Trong một khu biệt thự cổ ở ngoại ô thành phố H, có vài dãy biệt thự cao cấp ba tầng theo phong cách kiến trúc Baroque. Bởi vì tuổi đời không ngắn, hơn nữa những năm gần đây thành phố H phát triển mở rộng về phía nam, khu biệt thự này cũng không có nhiều người cư trú, phần lớn còn lại để làm tài sản cố định.
Ánh đèn đường ẩm đạm, vào ban đêm phảng phất đâu đó một cảm giác bí ẩn.
Các nhân viên trực đêm đang xem trực tiếp trận đấu trên điện thoại di động trong phòng trực. Đột nhiên, phía xa có ánh sáng lóe lên trước mắt, nhân viên ca trực đứng dậy thăm dò, phát hiện phía xa có một chiếc xe đang đi về hướng này.
Anh ta nhanh chóng ấn nút lan can, đội mũ, đứng dậy chạy ra ngoài đứng nghiêm sẵn sàng nghênh đón chủ hộ. Những người chủ sở hữu bất động sản tại đây đều không phú thì quý, anh ta chỉ là một người giữ cửa nhỏ bé, không dám làm gì thất lễ.
Một chiếc xe đắt tiền với những đường nét bóng bẩy từ từ lướt qua anh ta. Khi người trực ca cùng với chiếc xe giao nhau, trong lúc cúi đầu chào đón người trên xe, khóe mắt anh ta thấy ngồi ở bên cạnh ghế lái phụ, là một người thanh niên có khuôn mặt tuấn tú.
Tại một căn biệt thự hướng Tây Nam, cửa đóng then cài, đại sảnh bên trong sáng rực ánh đèn.
"Các người bắt tôi tới đây làm gì! Thả tôi ra!" Trương Quân tay chân đều bị trói chặt, cả người bị buộc ngồi trên ghế sa lon. Bên cạnh hắn ta có ba vệ sĩ mặc đồng phục đen vây quanh, hắn quát ba người mặc đồ đen, giọng nói giữa đại sảnh trống vắng càng thêm chói tai. Thế nhưng cho dù hắn ta có lớn tiếng hét lên hay bày tỏ ý muốn thương lượng thì ba người họ đều bất động như núi, không quan tâm tới hắn ta. Bị hắn ta náo loạn đến phiền, một trong số đó đấm một cú vào bụng Trương Quân khiến hắn ta lập tức ỉu xìu.
"Khụ khụ...... Đại ca, các anh cũng nên nói một lời chứ ..."
Một người đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Trương Quân, Trương Quân lập tức im bặt, hiện tại bụng của hắn vẫn còn đau, đám người này đúng là ra tay không chút lưu tình.
Cửa biệt thự bị đẩy ra từ bên ngoài, mấy người trong nhà toàn bộ đều nhìn về phía cửa.
Lưu Khải Truyền đẩy cửa lớn, nghiêng người đợi Kinh Hoằng Hiên bước vào, một vệ sĩ mặc đồ đen bước tới, đợi hai người họ vào phòng lập tức đóng cửa lại.
Trương Quân nhìn hai người mới xuất hiện ăn mặc chỉnh tề, khí thế cường hãn, ba người áo đen có thái độ đối đãi tôn kính với bọn họ, đặc biệt là người đàn ông anh tuấn đứng đầu, hắn nghe thấy người mặc đồ đen cúi đầu gọi anh ta ông chủ.
Trương Quân không biết người này, nhưng hắn biết người này chính là người đã giật giây cho người bắt hắn đến đây.
"Cái đó, các người là ai? Tôi hình như không có đắc tội với vị ông chủ này, các người, các người bắt trói tôi làm gì?"
Trương Quân run rẩy mở miệng hỏi hai người, lời còn chưa kịp nói xong đã bị một tên mặc đồ đen xông tới đá vào người một cái. Trương Quân nhe răng trợn mắt nhưng không dám kêu đau, lẳng lặng nhìn trộm động thái của người cầm đầu.
