật đầu, lần nữa nhìn vào đồng hồ trên tay: “Người có lẽ đến đủ rồi.”

“Ừm, đợi thêm mười phút nữa đi.”

Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng nói bên ngoài, lại có thêm người đến rồi.

Người đến là Phương Kỳ cùng với trúc mã của cô ấy- Trâu Tự Lượng. Là “Gần giống nhau” mà lúc đầu bị Phương Kỳ không cẩn thận lôi vào nhóm.

“Đm! Tớ nhìn thấy ai vậy? Phương Nhi! Mau nói cho mình biết đây không phải ảo giác đi!” Trâu Tự Lượng vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Kinh tổng giám đốc giữa ngàn bông hoa, dọa cho Trâu Tự Lượng lảo đảo. Kéo Phương Kỳ bên cạnh giả vờ chóng mặt choáng váng.

Phương Kỳ vỗ vào trán anh ta: “Cậu không có nhìn lầm đâu, chính là Kinh Hoằng Hiên! Anh ta và Mị Mị cùng chúng ta đến đảo Nhật Cốc.”

“Hoan nghênh anh Kinh tổng!” Phương Kỳ bỏ Trâu Tự Lượng đi đến Kinh Hoằng Hiên chào hỏi.

Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười xã giao: “Không cần khách khí, gọi tên tôi là được.”

Những người khác cũng lần lượt kéo đến.

Ai nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên cũng đều lớn tiếng kinh ngạc.

“Chơi lớn thật đó! Ngay cả Kinh Hoằng Hiên cũng gọi đến!”

“Đã chơi thì chơi cho lớn chứ!”

Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên cũng đi, hai người họ vừa lên du thuyền, Kinh Hồng Phỉ vừa liếc liền thấy Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị trong đám đông.

Kinh Hồng Phỉ ngẩn ngơ tại chỗ, ngay lập tức chuyển ánh nhìn sang nhóm người tổ chức bữa tiệc, bao gồm bạn của cô Tân Giai Hủy.

“Có kinh ngạc không! Lão Kinh là khách mời đặc biệt của chúng mình!” Thu Viện Á kế bên cười nói với Kinh Hồng Phỉ.

Tân Giai Hủy đi đến bên cạnh cô ta: “Tớ cũng vừa mới biết anh cậu cũng đến, anh ấy không nói với cậu sao?”

Kinh Hồng Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng gọi: “Anh.” sau đó trừng mắt nhìn Mễ Mị sau lưng anh. Tư Niên bên cạnh cô ta cũng mỉm cười chào hỏi hai người họ.

Nghê Nhất Lâm là người đến gần cuối, vừa tan làm cô ta vội vàng tới đây, thời gian vừa đúng lúc.

Lúc này, nhiều người tản ra đi tham quan xung quanh du thuyền, nhưng Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị, và một số người khác vẫn ở trong sảnh du thuyền. Nghê Nhất Lâm xuất hiện nơi lối vào, mọi người đều dời tầm mắt nhìn cô ta. Khi cô ta nhìn thấy người không mong đợi xuất hiện ở đây, lập tức choáng váng, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng che đậy biểu cảm.

“Kinh tổng, không ngờ anh cũng đến đây.” Nghê Nhật Lâm tiến đến Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng chào hỏi, đồng thời nở nụ cười với Mễ Mị: “Mễ tiểu thư, chào cô, lại gặp nhau rồi.”

Kinh Hoằng Hiên gật đầu không nói. Mễ Mị nhìn lại cô ta với nụ cười: “ Nghê tiểu thư, quả thật lâu rồi không gặp. Hi vọng hai ngày này, chúng ta đều có thể chơi vui vẻ.”

Nụ cười của Nghê Nhất Lâm càng nhẹ nhàng mềm mại: “Cảm ơn, cô cũng vậy.”

Lúc này có người trong khu nước uống hỏi cô ta muốn uống gì, Nghê Nhất Lâm thuận theo mà rời khỏi nơi này. Trong tay cô ta cầm ly nước lọc, khóe mắt liếc nhìn hai người kia đang tình tứ với nhau, Mễ Mị không biết nói gì với Kinh Hoằng Hiên mà nụ cười lại vui vẻ đến thế.

Nghê Nhất Lâm nâg ly nước lên, nước suối mát lạnh chạy vào miệng làm ẩm ướt từng tế bào.

Nghê Nhất Lâm mắt cụp xuống suy tính. Không ngờ Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị cũng ở đây. Còn có, tâm trạng của Mễ Mị xem ra rất tốt.

Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên từ boong tàu tiến lại, ánh mắt Nghê Nhất Lâm lóe sáng lên, nhìn thấy người quen.

Cô ta chạy đến hội họp với Kinh Hồng Phỉ và Tân Giai Hủy bên đó.

