Chương 24:

Mễ Mị không quan tâm người đằng sau, cô bước ra từ góc tối bồn hoa, dọc theo con đường lát đá trở lại sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn.

Sự xuất hiện của người đàn ông lạ tự xưng là Ninh Tuấn Thần kia không lưu lại nhiều ấn tượng với cô. Trong ký ức nguyên chủ không quen người này, không có dấu vết người đàn ông họ Ninh trong đoạn thời gian cô trải qua, vì vậy Mễ Mị chỉ nghĩ đơn giản anh ta chỉ là một người làm biếng tình cờ va vào drama.

Toàn bộ tâm trí cô hiện tại đều hướng về Nghê Nhất Lâm đã rời đi.

Nếu Kinh Hồng Phỉ đã xuất hiện ở đây hơn nữa nhắc nhở cô đừng hành động hấp tấp, thì cô ta tuyệt đối đã sắp xếp ổn thỏa, thế nhưng Kinh Hồng Phỉ lại khăng khăng không nói cho cô rốt cuộc muốn làm gì Nghê Nhất Lâm.

Lúc này Kinh Hồng Phỉ mang hình tượng một ma ma khó tính với chiếc khăn lông trên tay liên tục vuốt ve chỗ ngứa ở chân khiến cô không khỏi bật cười.

Mễ Mị không thể nhịn được mắng thầm Kinh Hồng Phỉ trong lòng. Giả vờ thần bí, không hiểu cái gì là có qua có lại. Tôi rộng lượng nhắc nhở cô đề phòng bạn thân đề phòng tra nam như vậy, cô chỉ cần cho tôi biết chuyện gì xảy ra là được rồi.

Điều duy nhất cô xác định rõ chính là, bản thân vốn dĩ cần phải ra mặt lên sàn diễn nhưng khi cô bị Kinh Hồng Phỉ chặn lại hệ thống vậy mà không trừng phạt cô.

Nghĩ đến đây Mễ Mị không khỏi nước mắt lưng tròng nhìn lên trời: Hệ thống! Mày trừng phạt tao nhiều lần như vậy, tao chỉ có một thỉnh cầu thôi:

Đừng có chơi trò trì hoãn.

Người phục vụ ở lối vào sảnh tiệc cúi đầu mỉm cười chào cô. Mễ Mị gật đầu cười đáp rồi trở lại bữa tiệc náo nhiệt.

Cô giống như vừa đi dạo bên ngoài, sau khi trở lại phòng tiệc thì đến gặp anh trai báo tin đã về, Mễ Quan nhìn thấy cô về trong lòng cũng yên tâm hơn.

“Đừng lang thang những nơi ít người.” Trong lòng anh vẫn xem em gái mình như một cô gái nhỏ, sợ cô có bất trắc gì.

“Em chỉ đi dạo trong vườn hoa hít thở không khí chút thôi.” Mễ Mị cũng ngoan ngoãn đồng ý để anh trai yên tâm.

Mễ Mị lấy một ly nước trái cây từ người phục vụ, nhàn nhã tìm kiếm mọi nơi ở tiệc rượu, kết quả quay một vòng vẫn không nhìn thấy Kinh Hồng Phỉ, Nghê Nhất Lâm cũng không thấy đâu.

Đều không thấy hai người này.

Mễ Mị trong lòng lập tức chùng xuống. Loại cảm giác này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô, vô cùng tệ. Con người cô không có ưu điểm gì chỉ được cái có trí tưởng tượng cực kỳ phong phú. Lúc này không thấy bóng dáng của hai người kia trong đầu cô đã nghĩ ra N loại kịch bản giằng xé đánh nhau của họ rồi.

.........

“A!”

Cô đang suy nghĩ đi đến nơi khác xem xét thì đột nhiên một bàn tay duỗi ra ôm lấy eo kéo cô xoay nửa vòng khiến cô ngạc nhiên thốt lên một tiếng ngắn ngủi.

Mễ Mị bất ngờ bị ôm lấy, bị dọa đến mức tim đập thình thịch, lông tơ trên người cũng dựng lên.

Cánh tay trần trụi được bao bọc bởi lớp quần áo trơn nhẵn, một mùi hương quen thuộc vương nơi đầu mũi.

Cô ngẩng đầu lên vừa vặn đối mặt với Kinh Hoằng Hiên.

“Đi đường cẩn thận chút.”

Mễ Mị nhìn theo tầm mắt của anh quay đầu nhìn mơi phát hiện phía sau cô có một cô gái trẻ mặc lễ phục màu bạc đang đứng. Nếu không phải nhờ Kinh Hoằng Hiên kéo lại thì cô chỉ cần đi hơn nửa bước là hai người sẽ va vào nhau.