Lúc này, một vệ sĩ mặc áo đen bước tới, trên tay cầm một cái nỏ đưa cho Lưu Khải Truyền: "Tìm thấy thứ này ở trong xe."
Lưu Khải Truyền nhận lấy rồi giao nó cho Kinh Hoằng Hiên.
Trương Quân kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc nỏ này, ngẩng đầu giật mình, trực giác nói cho hắn không ổn, trán không khỏi toát mồ hôi.
Kinh Hoằng Hiên lấy nỏ, quan sát một cách cẩn thận. Phần chữ thập của nỏ được chế tạo tốt, độ dài bằng nửa sải tay, tay cầm cung làm bằng hợp kim, trên thân được trang trí bằng những miếng gạc nai chạm khắc tinh xảo, cầm vào không nặng không nhẹ, nhìn sắc bén mà tinh mỹ.
Chiếc nỏ có độ giật hoàn hảo, sức xuyên lớn, tầm bắn xa, được chuyên dụng để đi săn, có thể xuyên trực tiếp vào xương sống của báo săn.
Kinh Hoằng Hiên nheo mắt, giương nỏ ngắm chuẩn mục tiêu: "Hàng Đức à, không rẻ."
Trương Quân nhìn cái nỏ đột nhiên hướng về phía hắn, cánh mũi giật giật, bắp chân cũng bắt đầu run lên: "Vị tiên sinh này..."
"Vυ"t!" Côn thép phát ra âm thanh sắc bén, đóng đinh vào chiếc ghế sau nơi Trương Quân đang ngồi, chỉ cách cổ anh ta vài inch. Tiếng vụt bén nhọn của chiếc côn thép làm tim hắn ta gần như vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Trương Quân chỉ cảm thấy dường như mũi tên đã ghim vào đỉnh đầu mình, toàn thân không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cả người trong chớp mắt ướt đẫm mồ hôi.
"Đại, đại ca ... đao kiếm không có mắt ... anh, anh..."
"Ở đâu?" Kinh Hoằng Hiên hỏi.
"Tôi, tôi, tôi mua nó để chơi, là tôi—"
Vυ"t!
"A--!!"
Lần này, chiếc nỏ thép xuyên qua cánh tay trái bị trói của hắn ta.
AAAAAA!
Trương Quân đau đớn nghiến răng run sợ, toàn thân co quắp, sau đó cả người theo chiếc ghế ngã nhào xuống đất, sau vài giây, máu từ vết thương chảy ra, nửa cánh tay của hắn dính bê bết máu.
Ào!
Một xô nước lạnh từ đầu dội xuống, một trong những vệ sĩ mặc đồ đen nắm lấy đầu Trương Quân, buộc hắn ta phải mở mắt ra đối mặt với Kinh Hoằng Hiên.
Trương Quân đau đớn muốn chết, cổ họng phát ra những âm thanh khàn khàn. Da đầu bị dùng lực kéo mạnh khiến mắt hắn phải mở to, hắn nhìn thấy ác ma trong bộ đồ âu phục lại lần nữa giơ nỏ lên, lần này nhắm thẳng vào mặt hắn.
"Tôi hỏi lại lần nữa, ở đâu?" Như thể hồi chuông báo tử.
Trương Quân có thể nhìn ra, anh ta thực sự không sợ gϊếŧ người.
"Tôi nói! Tôi nói! Là anh Phi! Lý Phi! Thứ đồ chơi này, là, là anh ta đưa cho tôi! Anh ta yêu cầu tôi gây rắc rối với một cô gái. Đưa tiền cho tôi sau khi xong việc, thứ đồ này tôi còn chưa kịp trả lại cho anh ta! "
"Trong túi áo của tôi có một chiếc điện thoại di động, bên trong có thông tin liên lạc của anh Phi trên đó. Tôi vẫn chưa nhận được tiền."
"Đúng rồi! Khi đó lúc anh Phi kêu tôi đi, trước khi đi tôi nghe thấy anh ta gọi điện thoại, gọi người đối diện là ông chủ, nói rằng mọi việc đã an bài xong rồi."