Trời gần tối, đường chân trời tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Tất cả đều đông đủ tụ họp ở đảo Nhật Cốc.

Những người đến đây ít nhiều đều quen biết nhau, người không có lý lịch như Nghê Nhất Lâm, cô ta Kinh Hồng Phỉ, Tân Giai Hủy còn là bạn bè.

Một hàng có 12 người. Hai cặp đôi: Mễ Mị Kinh Hoằng Hiên, Kinh Hồng Phỉ Tư Niên, Phương Kỳ có một người yêu Trâu Tự Lượng, những người khác đều độc thân.

Nhân số vừa đúng sáu nam sáu nữ.

“Ổn rồi! Người chúng ta đủ cả~ trước khi đến đảo Nhật Cốc, chúng ta chơi một trò chơi đi~” Thu Viện Á đứng lên vỗ tay để mọi người chú ý, ngay sau đó đi đến chiếc hộp ở giữa phòng, nở một nụ cười bí ẩn.

“Trò chơi tên là: secret angels!”

“Đây là hai chiếc hộp, mỗi tấm gỗ bên trong đó có tên của các chàng trai cô gái. Rút được tên của ai, chính là angel của bạn, trong hai ngày tới, bạn phải quan tâm tới master của mình, nhưng nhớ kỹ, giữ kỹ danh tính của bạn.

Sau khi kết thúc trò chơi, master phải đoán ra được angel của mình, và dựa theo mức độ vừa lòng của angel bảo vệ tặng cho anh ta một món quà, đoán sai là phải nhận sự trừng phạt của angel đó nha.”

“Trong chiếc hộp trước mặt mọi người có chứa thẻ bài của chúng ta. Bên trái là thẻ bài khắc tên các cô gái, bên phải là tên các chàng trai.”

“Rút theo nam trái nữ phải. Chúng ta mỗi người đều có một thiên thần~”

Sau khi Thu Viên Á nói xong Trâu Tự Lượng giơ tay lên hỏi: “Vậy người có bạn trai bạn gái thì phải làm sao?” nói rồi nhìn vế phía các cặp đôi đằng kia.

Phương Kỳ: “chúng ta cùng nhau chơi, đương nhiên là cần có chút kí©h thí©ɧ. Không có cặp đôi nào cả, chỉ có secret angel thuộc về bạn~” ngay sau đó nhìn về phía mấy cặp đôi đang có mặt.

“Có thể nói đây là một khảo nghiệm đặc biệt thôi~”

Mễ Mị lặng lẽ giơ tay: “Mình đồng ý.” Nói xong quay đầu lại nhìn Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên im lặng gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Bọn họ bên này không có vấn đề gì, mặt khác Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên cũng đồng ý.

Cũng chỉ là game, nếu đã tham gia bữa tiệc rồi, mọi người đương nhiên phải chơi cho thật vui.

Những cặp đôi có mặt đều không để tâm, chốc lát khơi dậy điểm kí©h thí©ɧ trong lòng mỗi người.

Chuyến đi lần này náo nhiệt vui vẻ hơn bọn họ nghĩ.

Nóng lòng muốn thử. Mỗi người tiến lên tút tấm thẻ.

Mọi người bấm vào khóa theo hướng dẫn của Thu Viện Á, phản ứng ban đầu cũng giống như Mễ Mị, bị dọa cho giật bắn mình.

Ngay sau đó nhìn thấy bảng gỗ trong chiếc hộp kho báu, đều bị kích phát sự hồi hộp trong lòng.

Một lúc bầu không khí giữa mười hai người trở nên mập mờ khó nói.

Đợi đến lượt Tư Niên rút, Mễ Mị liếc nhìn sang Thu Viện Á thấy tay cô ấy đang đút trong túi. Tư Niên rút thẻ gỗ xong quay về chỗ ngồi. Thu Viện Á quay đầu, nở nụ cười đắc ý với Mễ Mị.

Nam sinh cuối cùng rút thẻ xong. 12 người toàn bộ đều cầm tấm thẻ trên tay. Thu Viện Á cầm chiếc hộp đi.

“Đợi đã.” Chỗ ngồi của Kinh Hoằng Hiên đột nhiên có âm thanh vang lên, mọi người ai cũng chuyển ánh nhìn sang bên anh.

Hai chân Kinh Hoằng Hiên bước liên tục, đầy mạnh mẽ, cả người dựa vào ghế sofa, xắn tay áo lên lộ rõ cơ bắp đầy săn chắc.

Khôi ngô tuấn tú, gương mặt đầy tà khí, vô song như một vị vua không gì sánh bằng.

Anh liếc nhìn mọi người, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

“Tôi cảm thấy trò chơi này không đủ kí©h thí©ɧ, chúng ta tăng thêm một cấp cho trò chơi này đi, change angle.”

