Chương 17:

Ban đêm, 00:00 tròn, Mễ Mị đúng giờ mở cuốn tiểu thuyết trong đầu.

[Câu lạc bộ trang viên Nguyệt Thịnh, tiệc tối của thương mại.

Hàng xe sang trọng và lộng lẫy đậu kín bãi đỗ xe. Doanh nhân giàu có, người đẹp rượu ngon, khung cảnh xa hoa đồi trụy.

Trong một góc tối của buổi tiệc, trong vườn hoa đang xảy ra một màn như vậy.

"Để người khác biết trợ lý thư ký của tập đoàn Tung Thế lại làm nhân viên phục vụ trong bữa tiệc ngày hôm nay. " Kinh Hoằng Hiên cau mày, sau đó giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Cô đã suy nghĩ tới việc sẽ ảnh hưởng đến công ty chưa. "

Nghê Nhất Lâm co người lại một chút, cúi đầu, giọng nói mỏng như muỗi truyền đến: "Xin, xin lỗi..."

Khi Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy bộ dạng cô ta như vậy lại càng tức giận hơn. Nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phía xa, mấy giây sau anh trầm giọng nói, ánh mắt vẫn quan sát Nghê Nhất Lâm với hàm ý khác: "Cô đang làm việc trong ban giám đốc, ngoại trừ quản lý cấp cao của công ty, còn có rất nhiều đối tác cũng đã gặp cô. Cách đây một thời gian, cô đã từng đi dự một cuộc họp với tôi và thư ký Lưu. "

"Tối nay, không cảm thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong bữa tiệc sao? Cô dùng thân phận như vậy tới tới đây." Từng câu từng chữ của Kinh Hoằng Hiên như muốn đánh vào trái tim của Nghê Nhất Lâm: "Không thể không khiến tôi hoài nghi dụng ý của cô ... "

Nghê Nhất Lâm không tự chủ dùng lực vặn xoắn ngón tay khiến cổ tay hằn lên những vệt đỏ ngang dọc.

Đột nhiên cô ta ngẩng đầu lên, hai mắt đã tràn đầy hơi nước: "Tôi rất cảm kích vì vừa rồi anh đã cứu tôi thoát khỏi tay người đó. Cũng là do bản thân tôi thực sự không suy nghĩ chu toàn, nên đã ảnh hưởng đến công ty. Tôi rất xin lỗi. Tuy nhiên, xin anh đừng tùy ý xuyên tạc. Tôi làm việc chăm chỉ bằng chính nỗ lực của mình, không có gì phải xấu hổ! "

Nghê Nhất Lâm hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt khiến người ta tan nát của Kinh Hoằng Hiên, giọng nói nghẹn ngào: "Có thể anh sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống của một người bình thường khó khăn như thế nào."

Đồng tử Kinh Hoằng Hiên co lại ngay lập tức, phản chiếu bóng dáng của Nghê Nhất Lâm, trong khoảnh khắc không thể tiếp tục nói ra những lời khiển trách.

"Anh Hoằng Hiên? " Đột nhiên, một giọng nữ phá vỡ bầu không khí im lặng. Hai người quay đầu lại, phát hiện ra người đó chính là vị hôn thê của Kinh Hoằng Hiên, con gái nhà họ Mễ-- Mễ Mị.

Hôm nay cô mặc bộ lễ phục váy dài tinh tế quyến rũ, làn da trắng hơn tuyết, trang điểm lộng lẫy, từ xa nhàn nhã bước tới đây đã thú hút hết ánh nhìn của mọi người.

"Hoằng Hiên, hai người đang nói gì vậy? " Giọng nói cô có vẻ ngượng ngùng.

Cô dường như chỉ là thuận miệng hỏi, sau đó quay sang Nghê Nhất Lâm.

"Đây không phải là ... người của công ty anh sao? Gọi là gì nhỉ?" Mễ Mị cười hỏi Kinh Hoằng Hiên.