"Anh thả tôi ra đi. Tôi không biết anh và cô gái đó ở cùng nhau. Nếu biết thì tôi khẳng định sẽ không bao giờ làm chuyện này. Tôi cũng chỉ cầm tiền làm việc thôi. Anh tha cho tôi đi!"
"Tôi, mẹ nó tôi thấy tiền là sáng mắt, tôi không phải là người! Anh đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi!"
"Tôi, tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi biết ... thật đó ... anh thả tôi đi ..."
Kinh Hoằng Hiên ra hiệu, một trong những vệ sĩ mặc đồ đen bước tới rồi rút điện thoại di động của Trương Quân trong túi ra. Tìm thấy thông tin liên lạc của Lý Phi, Lưu Khải Truyền bật máy tính xách tay lên, bắt đầu lạch cạch đánh máy, không biết anh ta đang làm cái gì.
Trương Quân vẫn còn bị trói vào ghế, cả người bị nước xối ướt đẫm nước. Cánh tay tê rần, hắn cảm giác máu không ngừng chảy ra từ lỗ bắn trên cánh tay, thân thể dần dần không cảm nhận được nhiệt độ.
Sau một lúc lâu, hắn ta gần như hôn mê vì cơn đau, mở miệng nói một cách yếu ớt: "Ông chủ ... anh, ôi—thả tôi ra đi ..."
Một người đàn ông mặc đồ đen thô lỗ nhét mảnh vải vào miệng Trương Quân. Trương Quân ngoại trừ hít thở, giọng nói xen lẫn tiếng rêи ɾỉ đều mắc kẹt trong cổ họng.
"Kinh tổng, tra được rồi, người này tên thật là Trần Phi, kinh doanh một câu lạc bộ bắn súng. Nằm ở phố Thương Nam."
Nghe thấy giọng nói của Lưu Khải Truyền, Trương Quân chật vật ngẩng đầu lên gật đầu lia lịa.
"Um a a a ưm ưm ưm ư ư!" Tôi nói đều là sự thật, ông chủ!
Kinh Hoằng Hiên không thèm để ý đến hắn ta, giơ tay bảo Lưu Khải Truyền đi theo anh lên lầu. Hai vệ sĩ mặc đồ đen tuân theo mệnh lệnh, nới lỏng dây trói ghế của Trương Quân ra, rồi nhấc Trương Quân đang trong bộ dạng như một con chó chết kéo ra khỏi cửa.
Ngay lập tức trên gương mặt của Trương Quân hiện lên vẻ sống sót sau tai nạn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy lại được mạng sống, chút đau đớn này không đáng là gì.
"Ư ư ư a a---!"
Tiếng kếu thấu tim bị chặn lại trong l*иg ngực vì miệng bị nhét đầy vải. Đôi mắt của Trương Quân như rách ra, trán nổi đầy gân xanh. Cúi đầu nhìn xuống, một chiếc côn thép đâm vào đùi phải của hắn ta, mang theo một vết máu đỏ lạnh.
Hắn ta khó khăn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông giống như ma quỷ đó, đang đứng từ trên cầu thang nhìn xuống, trên tay cầm chiếc nỏ cười lạnh với hắn ta.
Ruột gan của Trương Quân cuộn trào. Toàn thân truyền đến một mùi vị tanh tưởi.
Vệ sĩ mặc đồ đen thô lỗ ném hắn ta vào bao tải thô, vẻ mặt ghét bỏ: "Mẹ kiếp, tên ngốc này mẹ nó tè cả ra quần rồi."
——
Kinh Hoằng Hiên huýt sáo một tiếng, quay đầu nói với Lưu Khải Truyền bên cạnh: "Không tồi, là một thứ đồ tốt."
Lưu Khải Truyền nhìn chiếc nỏ được làm đẹp đẽ bên cạnh, gật đầu đồng ý rồi đi theo Kinh Hoằng Hiên vào phòng sách trên tầng hai.
Biệt thự này là món quà sinh nhật mà ông bà ngoại tặng cho Kinh Hoằng Hiên khi anh còn nhỏ. Anh sở hữu rất nhiều bất động sản, vị trí ở đây không tốt nên không được bố trí trong phạm vi ở lại. Sau đó đã được anh phát triển thành một "căn cú bí mật" chuyên làm những việc không thể nói được.
