Chương 33:

Mễ Mị nhanh chân chạy về nhà sau khi thả thính ai đó, trong lòng không kìm được bật cười.

Cạch. Cánh cửa sau lưng cô đóng lại. Mễ Mị áp tai vào cửa, nhón gót chân nhìn người bên ngoài. Kinh Hoằng Hiên quả nhiên vẫn đứng yên ở vị trí ban đầu với vẻ mặt bối rối.

Nhìn ngốc ghê ha ha ha !

Trong phòng khách vợ chồng nhà họ Mễ vừa dùng cơm xong, nghe ngoài cửa có âm thanh nhưng nửa ngày không thấy người đi vào, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng cười hi hi của Mễ Mị.

“Mị Mị, đang làm gì vậy? Đã ăn cơm tối chưa?” Tần Dĩnh ló đầu ra, khẽ gọi.

“Ba mẹ ! Con không ăn nữa.” Mễ Mị kiềm chế tiếng cười giải thích với ba mẹ một tiếng sau đó bịch bịch chạy về phòng.

Hai người nhìn theo cô chạy lên lầu trở về phòng.

“Xảy ra chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Tần Dĩnh không nhịn được hỏi chồng.

“Trẻ con mà, việc gì cũng có thể vui vẻ.”

Mễ Trung Dương bình tĩnh gắp một miếng cá chua ngọt cho vào bát của vợ.

Một lúc sau, cửa lại được mở ra lần nữa. Mễ Quan mặt mày bối rối, ủ rũ bước vào.

Tần Dĩnh nhìn con trai thứ hai đang ủ rũ hỏi: “Không phải nói tối nay phải đi xã giao sao ?”

Mễ Quan: “Tạm thời hủy bỏ rồi.”

“Chưa ăn tối phải không? Có muốn ăn gì đó không? Cùng ăn với Mị Mị?”

“Không cần đâu, con về phòng đây ba mẹ. Có lẽ con bé ăn no rồi, đừng gọi em ấy nữa.”

Ai ya, Mễ Quan nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy ở cửa, chỉ cảm thấy vừa đau xót vừa sầu muộn,

Nhìn em gái cưng của mình ôm người đàn ông khác, đả kích này quả thực không nhỏ. Mặc dù nói Mễ Mị hẹn hò yêu đương là chuyện rất bình thường, nhưng khi thực sự nhìn thấy cây cải thảo trong suốt như pha lê của nhà họ Mễ sắp bị gặm mất, vẫn là có chút...ừm...loại cảm giác này không dễ hình dung.

Mễ Quan đỡ lấy tâm hồn bi thương lê bước trở về phòng.

Tần Dĩnh nhìn chồng lúng túng: “Hai người này làm sao vậy?”

Mễ Trung Dương vẫn bình tĩnh như cũ : “Con cái đều lớn rồi, không cần lo cho chúng. Bà nếm thử cái này, có vẻ ngon.”

Sau khi Mễ Mị trở về phòng, cô lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống. Đúng lúc nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên mở cửa lên xe, người trên xe hơi dừng lại một lát sau đó bật đèn rồi từ từ lái đi.

Cô không nhịn được đắc ý cười thầm, với phương thức thả thính này, trừ phi không thích phụ nữ, nếu không đáy lòng nhất định sẽ có chút dao động.

Thấy xe của anh rời đi hẳn, Mễ Mị mới quay người đến phòng tắm. Nhốn nhao hoảng loạn cả một ngày, buổi tối lại đến bãi biển, trên người vừa là mồ hôi vừa dính đất.

Mễ Mị tâm tình vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, sau đó ra ngoài ngồi trên ghế sofa đắp mạt nạ.

“Đã ghê”

Mễ Mị nhận thấy tâm trạng hôm nay của cô vô cùng tốt. Dường như đã tìm ra hướng nỗ lực trong tương lai, thoát khỏi xiềng xích của cốt truyện và hệ thống, lần nữa dùng ánh mắt khách quan đánh giá con người và mọi thứ bên cạnh, quả nhiên tỉnh táo sáng suốt rất nhiều.

Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng cô phải thừa nhận, Kinh Hoằng Hiên cũng rất có tình người. Trước đây luôn cho rằng anh lạnh lùng lại kiêu ngạo, sau khi hiểu rõ thì phát hiện anh rất chu đáo và biết cách săn sóc.

Cô đột nhiên phát bệnh thành dáng vẻ như vậy, Kinh Hoằng Hiên vẫn nghe cô, không đưa cô đến bệnh viện, mà đến chỗ bác sĩ La, điểm này khiến cô vô cùng biết ơn. Kinh Hoằng Hiên đúng là có chữ tín!