Lúc này cô gái váy trắng cũng tỉnh táo lại, dường như cũng hiểu những điều có thể xảy ra trước đó, quay lại mỉm cười xin lỗi hai người họ: “ Có phải chút nữa là va phải Mễ tiểu thư không?”

Mễ Mị phản ứng lại, cười lắc đầu: “Không có, là tôi vừa rồi hơi lơ đãng.”

Cô gái váy trắng nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên bên cạnh cô, hình như vẫn muốn tiếp tục trò chuyện, Kinh Hoằng Hiên một tay ôm eo Mễ Mị, khẽ gật đầu rồi đưa cô rời khỏi chỗ này.

Kinh Hoằng Hiên cúi đầu hỏi cô: “Tìm gì vậy? Vẫn luôn thấy em nhìn xung quanh.” Bàn tay ôm eo cô không hề buông.

“Không có gì. Nhìn thấy một người rất quen mắt, có thể em nhìn nhầm.” Mễ Mị thẳng lưng, cái chạm ấm áp xuyên qua lớp vải làm lông tóc cô dựng hết cả lên, đặc biệt là vùng da ở eo khiến cô tự hỏi địa điểm bị điện giật có phải đã chuyển tới đó rồi hay không.

Lúc này ánh đèn trong sảnh tiệc thay đổi, tiếng nhạc vang lên. Tiết mục khiêu vũ của bữa tiệc bắt đầu rồi.

Không ít người đã di chuyển cùng bạn nhảy của họ nhảy múa một cách duyên dáng.

Kinh Hoằng Hiên khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai cô: “Chúng ta cũng vào nhảy nhé.” Sau đó không đợi Mễ Mị từ chối đã kéo cô vào không gian sàn nhảy trong hội trường.

Ai đồng ý làm bạn nhảy của anh vậy?

Mễ Mị đặt tay lên tay Kinh Hoằng Hiên, dưới sự dẫn dắt của anh, cả hai nhẹ nhàng khiêu vũ.

Khuôn ngực rộng lớn của Kinh Hoằng Hiên ở ngay trước mắt cô, nâng mắt lên chính là chiếc cằm góc cạnh, hạ mắt xuống là cặp đùi rắn chắc.

Cuối cùng ánh mắt Mễ Mị đặt vào cúc áo Kinh Hoằng Hiên, đôi mắt chuyên chú như có thể nhìn ra một cái lỗ.

Đối diện tôi không phải là người mà là một củ cải lớn.

Khi Mễ Mị đang tự thôi miên bản thân, đột nhiên cảm thấy bàn tay trên eo di chuyển lên lưng mình.

Mễ Mị ngạc nhiên mở to mắt, nhìn vào đôi mắt Kinh Hoằng Hiên đầy vẻ khó tin.

Kinh Hoằng Hiên hơi nhướng mày vì ánh mắt kinh ngạc của cô, tay liên tục di chuyển nơi tấm lưng trần và chiếc váy của cô giao nhau.....chạm nhẹ một cái......

Đậu má! ! !

Bàn tay của Mễ Mị trên tay của Kinh Hoằng Hiên nắm chặt ngay lập tức, theo phản xạ nắm lấy một phần da thịt của anh.

Càn rỡ! ! !

Sau đó, cô nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên nhếch khóe môi, đưa bàn tay trên lưng vươn ra trước mặt cô, giữa ngón tay có một chiếc lá mỏng.

Là lá cây.

Mễ Mị nhìn thấy chiếc lá, há hốc miệng ngạc nhiên. Trong mắt Kinh Hoằng Hiên chỉ thấy biểu cảm của Mễ Mị từ ngạc nhiên, không dám tin, ủ rũ đến sững sờ, đầu lưỡi lấp ló trong khuôn miệng đang hé mở, muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.

Đột nhiên Kinh Hoằng Hiên bỗng nổi lên ý xấu đừa giỡn cô.

Anh đột nhiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ngực gần như chạm vào nhau, đầu và cổ của bọn họ cũng sát gần hơn, Kinh Hoằng Hiên cúi đầu kề sát vành tai cô, lộ ra hàm răng trắng bạc.

“Ra ngoài sao?”

“Ừm....hít thở không khí.”

Kinh Hoằng Hiên ôm eo cô, đổi tư thế với Mễ Mị. Khoảng cách đột nhiên rút ngắn làm Mễ Mị phải đưa tay lên khiến toàn bộ cánh tay của cô gần như dính chặt vào ngực Kinh Hoằng Hiên.

Hơi thở hòa quyện, khoảng cách gần đến mức khiến cô không khỏi nín thở.

“Vừa rồi ở vườn hoa, cùng Kinh Hồng Phỉ xem có vui không?”

Cánh tay của Mễ Mị đặt trên ngực Kinh Hoằng Hiên không khỏi run lên, ngón tay bấu chặt vào áo vest, trái tim cũng run lên theo giọng nói của anh.