"Kinh tổng, câu lạc bộ bắn súng của Lý Phi đó, là tài sản của đứa con trai duy nhất của Ninh thị, Ninh Tuấn Thần. Có tin đồn rằng anh ta thích súng và máy móc, hàng năm đều đi săn ở châu Phi. Câu lạc bộ này thuộc bộ sưu tập tư nhân của anh ta. Sau khi anh ta ra nước ngoài thì bàn giao cho Lý Phi quản lý. Bây giờ là một hệ thống thành viên bán điều hành, hội viên căn bản đều là một số người đam mê bắn súng mà hắn ta biết. "
"Ừ." Kinh Hoằng Hiên gật đầu, anh vẫn đang nghiên cứ chiếc nỏ kia.
"Lại liên quan đến nhà họ Ninh."
Lưu Khải Truyền gật đầu: "Lần trước mua hotsearch scandal, cũng là nhà họ Ninh."
"Xem ra, Ninh thiếu gia rất sẵn lòng chi tiền cho sở thích của mình." Kinh Hoằng Hiên nghĩ đến người nào đó, ánh mắt lạnh lùng.
"Tin tức từ phía Đổng Hàng cung cấp cho biết người tài trợ cho Nghê Nhất Lâm khi còn ở trại trẻ mồ côi chính là nhà họ Ninh. Cô ta và Ninh Tuấn Thần cõ lẽ đã quen biết nhau từ thời trung học đồng thời còn có quan hệ tình cảm. Tuy nhiên, Ninh Tuấn Thần là một tên hư hỏng, thái độ đối xử với Nghê Nhất Lâm rất kì quái, không giống người yêu mà giống thú cưng. "
"Ồ đúng rồi, bọn họ sớm đã chia tay. Nguyên nhân là do Ninh Tuấn Thần nɠɵạı ŧìиɧ", Lưu Khải Truyền nói thêm.
Nhắc đến Đổng Hàng, Kinh Hoằng Hiên liền nghĩ ngay đến Mễ Mị. Đổng Hàng trái lại rất biết làm kinh doanh, một phần tư liệu bán cho hai người.
Nghĩ đến tất cả những gì Mễ Mị đã làm gần đây, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên đặt chiếc nỏ trên tay xuống, bước ra ban công bấm điện thoại gọi cho cô, trên mặt còn lộ ra một nụ cười.
Lưu Khải Truyền: ... Cho nên rốt cuộc anh có đang nghe tôi nói không? = =.
"Ngủ rồi sao?"
Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên nhẹ nhàng ôn nhu, hoàn toàn không giống với bộ dạng khi bắn hai mũi tên vừa rồi. Cánh cửa ban công đóng lại, âm thanh cũng bị chặn lại sau cánh cửa.
Kinh Hoằng Hiên rời ban công quay trở lại. Lưu Khải Truyền yên lặng nhìn thời gian trên máy tính.
Mười lăm phút. Lưu Khải Truyền đẩy đẩy mắt kính trên mũi của mình. Cô Mị này thật lợi hại.
"Khải Truyền, tôi cảm thấy, trò chơi có thể chuyển sang một chế độ khác. Mặc dù tay chân của đối phương có chút vụng về, con người hơi non nớt, nhưng cũng không ngăn được sự thú vị. Ừm, hơn nữa luôn có một số ý tưởng tuyệt vời." Đặc biệt là vì sợ anh bị người khác mê hoặc, sợ muốn chết.
"Hoằng Hiên, hôm nay cậu rất vui vẻ nha."
"Có sao?"
Lưu Khải Truyền gật đầu chắc chắn.
Kinh Hoằng Hiên có chút bừng tỉnh giơ tay sờ cằm. Cũng đúng, nếu không ban nãy đã bắn xuyên qua mắt tên đó rồi.
"Khải Truyền, cậu cùng bà xã nhà cậu gặp nhau như thế nào?"
Lưu Khải Truyền:…