Buổi chiều cùng Kinh Hoằng Hiên ngả bài cầu hợp tác, mặc dù anh không trả lời rõ ràng, nhưng cũng không từ chối. Đặc biệt sau khi điều tra ra người bí ẩn cùng Nghê Nhất Lâm gặp mặt, còn chủ động nói với cô đó là thư ký của Ninh Quang Phủ, về cơ bản chính là ngầm thừa nhận hợp tác.

Không còn cảm giác chiến đầu một mình khiến Mễ Mị cảm thấy trong lòng an ổn rất nhiều. Cô tin, chỉ cần cô ôm được cái đùi lớn là Kinh Hoằng Hiên, không để anh và Nghê Nhất Lâm có cơ hội lén lút qua lại với nhau là cô mừng lắm rồi.

Đến khi mặt nạ của Nghê Nhất Lâm bị lột ra hoàn toàn, đồng thời mọi chuyện đều kết thúc cô sẽ thương lượng về việc có nên kết hôn với Kinh Hoằng Hiên hay không. Hơn nữa đến lúc đó nói không chừng cô có thể về nhà rồi.

Buổi chiều đã ngủ mấy tiếng đồng hồ, buổi tối cũng đã ăn no, bây giờ cô hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Nhìn lại hệ thống trong tâm trí, vẫn đang trong trạng thái sập nguồn.

Mễ Mị đang vui vẻ chợt nghĩ đến mặc dù hệ thống đã sập nguồn nhưng cô vẫn ở trong cốt truyện. Cô không dám hấp tấp hoàn toàn OOC. Vẫn phải nắm chắc bước chân của đùi vàng.

Mễ Mị cầm điện thoại lên tra tin tức.

Cô nhận được phần tư liệu Đồng Hàng gửi đến :

[ Ba Nghê Nhất Lâm tên Nghê Đông Kha, từng là một họa sĩ, sau đó đến trường học làm giáo sư mỹ thuật hội họa. Mẹ ruột của cô ta không rõ danh tính, mẹ kế là Nguyễn Khánh Ngữ, ở nhà nội trợ. Bọn họ kết nghĩa vợ chồng khi Nghê Nhất Lâm ba tuổi. Nghê Đông Kha là con trai duy nhất trong nhà, phía trên còn có một chị gái, trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng, Nghê Đông Kha cũng được xem là tuổi trẻ có triển vọng, là sự kiêu ngạo của nhà họ Nghê.

Sau sự cố tai nạn xe hơi của Nghê Đông Kha, chi phí y tế đắt đỏ đã khiến tình hình tài chính của gia đình ông ta nhanh chóng sa sút, trở thành một hố sâu không đáy vì thế chị gái đã cùng gia đình chuyển đi nơi khác. Nguyễn Khánh Ngữ không chịu nổi gánh nặng, rời nhà mất tích.]

Ừm? ? ? Mẹ kế là sao? Từ thông tin có thể xác nhận, mẹ của Nghê Nhất Lâm chính là bà chủ nhà họ Kinh đã vượt quá giới hạn với họa sĩ, sau khi ly hôn thì sống cùng Nghê Đông Kha....

Đậu móe? Mễ Mị kinh ngạc với suy nghĩ trong đầu mình.

Lẽ nào, lúc chưa ly hôn Nguyễn Khánh Ngữ đã sinh Nghê Nhất Lâm, sau đó giao cho ông họa sĩ nuôi dưỡng......

Sao có thể? Không có lý nào ? Nhà họ Kinh di chuyền bị cắm sừng à? !

Mễ Mị bối rối cắn ngón tay. Trong chuyện này nhất định còn có điều gì đó cô không biết, bí mật đến cả Đồng Hàng cũng không điều tra ra. Có lẽ chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết, nên muốn tìm hiểu rõ, ở chỗ Kinh Hoằng Hiên có lẽ sẽ có câu trả lời.

[ Nghê Nhất Lâm vì không có người nuôi dưỡng nên bị đưa đến trại trẻ mồ côi, nhưng không lâu sau đó hai ba con cô ta có người chu cấp , người này là Ninh Quang Phủ. Ông ta tự xưng là bạn của nhà họ Nghê.

