Chương 23:

Ban công rộng mở, ánh nắng như cánh ve chiếu xuống hết lớp này đến lớp khác.

Tấm thảm mềm hình chứ nhật màu xanh được trải trên mặt đất, một thanh hình uyển chuyển đứng ở chính giữa, hai tay đan vào nhau, một chân đặt trên mặt đất, chân còn lại gập ngang, tạo thành động tác cái cây* duyên dáng yêu kiều.

(một tư thế trong Yoga)

“Phù-----”

Mễ Mị đang tập Yoga. Cơ thể cô vốn không khỏe mạnh, nếu lại không quản lý đúng cách sợ là sau này sẽ có nhiều vấn đề. Cô đã từng hứa phải chăm sóc tốt cho cơ thể này.

Cô lau mồ hôi trên trán, đi về phía phòng ngủ, vừa uống nước vừa nhìn đống tài liệu in trên bàn.

Kể từ bữa tiệc sinh nhật đó, Mễ Mị liền tìm hai thợ săn ảnh, giám sát nhất cử nhất động của ba người Nghê Nhất Lâm, Kinh Hồng Phỉ, Tư Niên trong khuôn viên đại học Trùng Khánh. Mấy ngày sau đã có kết quả, Nghê Nhất Lâm vẫn lên lớp bình thường, Tư Niên bận việc học, có thời gian thì hẹn gặp Kinh Hồng Phỉ, Kinh Hồng Phỉ như thường lệ một ngày ba bữa ăn cùng Tư Niên.

Trời yên biển lặng, không có gì khác thường.

Điều này khiến Mễ Mị khó hiểu. Cô cau mày, đặt tài liệu trong tay xuống. Nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho hai tay săn ảnh nói không cần phải theo rõi nữa.

Sau đó thanh toán nốt số tiền còn lại.

Lẽ nào tất cả những điều cô làm không có bất kì ảnh hưởng gì đối với Kinh Hồng Phỉ? Hay là, nữ chính đã chuyển nguy thành an rồi?

Nếu là như vậy thì vầng hào quang này đúng là quá mạnh rồi......

Bạn thân và bạn trai không rõ ràng, Kinh Hồng Phỉ lại có thể chịu đựng được?

Nữ chính là môn phái tà ma nào vậy, trực tiếp biến người ta thành kẻ ngốc luôn.

Mễ Mị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Kinh Hồng Phỉ, tôi thấy thất vọng về cô.

Cô bực bội bỏ điện thoại xuống, lại bước tới trước mặt chiếc bảng trắng nơi cất giấu nhiều bí mật nhỏ của mình. Tại tiệc tối thương hội Nguyệt Thịnh, viết lên một chữ get.

Sau khi biết được câu chuyện về bữa tiệc tối, Mễ Mị bắt đầu chú ý đến những thông tin mới nhất về thương mại gần đây, cuối cùng cô cũng biết bữa tiệc sẽ được tổ chức ở Nguyệt Thịnh vào ngay một tuần sau đó đồng thời cũng chính là hôm nay.

Ba ngày trước, Mễ Quan tìm cô, nói anh và anh cả muốn tham gia, hỏi Mễ Mị có muốn đi chơi cùng bọn họ không. Mễ Mị đương nhiên đồng ý.

Vì vở kịch lớn ngày hôm nay, cô đã luyện tập rất lâu rồi!

Mễ Mị bật công tắc để tấm bảng trắng xoay đi.

Kinh Hồng Phỉ quá yếu, đêm nay cô chỉ có thể tự mình đi kí©h thí©ɧ tình tiết cốt truyện thôi.

-------

Trang viên Nguyệt Thịnh, tiệc tối thương hội.

Tối nay Mễ Mị mặc một chiếc váy cúp ngực màu xanh trời, trang điểm không đậm không nhạt, tạo kiểu búi tóc sau đầu kèm theo một vòng hoa pha lê. Cô cùng Mễ Quan bước vào hội trường, vẻ đẹp hoàn hảo không tỳ vết khiến cô đi qua nơi nào cũng đều thu hút ánh nhìn của mọi người, giống như một vị công chúa cao quý.