“Ý gì vậy?” mọi người nghi ngờ.

“Chúng ta chỉ ở hải đảo hai ngày. Như vậy rất ít thời gian tiếp xúc với nhau, như vậy chúng ta không thể bảo vệ được người bạn quan tâm.” Kinh Hoằng Hiên nói điều này, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói giống như một vị bá tước huyết tộc không thỏa mãn: “Không có ý gì cả.”

“Cảm giác mới là quan trọng nhất.” Đôi mắt trong veo, răng sắc nhọn.

Bầu không khí trầm lặng đi ba giây, ngay sau đó bị phá vỡ: “Ý kiến hay!”

“Chúng ta đổi đi.” Kinh Hoằng Hiên nhanh như chớp, đưa tấm thẻ đến trước mặt Tư Niên.

Một bàn tay trắng nõn mảnh mai vươn ra từ bên cạnh. Mễ Mị nắm lấy ta Kinh Hoằng Hiên, giọng cô như chết lặng: “Anh, ngay cả xem, anh cũng không xem tại sao lại muốn đổi?”

Ngay từ khi Kinh Hoằng Hiên đề xuất thay đổi luật chơi, nhóm âm mưu ngay lập tức choáng váng trước sự thao túng ghê ghớm đáng sợ này.

Đặc biệt là Mễ Mị. Cô kinh ngạc sửng sốt nhìn người đứng bên cạnh cô. Không đợi tiêu hóa xong.

Kinh Hoằng Hiên đã bắt đầu đổi thẻ rồi!

Mễ Mị không kịp suy nghĩ, trong lòng nhấn giữ Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên!!! Anh đây là đến phá đám sao!!! Tại sao khăng khăng cùng Tư Niên đổi!

Kinh Hoằng Hiên quay đầu sang một bên, nhướng mày mỉm cười, nhẹ giọng nói nhưng lại mang tính sát thương. Trước mặt mọi người ném hai quả bom.

“Cảm giác.”

Anh là nói, anh đối với tấm thẻ trên tay Tư Niên có cảm giác...?

Tư Niên nhìn anh, cuối cùng hai người trao đổi thẻ cho nhau.

Có một thì có hai. Từng người hứng thú kí©h thí©ɧ đổi thẻ.

Chương 41:

Chập tối thứ sáu, nhà họ Mễ.

“Này tớ bảo, sao tớ không biết cậu và em gái tớ cùng nhau đi chơi vậy.” Mễ Quan ngồi ở sofa phòng khách nhìn Kinh Hoằng Hiên: “Đi đâu vậy?”

Kinh Hoằng Hiên cúi xuống nhìn đồng hồ, đã nửa tiếng trôi qua, phòng của Mễ Mị vẫn không có động tĩnh gì. Nghe Mễ Quan hỏi, anh dời tầm mắt về phía anh ấy nói: “Đảo Nhật Cốc.”

Kinh Hoằng Hiên hôm nay mặc áo sơ mi trắng quần tây đen mang tính biểu tượng, áo sơ mi xắn lên để lộ bắp tay chắc khỏe, thoải mái tao nhã khác hẳn những ngày đi làm.

Sau khi anh đồng ý với Mễ Mị cùng nhau đi chơi, những công việc vào cuối tuần đã được anh nhanh chóng xử lý gọn gàng, buổi chiều hôm nay còn tan làm sớm về thay đồ đến nhà họ Mễ đón người, kết quả lại là Mễ Quan tiếp anh. Hai người đã ngồi với nhau nửa tiếng rồi.

Mễ Quan nghe xong thì ghen tị nói: “Hai người gần đây ở chung với nhau không tồi nha.”

Kinh Hoằng Hiên nghe thấy lời của Mễ Quan, anh cẩn thận suy nghĩ lại những ngày qua giữa anh và cô, thế mà lại tự nhiên nghĩ đến ngày hôm đó...

Hồi ức về cái tai chốc lát tái hiện, cảm giác dường như mới hôm qua.

“Ừm...” Kinh Hoằng Hiên chầm chậm nói: “ Cũng không tồi.”

Mễ Quan kinh ngạc, nụ cười khi nãy của anh là ý gì? Tại sao lại sờ vào tai? Không phải là ngại ngùng đó chứ!

Em gái của mình lại trở thành em gái của nhà người ta rồi sao! QAQ

Trên lầu có tiếng mở cửa. Mễ Mị vác theo vali chuẩn bị xuống nhà.

Mễ Quan đi đến chỗ em gái giúp cô cầm vali. Đây là thói quen được hình thành trong nhiều năm.

Vừa cầm vali liền cảm thấy không nhẹ, Mễ Quan kinh ngạc hỏi: “Sao lại mang nhiều đồ vậy? Không phải chỉ đi hai ngày thôi sao.”