Ninh Quang Phủ luôn trợ cấp Nghê Nhất Lâm trong sinh hoạt và học tập, có thể nói, cuộc sống của cô ta trong cô nhi viện tốt hơn so với những cô gái xuất thân từ gia đình bình thường. Từ trung học cơ sở đến trung học phổ thông đều học ở trường có tiếng. Tinh huống này gần như kéo dài đến năm thứ hai đại học, Nghê Nhất Lâm không còn nhận sự giúp đỡ nữa. ]

Cô nói mà! Một cô gái nghèo khó như Nghê Nhất Lâm đã làm hài lòng Kinh Hồng Phỉ như thế nào. Hóa ra trước đây người ta cũng giàu lắm đó.

[ Bản thân Nghê Nhất Lâm thanh cao, kiêu ngạo, không thừa nhận thất bại. Theo lời một số bạn học cùng với những người liên quan, nhân duyên với nữ sinh bình thường, còn với nam sinh thì cực kỳ tốt. Cấp hai cấp ba luôn là người chiến thắng cuộc trong các cuộc thi hoa khôi học đường, thường mập mờ không rõ ràng với các bạn nam. Ngắn gọn mà nói thì là không chủ động không từ chối không tiếp nhận. ]

Xem đến đây Mễ Mị bĩu môi, Nghê Nhất Lâm mười mấy tuổi y hệt một cô công chúa nhỏ, trong đầu Mễ Mị đã nghĩ ra N loại truyền thuyết bạch liên hoa vườn trường về cô ta.

[ Ninh Tuấn Thần có gia thế tốt ngoại hình đẹp, ở trường cũng là nhân vật làm mưa làm gió. Hai người thời cấp ba đã có một đoạn tình cảm, thực ra Ninh Tuấn Thần biết nhà mình trợ cấp cho cô gái này, luôn xem cô như vật sở hữu. Sự không cân xứng về gia thế dẫn đến hai người nảy sinh mâu thuẫn kịch liệt trong tình cảm, Ninh Tuấn Thần lừa dối một chân đạp hai thuyền, hai người chia tay. Nghe nói vào lúc đó tình cảm của hai người náo loạn rầm rộ, đến tận khi Ninh Tuấn Thần ra nước ngoài vẫn còn truyền thuyết của hai bọn họ.]

“Vl ! Ninh Tuấn Thần là tra nam !” Quả nhiên không nhìn lầm anh ta, toàn thân trên dưới đều tỏa ra mùi tra nam. Trước đây Mễ Mị luôn cho rằng đó chỉ là người qua đường, không ngờ rằng lại là nhân vật quan trọng.

Sau đó Đổng Hàng nói vẫn còn một số chuyện chưa xác thực được, anh ta đang theo dõi, nhất định sẽ nhanh chóng cho cô câu trả lời đồng thời còn kèm theo ghi chú : chuyển một số tiền trước, không có tiền ăn cơm rồi, phía dưới là tài khoản ngân hàng.

Mễ Mị giật giật khóe miệng, theo số tài khoản chuyển cho Đổng Hàng một ít tiền.

Dựa theo tài liệu của Đổng Hàng, Ninh Tuấn Thần và Nghê Nhất Lâm có sự vướng mắc sâu. Cô đột nhiên cảm thấy Nghê Nhất Lâm có chút đáng thương.....

Cô ta cũng không dễ dàng, mồ côi từ nhỏ, yêu đương còn gặp một tên thần kinh, cộng thêm thân thế...

Ôi, khó xử quá.

Mễ Mị nghĩ đến mô tả viết trong cuốn tiểu thuyết.

Có lẽ văn án đó cũng ám chỉ Ninh Tuấn Thần ?

Chết tiệt, bên cạnh nữ chính có đến hai tổng tài bá đạo! Tất cả muốn “chiếm trọn tình yêu của cô”!

Mễ Mị nghĩ ra rất nhiều kịch bản máu chó trong đầu. Cuốn tiểu thuyết này tuyệt đối là một kiệt tác máu chó mang tầm vĩ mô, cấu tạo não của tác giả có vẻ đặc biệt ghê.

Cái gì mà mối tình đầu, lσạи ɭυâи, giam cầm, cường thủ hào đoạt, tổng hợp đầy đủ các loại phim truyền hình.

Có thịt có cốt truyện có máu chó. Hay lắm, đã thành công khơi dậy ham muốn đọc tiểu thuyết của cô.

Mễ Mị cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, lên mạng sưu tầm rất nhiều tiểu thuyết về tình yêu cưỡng chễ của các tổng tài bá đạo, không cần biết là sách hay bản điện tử cô đều thêm hết vào giỏ hàng.

Mễ Mị đã mua một cuốn tiểu thuyết có điểm đánh giá siêu cao, vừa đọc vừa không ngừng cảm thán thì điện thoại hiển thị có cuộc gọi của Kinh Hoằng Hiên.