"Cô Mễ, tên tôi là Nghê Nhất Lâm, buổi tối tốt lành. " Sau khi cô xuất hiện, Nghê Nhất Lâm lại cúi đầu xuống, biến thành một bộ dáng cung kính, ở bên cạnh phụ họa theo.

Mễ Mị đưa mắt nhìn về phía cô ta, giọng nói kiêu ngạo và lạnh lùng: " Người bình thường như Cô Nghê, nếu muốn tự lực cánh sinh đến vậy thì không cần phải trốn ở nơi không có ai xung quanh đâu." Cô cố ý nhấn mạnh từ “bình thường”.

Toàn thân Nghê Nhất Lâm cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, thấp đến mức không để cho Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy bộ dạng của cô ta: "Không làm phiền hai vị nữa."

Cô ta lặng lẽ quay người hướng vào sảnh tiệc rực rỡ ánh đèn, tiếp tục làm việc.

.....

"A! " Một ly rượu bắn tung tóe lên mặt Nghê Nhất Lâm.

Tiếng kêu của cô ta khiến những người xung quanh kinh động, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, bất kể trang phục như thế nào, thấy một người phục vụ nhỏ bị rượu tạt vào người thì cũng chỉ tùy ý liếc nhìn rồi nhanh chóng chuyển rời sự chú ý.

Một người phục vụ tay chân vụng về.

Tình cờ là quản lý sảnh của bữa tiệc tối đang ở gần đó, vì vậy anh ta vội vã chạy đến.

Mễ Mị đưa tay ra, quản lý vội vàng cầm lấy ly rượu rỗng trong tay cô, thái độ và giọng điệu vô cùng cung kính: "Cô Mễ, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi yêu cầu cô ấy lấy một ly sâm panh, nhưng cô ấy lại đưa cho tôi một ly rượu mạnh. Người phục vụ này khiến tôi nghi ngờ về trình độ của khách sạn các anh." Lúc Mễ Mị hắt ly rượu đó, bộ dạng giống như tiện tay vứt đi một thứ rác rưởi. Giọng nói chậm rãi, kiêu ngạo và khinh thường, thể hiện sự khác biệt như mây với bùn giữa cô và Nghê Nhất Lâm trong sảnh tiệc này.

"Thật xin lỗi cô Mễ, đây là người chúng tôi tạm thời tìm đến, sơ yếu lý lịch rất tốt là một sinh viên trường top đầu, không nghĩ rằng lại là một người tay chân vụng về như vậy. " Thái độ của người quản lý đối với Mễ Mị rất kính cẩn, quay người lại nhìn Nghê Nhất Lâm, sắc mặt ngay lập tức nghiêm khắc .

"Còn không mau xin lỗi cô Mễ!"

Nghê Nhất Lâm dáng vẻ nhếch nhác, tóc tai còn ướt đẫm rượu, bộ đồng phục trên người cũng ướt sũng.

Không ai quan tâm đến sự thật, ngay cả khi cô ta trông cực kỳ bối rối, trong mắt người khác, đó là lỗi của chính cô ta.

"Xin lỗi."

.....

.....

Phía trên tòa nhà ký túc xá của Đại học Trùng Khánh có một sân thượng lớn, trong làn gió mùa hè, nhiều người đều phơi quần áo và ga trải giường trên đó. Ngay cả vào ban đêm thì cũng vẫn còn rất nhiều ga trải giường tung bay.

Nghê Nhất Lâm đang ngồi trên chiếc ghế xếp bằng nhựa, cô ta vừa mới tắm xong, làn gió buổi tối lướt qua cổ và tóc, mang theo mùi tươi mát của hoa huệ. Dưới chân cô ta có hai cái lon rỗng, trên tay còn đang cầm một cái lon ngửa cổ đổ mấy lon bia kém chất lượng vào miệng.

Đắng chát khó uống.

Nước mắt chảy dài trên xương hàm xinh đẹp của cô ta rồi trượt xuống cổ.