Mễ Mị đương nhiên không dám nói ra những đồ bên trong đều là những đạo cụ cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chuyến đi hải đảo lần này tập hợp mọi người từ các tầng lớp khác nhau, đương nhiên cần chuẩn bị thật kỹ.

“Em sợ ở khách sạn không quen nên mang theo mấy món đồ hay dùng.” Mễ Mị cười hì hì nói với anh trai.

“Em gái, tại sao đi chơi mà không nói với anh một tiếng.” Mễ Quan nhìn thấy dáng vẻ vui của cô nhịn không được buồn bã.

“Lần này chúng em đã thương lượng kỹ rồi, chỉ có những người độc thân mới được đi. Không phải gần đây anh đang theo đuổi vị minh tinh nào đó sao?”

Cô nhân lúc Kinh Hoằng Hiên mang đồ ra ngoài xe đưa tay chọt vào người Mễ Quan: “ Anh, anh nói với em biết anh thích kiểu con gái nào. Nếu lần này không thành, lần tới có cơ hội em sẽ đưa anh đi được không.”

“Được rồi nhóc con, anh có thể tự mình theo đuổi.” Mễ Quan không kìm được đưa tay chọt lại em gái: “Tiệc độc thân, em với Kinh Hoằng Hiên đi làm gì?”

“Chúng em phụ trách chơi thôi.” Mễ Mị nhìn Kinh Hoằng Hiên đã đứng bên cạnh xe đợi cô, vội vã nói lời tạm biệt với Mễ Quan: “Em đi đây!” sau đó vui vẻ chạy qua chỗ Kinh Hoằng Hiên.

Mễ Mị ngồi vào xe, chào tạm biệt Mễ Quan. Kinh Hoằng Hiên khởi động xe chầm chậm rời khỏi vườn biệt thự nhà họ Mễ, đi ra đường lớn lái xe về hướng cảng.

Mễ Mị từ trong xe nhìn ra bên ngoài, đường xá đông nghẹt, càng ngày càng gần cảng, tâm trạng cô cũng dần phấn khởi vui vẻ.

Lấy điện thoại kiểm tra tin tức, Thu Viện Á đã đến trước.

“Chúng ta còn bao lâu vậy? Tiểu Thu đã đến rồi.” Mễ Mị ngồi bên cạnh Kinh Hoằng Hiên hỏi.

“Khoảng mười phút nữa. Nói với cô ấy cứ đi thẳng đến thuyền là được.” Kinh Hoằng Hiên ước tính thời gian, sau đó trả lời Mễ Mị.

Lúc sau, Mễ Mị lần nữa nói với anh một cách vui vẻ: “ Tiểu Thu nói du thuyền này rất tuyệt! Bảo em cảm ơn anh.”

Kinh Hoằng Hiên cười đáp lại.

Vốn dĩ đi đến đảo Nhật Cốc của nhà Thu Viện Á có dụng cụ trên nước. Nhưng mà bọn họ lần này chơi hai ngày hai đêm, các hoạt động trên biển không thể thiếu. Kinh Hoằng Hiên dứt khoát vung tay thuê một chiếc du thuyền lớn. Vẻ bề ngoài trang nhã, nội thất tinh tế, tốc độ nhanh giảm xóc, chắc chắn sẽ làm hành khách cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Đối với sự chăm sóc tận tâm của Kinh tổng, đoàn chị em giơ ngón tay cái lên gật đầu lia lịa.

Mười phút sau, Kinh Hoằng Hiên lái xe vào cảng Duy Lợi Hải.

Du thuyền của Kinh Hoằng Hiên thật sự rất lớn rất khí thế, nổi bật nhất trong bến cảng, toàn thân đều làm bằng kim loại màu bạc, rạp chiếu phim ngoài trời trên boong tàu, quán bar, bồn tắm nước nóng có sức chứa tận 8 người, còn có một khu spa.

Đội trưởng và các nhân viên trên tàu nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên tới, liền ra chào đón. Thu Viện Á và Vương Quỳnh Nguyệt đứng phía sau, hai người họ chỉ chào hỏi anh vài câu sau đó cùng Mễ Mị đi vào phòng nhỏ.

Thu Viện Á đóng cửa lại, sau đó tụm vào nhau nói chuyện với hai cô bạn thân: “Mình thông báo với bọn họ rằng tập hợp sau nửa tiếng nữa. Phương Kỳ bên đó muốn đi cùng Trâu Tự Lượng, vì vậy không đi cùng chúng ta.”

Cô ấy nói xong chỉ tay vào Mễ Mị và hai người kia, cả ba người ngồi xổm bên cạnh vali. Thu Viện Á từ trong vali lấy ra hai hộp gỗ dài rộng khoảng hai mươi cm. Cái hộp giống như rương đựng kho báu, với tay nghề tinh xảo, toàn thân hộp chạm khắc sơn mài màu nâu vàng, chỗ mở treo một ổ khóa nhỏ, như hộp Pandora huyền thoại đầy bí ẩn.