Mễ Mị đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện không có bóng dáng của Kinh Hoằng Hiên. Cô quay người nói với anh hai và anh cả đang trò chuyện xã giao rằng bản thân muốn đi dạo một chút.

Khi cô mới đến đây liền nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đi đến đâu cũng hoa bướm vây quanh. Sau khi cả hai có màn tương tác “ ngọt ngào cưng chiều”, Mễ Mị liền rời khỏi anh trở lại bên cạnh anh hai.

Bên cạnh Kinh Hoằng Hiên đều là người đang bàn chuyện chuyện hợp tác kinh doanh, cô không thể chen vào, giống như một bình hoa, lúng túng chờ đợi.

Cộng thêm hai lần ở chung trước Kinh Hoằng Hiên đều đè ép cô khiến mỗi lần Mễ Mị nhìn thấy anh liền cảm thấy thở không ra hơi.

Hiện tại không thấy bóng dáng Kinh Hoằng Hiên, trong đầu Mễ Mị chợt nghĩ, cốt truyện sắp bắt đầu rồi!

Cô vội vàng bước đến khu vườn nhỏ nơi cốt truyện diễn ra.

Khi biết vở kịch tại trang viên Nguyệt Thịnh, Mễ Mị liền vẽ sẵn bản đồ. Lúc này cô đến vài nơi mà bản thân đã đánh dấu trước đó dò xét bóng dáng Kinh Hoằng Hiên và Nghê Nhất Lâm. Những chỗ đúng này đều là góc khuất đồng thời còn có thể nhìn thấy bồn hoa và hồ bơi.

Mễ Mị mới lang thang đến địa điểm thứ hai, thì từ xa đã nhìn thấy hai người đứng bên bồn hoa. Trong đó một người mặc đồng phục bồi bàn sáng màu.

Mễ Mị kìm nén sự phấn khích của mình, lặng lẽ nấp trong bóng tối, điều chỉnh vị trí thật tốt rồi bắt đầu bí mật quan sát.

Cô chuẩn bị cho ngày này đã lâu, chờ đợi màn diễn xuất bùng nổ của cô đi.

Nhất định phải để người khác thấy bạch phũ mỹ hung ác kiêu ngạo ức hϊếp cô gái chăm chỉ xuất thân từ khu ổ chuột như thế nào.

Cảnh sắp diễn ra cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí khiến cô thấy vừa lo lắng vừa phấn khích.

Vị trí này không quá tốt, khoảng cách có chút xa nam nữ chính. Mễ Mị nhìn xung quanh muốn tìm một vị trí gần hơn.

Kết quả, cô liền phát hiện ở hướng tây bắc, trong một góc tối khác cũng có một người đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung cảnh đang diễn ra trước mắt.

Mễ Mị ngạc nhiên. Trước đó cô không hề phát hiện còn có người khác cũng ở đây! Cô nhón chân tỉ mỉ nhìn mặt nghiêng người đó, cảm thấy có chút quen mắt.

Đột nhiên, người đó nhìn về phía cô.

Kinh Hồng Phỉ!

Mễ Mị ngạc nhiên há miệng thành hình chữ O.

Đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm Kinh Hồng Phỉ.

Sao cô ta lại ở đây! Nhìn dáng vẻ thì hình như còn đến đây sớm hơn cô, ngay từ khi bắt đầu toàn bộ đều rơi vào mắt cô ta.

Hai người nhìn nhau, Mễ Mị nhìn không rõ dáng vẻ cô ta. Một lúc sau, chỉ thấy Kinh Hồng Phỉ giơ tay về phía cô. Ngay sau đó, Mễ Mị cảm thấy chiếc điện thoại trong túi cô khẽ kêu lên.

Cô vội vàng mở túi nhỏ lấy di động. Vì hôm nay phải ra ngoài nên cô đã đổi chế độ rung thành nhạc chuông. Lúc này, trong khu vườn yên tĩnh thanh âm truyền đến đặc biệt rõ ràng, cô sợ sẽ kinh động đến hai người ở phía bồn hoa.

[ Đừng động đậy, xem đi.]

Mễ Mị ngẩng đầu nhìn hướng Kinh Hồng Phỉ, phát hiện cô ta vẫn đang quay mặt về phía cô.