Muộn thế này Kinh Hoằng Hiên còn tìm cô làm gì ?

“Alo”

“Ngủ chưa?”

“Em chưa ngủ a, sao thế? “

“Không sao, hôm nay tình hình em không ổn, gần đây ít ra ngoài thôi.”

“Ồ. Hôm nay là tình huống đặc biệt, bình thường em khỏe lắm.”

......

“Mễ Mị anh nghĩ rồi, đề nghị của em không tệ.” Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nhàn nhạt nói.

“Ý anh...chúng ta xem như là bắt tay thành công sao?” Mễ Mị nhỏ tiếng thốt lên.

“Ừm.” Trong giọng nói có ý cười.

“Sao em tin anh được chứ.” Anh không có chút thành ý nào cả.

“Lúc đầu người tung scandal là nhà họ Ninh. Trong tay anh có một mảnh đất, lúc đó nhà anh ta không cạnh tranh lại được với anh. Những thứ khác không có liên quan. Như vậy được xem là thành ý không ?”

“Bình thường thôi. Thực ra anh tin em là đúng! Em biết rất nhiều chuyện đó. Bây giờ em có thể cho anh biết một điều, sau lưng Nghê Nhất Lâm là nhà họ Ninh, anh biết Ninh Tuấn Thần không? Hai bọn họ có mối quan hệ rất mật thiết.”

“Ninh Tuấn Thần là một tên xấu xa, anh phải cẩn thận.”

“Ừm, vâng.”

“Nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là những phụ nữ xinh đẹp.”

“Gần đây đang xem mấy phim cũ sao ?”

“......”

Sau khi cúp điện thoại, Mễ Mị nhìn thời gian trò chuyện, bọn họ vậy mà lại có thể nói chuyện tận 15 phút!

Con người đúng là kỳ diệu. Nếu đổi lại là người trước cô sẽ không nghĩ rằng mình và Kinh Hoằng Hiên có thể nói nhiều như vậy.

-----

-----

Cửa sau của phố Thương Nam, câu lạc bộ bắn cung.

Một chiếc xe màu đen dừng lại, vứt xuống một bao tải, sau đó lại vứt xuống một chiếc điện thoại rồi phóng đi.

Mấy phút sau, hai người đi ra từ cửa sau câu lạc bộ, Lý Phi nhìn thấy bao tải dưới đất, nhanh chóng mở bao tải ra, phát hiện Trương Quân đang thở thoi thóp.

Lúc này Trương Quân đã hôn mê, toàn sân ướt sũng. Tay chân bị trói bằng dây thừng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân có nhiều vết máu lớn.

“Trương Quân! Nhanh ! Đưa đến bệnh viện!”

------

------

Texas, một khu săn bắn tư nhân.

Một đoàn người đang chuẩn bị đi thử súng.

Ninh Tuấn Thần dùng tay vuốt ve họa tiết đại bàng, điều chỉnh khẩu súng ngắn trong tay, nhắm vào mục tiêu.

“Thiếu gia, điện thoại của Lý Phi. Trương Quân bị người khác đánh phế rồi, vứt ở cửa câu lạc bộ.”

“Tôi biết rồi.”

Đàn em bên cạnh Ninh Tuấn Thần lui xuống, đi sang một bên giải thích với Lý Phi qua điện thoại.

Xùy, đánh trả rồi.

Họng súng ngắm đúng hồng tâm người cỏ. Đột nhiên, anh ta di chuyển nòng súng, nhắm vào con chó săn trước mặt.

“Đoàng !”

Ninh Tuấn Thần bắt chước âm thanh của viên đạn, đôi mắt cong lên thành hình nửa vầng trăng.

Phía trước, con chó săn rêи ɾỉ ngã xuống đất. Một phát xuyên đầu. Huấn luyện viên đứng bên cạnh bị máu bắn khắp người cố gắng ổn định đôi chân đang run rẩy.

“Ha ha ha.”

Ninh Tuấn Thần đột nhiên cười lớn.Toàn bộ người đứng xung quanh đều cúi gằm mặt, chỉ có âm thanh khát máu quỷ dị của Ninh Tuấn Thần không ngừng vang vọng trong sân luyện tập.

Mối quan hệ của Mễ Tam và Kinh Hoằng Hiên, tốt hơn anh ta tưởng tượng nhiều.

Xem ra tin đồn không hợp nhau không đáng tin.

“Lô hàng đó lúc nào giải quyết ?”

“Còn một tháng nữa.”

“Đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một tháng tôi phải về nước.”

Thật là không thể chờ đợi được, nhiều người chơi mới thú vị.