“Đây là chiếc hộp bảo bối mình đặc biệt mua từ cửa hàng đạo cụ ma thuật.” Thu Viện Á nhìn Mễ Mị rồi nở nụ cười thần bí, ôm lấy cái hộp, hai người phía trước ngao ngán lắc đầu. Bên trong có tiếng kêu lạch cạch phát ra: “Mình để thẻ của chúng ta trong này!”

Sau khi nhóm âm mưu của các cô gái được thành lập, vì để đạt được mục đích khiến cho chuyến đi đến hải đảo này trở nên thú vị hấp dẫn. Mễ Mị phụ trách việc thuyết phục Kinh Hoằng Hiên, Thu Viện Á chủ động chịu trách nhiệm lên ý tưởng trò chơi.

Sau khi Thu Viện Á đếm các ứng cử viên, cô ấy tìm một cửa hàng đạo cụ, đặt một lô bảng gỗ. Loại bảng gỗ này na ná hình dạng lego , hai miếng gỗ có kích thước tương tự ghép với nhau, trên mỗi miếng gỗ đều khắc tên, sau đó dùng ruy băng che kín cái tên trên tấm thẻ gỗ.

“Hộp thẻ này chứa tên của các cô gái, hộp kia thì chứa tên của các chàng trai.” Thu Viện Á cầm chiếc hộp nói với hai người. Ánh mắt Mễ Mị và Vương Quỳnh Nguyệt sáng lên cùng nhau gật đầu lia lịa.

Thu Viện Á lần nữa nở nụ cười bí ẩn nham hiểm với hai người họ, đồng thời đặt chiếc hộp vào tay Mễ Mị: “ Mễ Mị, cậu ấn ổ khóa này đi.”

Mễ Mị theo lời Thu Viện Á chạm vào ổ khóa. Mới phát hiện ở khóa cố định trên cái hộp, hoa văn đẹp đẽ ở giữa có thể di chuyển được. Cô nghiêm túc ấn nó.

Lạch cạch!

Chiếc hộp động đậy, bên trong truyền ra tiếng lạch cạch lạch cạch dọa Mễ Mị sợ hết hồn.

Cạch.

Chiếc hộp mở ra, bên trong là một tấm thẻ gỗ.

Mễ Mị ngẩn người.

“Cậu mở tấm thẻ ra xem đi!” Thu Viện Á thúc giục, giọng nói phấn khởi thích thú không chờ được nữa.

Mễ Mị xé ruy băng đỏ trên tấm gỗ, nhìn cái tên được khắc trên đó, là Nghê Nhất Lâm.

Thu Viện Á nhìn Mễ Mị để lỗ cái tên trên tâm thẻ xong cô ấy cầm lại tấm thẻ lần nữa dùng ruy băng buộc kĩ.

Không biết tay cô ấy ấn vào đâu, mặt sau chiếc hộp mở ra, Thu Viện Á ném tấm thẻ vào.

Đóng lại.

“Cậu thử lại lần nữa đi!”

Mễ Mị lại ấn lần nữa. Chiếc hộp hé mở, tấm thẻ gỗ rơi ra.

Lại là Nghê Nhất Lâm!

Lần thứ ba, Vương Quỳnh Nguyệt ấn vào ổ khóa.

Lại là Nghê Nhất Lâm!

Mễ Mị kinh ngạc: “Công cụ này thật lợi hại! Tớ lắng nghe một hồi lâu cũng không nghe ra tiếng nó vận hành.”

“Hahaha!” Thu Viện Á nhìn vẻ mặt hai người họ thỏa mãn cười lớn, thỏa mãn chết đi được.

“Thế nào! Đạo cụ này được chứ!” nói rồi cô ấy trong túi lấy ra một nút bấm to bẳng nửa ngón tay.

“Đây là công tắc. Bên trong hộp có hai lớp. Tớ ấn vào nút này, thẻ sẽ được xáo trộn, nhưng cửa ra vẫn đóng, còn tấm thẻ rơi ra sẽ là tấm được đặt sẵn ở miệng hộp.”

Hai ngón trỏ của Thu Viện Á chạm vào nhau, ánh mắt nham hiểm nhìn hai người phía trước, chầm chậm nói ra chân tướng: “Như vậy, một trăm phần trăm Tư Niên sẽ rút ra tấm bài Nghê Nhất Lâm.”