Mễ Mị giơ tay ra hiệu OK cho phía đối diện.

Kinh Hồng Phỉ quay người, tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.

Bất ngờ xuất hiện thêm người, toàn thân Mễ Mị hưng phấn đến phát run. Kinh Hồng Phỉ đúng là không làm cô thất vọng! Thì ra đoạn thời gian đó là cô ta nằm gai nếm mật, chờ đợi để tung ra chiêu lớn.

Cô đã nói mà, là một người phụ nữ có chút nóng tính đều không thể chịu được người yêu và bạn không rõ ràng sau lưng mình. Hơn nữa Kinh Hồng Phỉ không phải chỉ có chút nóng tính, cô ta rất cáu kỉnh, khi nổi điên lên thì anh ruột cũng dám oán hận.

Có phải Kinh Hồng Phỉ có kế hoạch gì không, chuẩn bị làm như thế nào? Mễ Mị tò mò chết được.

Kích động quá đi! Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.

Nếu tối nay, sau khi Kinh Hồng Phỉ nhúng tay vào mà hệ thống không trừng phạt điện giật cô, thì cô có thể chắc chắn 100% rằng phán đoán của mình là đúng!

Hệ thống này, chỉ phán định nhân vật chủ có OOC hay không. Tình huống diễn ra theo thiết lập của nhân vật chủ sẽ không bị phán xét dù có ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện.

Vì sự thay đổi của cốt truyện sẽ xảy ra dưới sự tác động một cách hợp lý từ tính cách, mối quan hệ cá nhân và sự phát triển các sự kiện của nhân vật.

Như vậy, cô có thể an toàn đứng ngoài sự phán xét của hệ thống mà kích hoạt nên hiệu ứng cánh bướm.

Đây là tia sáng cho cuộc sống cô trong thời gian và không gian này! Bằng cách thay đổi cốt truyện cô có thể sẽ tránh được những nguy hiểm chưa biết trước.

Mặc dù còn chưa biết được kết cục của tiểu thuyết là gì, nhưng Nghê Nhất Lâm trong vai nữ chính chắc chắn là người chiến thắng lớn nhất. Tính cách Mễ Mị kênh kiệu ngạo mạn, đối đầu nữ chính ở khắp mọi nơi, lại còn là vị hôn thê của nam chính Kinh Hoằng Hiên.

Các đồng chí, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết kết cục sẽ không tốt rồi. Những người tốt hơn thì thất vọng buồn bã đi đến một đất nước khác. Bi thảm hơn nữa e rằng là đột tử vì nhồi máu cơ tim, còn liên lụy đến nhà họ Mễ.

Không được không được, cô không muốn hi sinh mạng sống của mình cho vầng hào quang của nữ chính, ngay cả bản thân nguyên chủ, cũng sẽ không muốn trở thành hòn đá kê chân của cô ta.

Mễ Mị từ từ thở ra ngụm khí nghẹn trong lòng ngực. Có phải như cô nghĩ hay không, tối nay liền biết. Cả người cô khẽ run lên vì không kiềm chế được sự hưng phấn của mình.

Sau khi Mễ Mị bí mật ra ám hiệu với Kinh Hồng Phỉ. Cô liền đứng ngoài cuộc quan sát. Kết quả thời gian sắp qua mười phút, Kinh Hồng Phỉ vẫn đứng yên tại chỗ.

Từ hành động của hai người đứng bên bồn hoa, Mễ Mị đã lờ mờ đoán ra cuộc đối thoại sắp đến cao trào rồi. Dựa theo cốt truyện cô lập tức sẽ phải ra sân!!!

Kinh Hồng Phỉ, rốt cuộc cô muốn đợi đến lúc nào? Nếu không xuất hiện, tôi sẽ lập tức bị điện giật mất!

Lúc Mễ Mị không thể kiềm chế bản thân mà gọi cho KInh Hồng Phỉ. Một người mặc đồng phục bồi bàn chạy ra từ trong sảnh tiệc đồng thời còn gọi to:

“Nghê Nhất Lâm?”

“Ở đây!”