“Em mà quay lại muộn một chút thì chắc còn mang cả hoa về nữa đấy.”

Kinh Hoằng Hiên vẫn đang cầm chiếc lá trên tay, nhìn xuống chỉ có thể thấy phần tóc của Mễ Mị, hàng lông mi cong dài cùng chiếc mũi nhỏ nhắn. Cô lúc này trong vòng tay của anh lại ngoan ngoãn một cách bất ngờ, Kinh Hoằng Hiên cười nhẹ không kìm được giơ tay gài chiếc lá vào tóc cô.

Trong lòng Mễ Mị không được bình tĩnh như vẻ bên ngoài, liên tục bị phát hiện, Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn mang dáng vẻ bình thản khiến cô vô cùng ngột ngạt.

Dù sao tôi vẫn là em gái của huynh đệ anh, thanh mai trúc mã từ nhỏ, hiện tại còn là vị hôn thê nữa!

“Anh không thể dịu dàng với em một chút sao?”

“Anh cho rằng em thích anh thẳng thắn với em.”

Mễ Mị không khỏi trợn trắng mắt, anh cho rằng thứ anh nghĩ thì nó chính là như vậy sao?

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Kinh Hoằng Hiên từ khi xuyên không, là lần đầu tiên bị điện giật, tiếp đó thêm vài lần trừng phạt, ba trong bốn lần chính là vì anh ta.

Vì là vị hôn thê của anh ta, vì có thể làm nền cho hào quang của nữ chính mà có tương lai ảm đạm, tám mươi phần trăm anh ta chính là đồng lõa. Nhất thời, Mễ Mị chỉ cảm thấy Kinh Hoằng Hiên là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời cô.

“Anh đối với em không tốt chút nào. Em phải trả thù anh.”

“Em định trả thù như thế nào?”

Tay phải Mễ Mị đột nhiên dùng lực nhéo vào thịt trên bắp tay Kinh Hoằng Hiên, ngẩng đầu lên và đôi mắt hung dữ như một con cừu nhỏ đang tức giận, nghiến răng nghiến lợi

“GẢ CHO ANH”

Kinh Hoằng Hiên cười lớn.

Mễ Mị, trong đầu em rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, loại trả thù này cũng chỉ có em mới nghĩ ra.

Trong mắt người ngoài, chỉ thấy Kinh tổng của Tung Thế cùng vị hôn thê đang thân mật khiêu vũ, Kinh Hoằng Hiên cưng chiều thì thầm bên tai vị hôn thê, người đẹp xấu hổ vùi vào trong ngực anh.

Cực kỳ ngọt ngào.

Không biết hai người nói gì khiến Kinh Hoằng Hiên cười vui vẻ.

Kết thúc đoạn nhạc, hai người giả vờ thành dáng vẻ giống như duyên trời tác hợp, xứng đôi vừa lứa, sau đó Kinh Hoằng Hiên vẫn luôn để cô bên cạnh mình, tiếp tục xã giao với mọi người.

Mễ Mị thật không dễ dàng gì, sau khi được Kinh Hoằng Hiên thả ra, lúc đó bữa tiệc cũng gần như kết thúc. Mễ Mị nhìn xung quanh tiệc tối, trong lòng lo lắng.

Không nhìn thấy Nghê Nhất Lâm!

Cô còn có màn hất rượu bất khả chiến bại trong bữa tiệc nữa. Cần có nữ chính phối hợp, cô ta chạy đi đâu rồi!

Mễ Mị đi tìm giám đốc phụ trách.

“Có phải ở đây có người phục vụ tên Nghê Nhất Lâm không, ông biết hiện tại cô ta ở đâu không?”

“Xin lỗi Mễ tiểu thư, quả thực có phục vụ như vậy, có điều cô ta có việc đi trước rồi.”

Mễ Mị gật đầu với giám đốc, quay người bình tĩnh rời đi. Cô không chú ý đến tên giám đốc quản lý sau khi thấy cô quay lưng đi liền lộ ra biểu cảm sốt ruột đồng thời cũng nhanh chóng rời đi.

Đi rồi?

Mễ Mị ngạc nhiên. Kịch bản của cô còn chưa bắt đầu đã kết thúc, khoảng thời gian này luyện tập vô ích rồi.

Tiệc rượu kết thúc. Mễ Mị cùng anh hai về nhà. Trước khi rời đi, cô liếc nhìn phòng tiệc lần nữa.

Vẫn không thấy bóng dáng Nghê Nhất Lâm.

Suốt chặng đường cô đều bồn chồn. Sau khi về nhà, cô không kiềm chế được, gọi điện cho Kinh Hồng Phỉ.