Thu Viện Á: “Hehehe~”

Vương Quỳnh Nguyệt: “Hehehe~”

Mễ Mị: “Hehehe~”

Thu Viện Á ôm lấy hai chiếc hộp, ba thành viên của nhóm âm mưu đi ra ngoài, đến phòng khách của du thuyền. Kinh Hoằng Hiên đứng ở quầy bar, lông mày nhướng lên nhìn ba người con gái mất hút cả nửa ngày trời. Sau đó bàn tay cầm ly rượu hơi dừng, nhìn vào đồng hồ cau mày.

“Uống chút gì không?”

“Nước lọc!”

“Nước ép!”

“Coca!”

“Tớ không uống nước lọc nữa, uống nước ép đi!”

Mễ Mị vui vẻ chạy đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên, lấy ly nước ép và lon coca cho hai cô bạn của mình, sau đó quay lại lấy ly nước ép từ tay Kinh Hoằng Hiên, uống một ngụm nhỏ.

Anh nhìn thấy hai chiếc hộp đặt ngay giữa bàn phòng khách, hỏi: “Đây là gì?”

“Đây là đạo cụ cho mấy trò chơi của tụi em. Chờ mọi người tới đông đủ là dùng.” Mễ Mị giải thích cho anh. Kinh Hoằng Hiên trầm ngâm gật đầu, lần nữa nhìn vào đồng hồ trên tay: “Người có lẽ đến đủ rồi.”

“Ừm, đợi thêm mười phút nữa đi.”

Lời vừa dứt đã nghe thấy tiếng nói bên ngoài, lại có thêm người đến rồi.

Người đến là Phương Kỳ cùng với trúc mã của cô ấy- Trâu Tự Lượng. Là “Gần giống nhau” mà lúc đầu bị Phương Kỳ không cẩn thận lôi vào nhóm.

“Đm! Tớ nhìn thấy ai vậy? Phương Nhi! Mau nói cho mình biết đây không phải ảo giác đi!” Trâu Tự Lượng vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Kinh tổng giám đốc giữa ngàn bông hoa, dọa cho Trâu Tự Lượng lảo đảo. Kéo Phương Kỳ bên cạnh giả vờ chóng mặt choáng váng.

Phương Kỳ vỗ vào trán anh ta: “Cậu không có nhìn lầm đâu, chính là Kinh Hoằng Hiên! Anh ta và Mị Mị cùng chúng ta đến đảo Nhật Cốc.”

“Hoan nghênh anh Kinh tổng!” Phương Kỳ bỏ Trâu Tự Lượng đi đến Kinh Hoằng Hiên chào hỏi.

Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười xã giao: “Không cần khách khí, gọi tên tôi là được.”

Những người khác cũng lần lượt kéo đến.

Ai nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên cũng đều lớn tiếng kinh ngạc.

“Chơi lớn thật đó! Ngay cả Kinh Hoằng Hiên cũng gọi đến!”

“Đã chơi thì chơi cho lớn chứ!”

Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên cũng đi, hai người họ vừa lên du thuyền, Kinh Hồng Phỉ vừa liếc liền thấy Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị trong đám đông.

Kinh Hồng Phỉ ngẩn ngơ tại chỗ, ngay lập tức chuyển ánh nhìn sang nhóm người tổ chức bữa tiệc, bao gồm bạn của cô Tân Giai Hủy.

“Có kinh ngạc không! Lão Kinh là khách mời đặc biệt của chúng mình!” Thu Viện Á kế bên cười nói với Kinh Hồng Phỉ.

Tân Giai Hủy đi đến bên cạnh cô ta: “Tớ cũng vừa mới biết anh cậu cũng đến, anh ấy không nói với cậu sao?”

Kinh Hồng Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến trước mặt Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng gọi: “Anh.” sau đó trừng mắt nhìn Mễ Mị sau lưng anh. Tư Niên bên cạnh cô ta cũng mỉm cười chào hỏi hai người họ.

Nghê Nhất Lâm là người đến gần cuối, vừa tan làm cô ta vội vàng tới đây, thời gian vừa đúng lúc.

Lúc này, nhiều người tản ra đi tham quan xung quanh du thuyền, nhưng Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị, và một số người khác vẫn ở trong sảnh du thuyền. Nghê Nhất Lâm xuất hiện nơi lối vào, mọi người đều dời tầm mắt nhìn cô ta. Khi cô ta nhìn thấy người không mong đợi xuất hiện ở đây, lập tức choáng váng, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng che đậy biểu cảm.

“Kinh tổng, không ngờ anh cũng đến đây.” Nghê Nhật Lâm tiến đến Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng chào hỏi, đồng thời nở nụ cười với Mễ Mị: “Mễ tiểu thư, chào cô, lại gặp nhau rồi.”

Kinh Hoằng Hiên gật đầu không nói. Mễ Mị nhìn lại cô ta với nụ cười: “ Nghê tiểu thư, quả thật lâu rồi không gặp. Hi vọng hai ngày này, chúng ta đều có thể chơi vui vẻ.”