Sau đó chỉ thấy người phục vụ kia đi nhanh về phía họ, dừng lại cách đó vài bước cúi chào Kinh Hoằng Hiên tiếp theo nói gì đó với Nghê Nhất Lâm.

Nghê Nhất Lâm gật đầu, quay người cúi đầu tạm biệt Kinh Hoằng Hiên. Sau đó hai người cùng rời đi, chỉ còn Kinh Hoằng Hiên ở lại đó.

? ? ?

Mễ Mị vẫn là không kiềm chế được mà cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Kinh Hồng Phỉ.

[ Ý gì vậy]

[Không cần cô quản, đi về đi.]

(╯‵□′)╯︵┻━┻!

Mễ Mị gần như thổ huyết. Không phải tôi đến đây để hít drama thôi đâu, chuyện này rất quan trọng với tôi cô biết không Kinh Hồng Phỉ! Rốt cuộc cô đã làm cái gì? Tôi không thể không quản được!

“Ồ bắt được một chú chim khuyên đang nghe trộm này.” Một giọng nói nói hoa lệ, phù phiếm vang lên sau lưng Mễ Mị.

Mễ Mị sửng sốt cất điện thoại quay người lại, phát hiện một người đi ra từ phía sau gốc cây cách cô không xa.

Vậy mà có người đứng đằng sau cô, nhìn dáng vẻ dường như đã ở đây một lúc. Rốt cuộc có bao nhiêu người đứng trong bóng tối quan sát chuyện này chứ.

Chủ nhân giọng nói từ trong góc tối đi ra, âm thanh cọ xát của thảm cỏ mềm phát ra dưới chân anh ta. Vóc dáng người đến mảnh khảnh, trên người mặc vest và giày da, áo sơ mi cởi đến cúc áo thứ hai để lộ xương quai xanh, tóc được kéo về phía sau tạo hình lộn xộn.

Cho người cảm giác chính là---- bất cần đời.

Mễ Mị nhìn khuôn mặt của người đàn ông, điên cuồng tìm kiếm trong ký ức sau đó kết luận là nguyên chủ không quen người này.

“Anh là ai?” Mễ Mị hỏi, biểu cảm trên khuôn mặt lại biến thành công chúa nhỏ thích chỉ tay năm ngón.

“Tôi cũng là quần chúng ăn dưa thôi.” Giọng người đàn ông mang ý trêu đùa.

“Đó là Kinh Hoằng Hiên của tập đoàn Tung Thế thì phải.” Người đến chỉ vào bóng dáng rời đi của Kinh Hoằng Hiên, lại nhìn xuống cô, làm ra dáng điệu suy xét, đôi mắt sáng ngời không một chút nghi ngờ nào: “Cô là.....”

“Mễ Tam của tập đoàn Lạc Dịch?”

Mễ Tam....lần đầu tiên nghe cái tên như vậy, Mễ Mị giật giật khóe miệng.

“Đang quan sát vị hôn thê của mình sao?” Anh ta không khỏi cười thầm.

Mễ Mị cau mày, cô khá bất mãn với thái độ của người này.

“Theo phép lịch sự, có phải anh nên nói cho tôi tên của anh không.”

“ Ồ~ Xin chào Mễ tiểu thư, tôi tên Ninh Tuấn Thần, trong nhà làm một số việc kinh doanh nhỏ không đáng nhắc đến. Tối hôm nay dưới ánh trăng tuyệt đẹp này, rất vinh hạnh được gặp cô.” Người đàn ông tên Ninh tuấn Thần giới thiệu bản thân bằng nghi thức cung đình Châu Âu khoa trương, cuối cùng anh ta cúi đầu đưa tay phải của mình về phía Mễ Mị, như thể đợi cô đặt tay lên để anh ta hôn.

“ Anh từ từ mà ngắm trăng. Đi trước một bước.” Mễ Mị hờ hững vươn tay về phía anh ta nhưng không đặt lên mà lập tức thu về sau đó cô ưỡn ngực ngẩng đầu bỏ đi mà không nhìn lại.

Ninh Tuấn Thần nhìn bóng dáng Mễ Mị rời đi lộ ra nụ cười mơ hồ không rõ.

Sau đó anh ta quay người đi theo hướng Nghê Nhất Lâm và đồng nghiệp rời đi.