Tại sao? Tại sao cuộc sống bình yên của tôi lại phải khổ sở thế này?

Tại sao muốn nói với tôi những điều này ... Tôi không muốn biết!

Vốn dĩ tôi cũng có thể có một gia đình êm đẹp ... một cuộc sống hạnh phúc ... haha

Tất cả đều bị hủy hoại ... tất cả đã bị hủy hoại ...

Tất cả những nỗ lực vất vả, sự ngưỡng mộ thầm lặng trong quá khứ, đều không đáng được nhắc đến nữa sao?

Kinh Hoằng Hiên... Kinh Hoằng Hiên... tôi rõ ràng nên ghét anh ... tại sao ...

Nếu không có đêm đó thì tốt biết bao... nếu tôi vĩnh viễn không biết được sự thật thì tốt rồi...

Tại sao ... tại vì sao lại cho tôi biết ...

Nghê Nhất Lâm không thể kìm được tiếng thổn thức trong cổ họng. Cô ta vùi đầu vào lòng bàn tay khóc không ra tiếng.

Sau hồi lâu, cô ta qua quýt lau đi vệt nước trên mặt, lấy điện thoại ra bấm dãy số mà trước đây chưa từng chạm vào, nhưng trong lòng lại ghi nhớ.

"Tôi đáp ứng anh."

"Nghĩ thông rồi? Cô muốn cái gì?"

"Tôi muốn bằng chứng."

(Còn tiếp)]

Cạnh! Căn phòng ngủ mờ ảo ngay lập tức được chiếu sáng bởi ánh sáng dịu nhẹ. Mễ Mị bật dậy khỏi giường, trên mặt không còn vẻ buồn ngủ, thậm chí còn đỏ bừng vì phấn khích.

A a a a aa! Tình tiết hôm nay thật sự quá ấn tượng!

Cô chạy tới trước tường vài bước, trên tường có một bức bích họa rộng ba bốn mét vuông. Mễ Mị lần mò quanh khung ở bên phải của bức tranh trên tường, cảm thấy dưới tay mình có một phần lồi lõm rộng lớn, dùng lực ấn xuống!

Tạch… két... Bức tranh trên tường di chuyển lên trên, để lộ một tấm bảng trắng với những dòng chữ dày đặc đằng sau nó.

Cô viết trên một khoảng trống: Câu lạc bộ trang viên Nguyệt Thịnh, bữa tiệc thương mại.

Đánh dấu trọng điểm - gây chuyện!

Cô tìm lại tên của Nghê Nhất Lâm và Kinh Hoằng Hiên. Giữa tên của hai người họ có một dấu chấm hỏi.

Mễ Mị xóa dấu chấm hỏi và viết hai chữ "nghi ngờ", sau đó cây bút của cô dừng lại trước hai từ đó, rồi bối rối ngừng lại.

Đêm đó? ? Chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó? ?

Bây giờ cô không còn thời gian để phân tích những manh mối khác, tâm trí của cô chỉ toàn những gì Nghê Nhất Lâm đã đề cập trong cốt truyện, vào đêm hôm đó! Đêm đó! Đêm đó liên quan đến Kinh Hoằng Hiên!

Vậy, chuyện quái gì đã xảy ra giữa bọn họ? ? !

Để nữ chính đau đớn lưu luyến như vậy.

Mễ Mị đã thêu dệt nên một trăm lẻ tám loại kịch bản khác nhau trong đầu, hơn nữa càng nghĩ càng không thể dừng lại.

Ai đến cứu lấy tâm trí của cô đây QAQ

Kinh Hoằng Hiên, anh ta có còn trong sạch không?

Kinh Hoằng Hiên, anh ta sớm đã có quan hệ với Nghe Nhất Lâm!

Kinh Hoằng Hiên đúng là một kẻ nói dối!

Cuối cùng, Mễ Mị run rẩy viết bổ sung thêm ba chữ: papapa