Nụ cười của Nghê Nhất Lâm càng nhẹ nhàng mềm mại: “Cảm ơn, cô cũng vậy.”

Lúc này có người trong khu nước uống hỏi cô ta muốn uống gì, Nghê Nhất Lâm thuận theo mà rời khỏi nơi này. Trong tay cô ta cầm ly nước lọc, khóe mắt liếc nhìn hai người kia đang tình tứ với nhau, Mễ Mị không biết nói gì với Kinh Hoằng Hiên mà nụ cười lại vui vẻ đến thế.

Nghê Nhất Lâm nâg ly nước lên, nước suối mát lạnh chạy vào miệng làm ẩm ướt từng tế bào.

Nghê Nhất Lâm mắt cụp xuống suy tính. Không ngờ Kinh Hoằng Hiên và Mễ Mị cũng ở đây. Còn có, tâm trạng của Mễ Mị xem ra rất tốt.

Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên từ boong tàu tiến lại, ánh mắt Nghê Nhất Lâm lóe sáng lên, nhìn thấy người quen.

Cô ta chạy đến hội họp với Kinh Hồng Phỉ và Tân Giai Hủy bên đó.

Trời gần tối, đường chân trời tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Tất cả đều đông đủ tụ họp ở đảo Nhật Cốc.

Những người đến đây ít nhiều đều quen biết nhau, người không có lý lịch như Nghê Nhất Lâm, cô ta Kinh Hồng Phỉ, Tân Giai Hủy còn là bạn bè.

Một hàng có 12 người. Hai cặp đôi: Mễ Mị Kinh Hoằng Hiên, Kinh Hồng Phỉ Tư Niên, Phương Kỳ có một người yêu Trâu Tự Lượng, những người khác đều độc thân.

Nhân số vừa đúng sáu nam sáu nữ.

“Ổn rồi! Người chúng ta đủ cả~ trước khi đến đảo Nhật Cốc, chúng ta chơi một trò chơi đi~” Thu Viện Á đứng lên vỗ tay để mọi người chú ý, ngay sau đó đi đến chiếc hộp ở giữa phòng, nở một nụ cười bí ẩn.

“Trò chơi tên là: secret angels!”

“Đây là hai chiếc hộp, mỗi tấm gỗ bên trong đó có tên của các chàng trai cô gái. Rút được tên của ai, chính là angel của bạn, trong hai ngày tới, bạn phải quan tâm tới master của mình, nhưng nhớ kỹ, giữ kỹ danh tính của bạn.

Sau khi kết thúc trò chơi, master phải đoán ra được angel của mình, và dựa theo mức độ vừa lòng của angel bảo vệ tặng cho anh ta một món quà, đoán sai là phải nhận sự trừng phạt của angel đó nha.”

“Trong chiếc hộp trước mặt mọi người có chứa thẻ bài của chúng ta. Bên trái là thẻ bài khắc tên các cô gái, bên phải là tên các chàng trai.”

“Rút theo nam trái nữ phải. Chúng ta mỗi người đều có một thiên thần~”

Sau khi Thu Viên Á nói xong Trâu Tự Lượng giơ tay lên hỏi: “Vậy người có bạn trai bạn gái thì phải làm sao?” nói rồi nhìn vế phía các cặp đôi đằng kia.

Phương Kỳ: “chúng ta cùng nhau chơi, đương nhiên là cần có chút kí©h thí©ɧ. Không có cặp đôi nào cả, chỉ có secret angel thuộc về bạn~” ngay sau đó nhìn về phía mấy cặp đôi đang có mặt.

“Có thể nói đây là một khảo nghiệm đặc biệt thôi~”

Mễ Mị lặng lẽ giơ tay: “Mình đồng ý.” Nói xong quay đầu lại nhìn Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên im lặng gật đầu, bày tỏ đồng ý.

Bọn họ bên này không có vấn đề gì, mặt khác Kinh Hồng Phỉ và Tư Niên cũng đồng ý.

Cũng chỉ là game, nếu đã tham gia bữa tiệc rồi, mọi người đương nhiên phải chơi cho thật vui.

Những cặp đôi có mặt đều không để tâm, chốc lát khơi dậy điểm kí©h thí©ɧ trong lòng mỗi người.

Chuyến đi lần này náo nhiệt vui vẻ hơn bọn họ nghĩ.

Nóng lòng muốn thử. Mỗi người tiến lên tút tấm thẻ.

Mọi người bấm vào khóa theo hướng dẫn của Thu Viện Á, phản ứng ban đầu cũng giống như Mễ Mị, bị dọa cho giật bắn mình.

Ngay sau đó nhìn thấy bảng gỗ trong chiếc hộp kho báu, đều bị kích phát sự hồi hộp trong lòng.