“Cô đưa Nghê Nhất Lâm đi đâu rồi.”

“Không phải nói cô không cần quản rồi à. Không có chuyện gì tôi cúp máy đây.”

Giọng Kinh Hồng Phỉ mất kiên nhẫn, vô cùng vội vàng cúp điện. Trực giác Mễ Mị cho rằng không ổn.

“Kinh Hồng Phỉ, gϊếŧ người là phạm pháp...”

“Ha, dù tôi có gϊếŧ cô ta thì cũng là cô ta tự làm tự chịu.”

Tút. Kinh Hồng Phỉ cúp máy.

Đợi, đợi chút! Kinh Hồng Phỉ, cô không thể gϊếŧ người như vậy! Sau đó cô gọi lại cho Kinh Hồng Phỉ nhưng đường dây luôn bận không gọi lại được.

Mễ Mị không có cách nào, trong lòng không thể thoải mái, lại thông báo nhiệm vụ cho tay săn ảnh đã thuê lần trước.

[Đến trường Nghê Nhất Lâm quan sát, trong trong thời gian sớm nhất tôi phải biết cô ta lúc nào về trường]

-----

“Phế vật!Phế vật!”

Sau khi Kinh Hồng Phỉ cúp điện thoại, mắt đỏ rực vì tức giận. Hai người đàn ông lại không trông chừng nổi một người phụ nữ hôn mê.

Không phải phế vật thì là gì?

Chiếc bàn thấp lại bị cô đá một lần nữa.

Chuyện vòng tay ngọc trai bại lộ, Kinh Hồng Phỉ cô không phải không tức giận, Khi cô ta biết Tư Niên thích Nghê Nhất Lâm, Nghê Nhất Lâm lại luôn giả ngu, hai người họ xem cô ta như kẻ ngốc khiến cô ta càng nghĩ càng tức chết.

Nhưng người càng tức giận, rất có khả năng càng trấn tĩnh

Nổi giận có tác dụng gì? Tôi phải để các người chịu trừng phạt mới hả lòng hả hạ.

Cô ta mua chuộc phục vụ của bữa tiệc, đưa Nghê Nhất Lâm đến nơi héo lánh rồi đánh thuốc mê. Để hai người đàn ông đưa Nghê Nhất Lâm bất tỉnh đến khách sạn đã chuẩn bị trước.

Ở đây có ba tên trai bao đang đợi, sau khi xong chuyện sẽ gửi video và ảnh chụp cho cô ta.

Cô ta sẽ lan truyền số ảnh này ở đại học Trùng Khánh.

Nghê Nhất Lâm Không phải là bạch nguyệt quang trong lòng Tư Niên sao?

Nhưng kết quả thì sao. Nghê Nhất Lâm lại biến mất rồi!

Biến mất rồi! Một sợi lông cũng không tìm thấy.

Kinh Hồng Phỉ hận không thể nôn ra máu ngay tại chỗ.

------

Trong phòng khách sạn.

Ba tên trai bao hoặc cường tráng, hoặc đen nhẻm, hoặc béo ú đang chơi bài. Ba người bọn họ sốt ruột chờ đợi, lại không thể ngủ, mới đánh bài.

Bọn họ vừa nói chuyện vừa chơi.

“Trước đây tôi không nghĩ nhiều, bây giờ thư giãn mới nghĩ, chúng ta làm như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”

“Xảy ra chuyện? Không phải chỉ ngủ cùng một tiểu cô nương rồi chụp vài bức ảnh. Các anh em điêu luyện như vậy, cô ta cũng được hời không ít đâu.” Tên trai bao thờ ơ đáp.

“Rốt cuộc có đến hay không vậy? Tôi buồn ngủ chết đi được.” Một tên khác liên tục ngáp.

Điện thoại tên trai bao đổ chuông. Là quản lý của bọn họ.

“Anh Vương~”

“À? Không đến nữa? Vậy tiền.....”

“Được thôi được thôi, nghỉ ngơi sớm nhé anh Vương, tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng.”

Sau khi cúp điện thoại, tên kia mặt mày hơn hở nói với hai người còn lại.

“Các anh em, miến phí! Người thuê nói không cần làm việc, tiền cũng không cần hoàn lại.”

“Ôi chao! Vậy thật tốt, tôi về nhà ngủ đây, buồn ngủ quá.”

“Tôi không về nhà nữa, dù sao cũng trả tiền phòng này rồi, tôi sẽ ngủ ở đây qua đêm.”

Ba tên trai bao cầm tiền mà không cần làm việc, ném bài trong tay, trong lòng vô cùng đắc chí, nên đi thì đi, nên ở lại thì ở lại.

.........

Thật ra, bọn họ không biết ở phòng bên cạnh người không ai tìm thấy - Nghê Nhất Lâm, đang nằm ở đó.