Một lúc bầu không khí giữa mười hai người trở nên mập mờ khó nói.

Đợi đến lượt Tư Niên rút, Mễ Mị liếc nhìn sang Thu Viện Á thấy tay cô ấy đang đút trong túi. Tư Niên rút thẻ gỗ xong quay về chỗ ngồi. Thu Viện Á quay đầu, nở nụ cười đắc ý với Mễ Mị.

Nam sinh cuối cùng rút thẻ xong. 12 người toàn bộ đều cầm tấm thẻ trên tay. Thu Viện Á cầm chiếc hộp đi.

“Đợi đã.” Chỗ ngồi của Kinh Hoằng Hiên đột nhiên có âm thanh vang lên, mọi người ai cũng chuyển ánh nhìn sang bên anh.

Hai chân Kinh Hoằng Hiên bước liên tục, đầy mạnh mẽ, cả người dựa vào ghế sofa, xắn tay áo lên lộ rõ cơ bắp đầy săn chắc.

Khôi ngô tuấn tú, gương mặt đầy tà khí, vô song như một vị vua không gì sánh bằng.

Anh liếc nhìn mọi người, khóe miệng nhếch lên nụ cười.

“Tôi cảm thấy trò chơi này không đủ kí©h thí©ɧ, chúng ta tăng thêm một cấp cho trò chơi này đi, change angle.”

“Ý gì vậy?” mọi người nghi ngờ.

“Chúng ta chỉ ở hải đảo hai ngày. Như vậy rất ít thời gian tiếp xúc với nhau, như vậy chúng ta không thể bảo vệ được người bạn quan tâm.” Kinh Hoằng Hiên nói điều này, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói giống như một vị bá tước huyết tộc không thỏa mãn: “Không có ý gì cả.”

“Cảm giác mới là quan trọng nhất.” Đôi mắt trong veo, răng sắc nhọn.

Bầu không khí trầm lặng đi ba giây, ngay sau đó bị phá vỡ: “Ý kiến hay!”

“Chúng ta đổi đi.” Kinh Hoằng Hiên nhanh như chớp, đưa tấm thẻ đến trước mặt Tư Niên.

Một bàn tay trắng nõn mảnh mai vươn ra từ bên cạnh. Mễ Mị nắm lấy ta Kinh Hoằng Hiên, giọng cô như chết lặng: “Anh, ngay cả xem, anh cũng không xem tại sao lại muốn đổi?”

Ngay từ khi Kinh Hoằng Hiên đề xuất thay đổi luật chơi, nhóm âm mưu ngay lập tức choáng váng trước sự thao túng ghê ghớm đáng sợ này.

Đặc biệt là Mễ Mị. Cô kinh ngạc sửng sốt nhìn người đứng bên cạnh cô. Không đợi tiêu hóa xong.

Kinh Hoằng Hiên đã bắt đầu đổi thẻ rồi!

Mễ Mị không kịp suy nghĩ, trong lòng nhấn giữ Kinh Hoằng Hiên.

Kinh Hoằng Hiên!!! Anh đây là đến phá đám sao!!! Tại sao khăng khăng cùng Tư Niên đổi!

Kinh Hoằng Hiên quay đầu sang một bên, nhướng mày mỉm cười, nhẹ giọng nói nhưng lại mang tính sát thương. Trước mặt mọi người ném hai quả bom.

“Cảm giác.”

Anh là nói, anh đối với tấm thẻ trên tay Tư Niên có cảm giác...?

Tư Niên nhìn anh, cuối cùng hai người trao đổi thẻ cho nhau.

Có một thì có hai. Từng người hứng thú kí©h thí©ɧ đổi thẻ.

Còn có một cô gái tên Lạc Điền Điền chạy đến trước mặt Mễ Mị muốn trao đổi thẻ. Mễ Mị máy móc trao đổi.

Tại thời điểm lúc này, ý nghĩa của trò chơi vậy mà mất đi. Bị tính khí trẻ con kiêu ngạo Kinh Hoằng Hiên làm loạn triệt để.

Mễ Mị nhìn về phía thành viên của nhóm.

Bốn mặt ngơ ngác.

Du thuyền bắt đầu chuyển động, chở mười hai người tới Nhật Cốc đảo.

Còn có một cô gái tên Lạc Điền Điền chạy đến trước mặt Mễ Mị muốn trao đổi thẻ. Mễ Mị máy móc trao đổi.

Tại thời điểm lúc này, ý nghĩa của trò chơi vậy mà mất đi. Bị tính khí trẻ con kiêu ngạo Kinh Hoằng Hiên làm loạn triệt để.

Mễ Mị nhìn về phía thành viên của nhóm.

Bốn mặt ngơ ngác.

Du thuyền bắt đầu chuyển động, chở mười hai người tới Nhật Cốc đảo.