Chương 16:

“Hôm nay là cuối tuần. "

Giọng nói của Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh mà lười biếng. Tuy nhiên, Mễ Mị vẫn có thể nghe thấy một sự bất lực mơ hồ từ nó.

"Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên mất, haha ... haha"

Mễ Mị cố gắng hết sức để thể hiện sự bình tĩnh, che đi sự bàng hoàng khi nhận ra hôm nay là cuối tuần, cô âm thầm giậm chân. Tính sai rồi! Ở nhà nhiều đến mức quên mất ngày tháng.

Sau khi cô trả lời, Kinh Hoằng Hiên cũng ngừng nói. Mễ Mị nhất thời không tìm được chủ đề nên lẳng lặng lấy điện thoại ra.

Bầu không khí có chút khó xử.

Kinh Hoằng Hiên theo hướng dẫn rẽ phải, lúc nhìn vào gương chiếu hậu bên phải, khóe mắt thoáng thấy trang điện thoại trên tay Mễ Mị, trang cô đang xem này chính là nhà hàng họ sẽ đến.

Nhà hàng này là Mễ Mị tình cờ nhìn thấy lúc mọi người tán gẫu, cũng không tệ lắm, thuận thế viết ra cái tên này. Bản thân cô cũng không biết đó là loại nhà hàng gì.

Sau khi đến nhà hàng, họ chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ có tầm nhìn rộng và thoáng. Lúc phục vụ đưa menu điện tử cho họ xong liền lùi lại vài bước đứng bên cạnh.

Mễ Mị nhìn mấy món đồ ngọt tráng miệng, ngước mắt lên hỏi Kinh Hoằng Hiên. Kinh Hoằng Hiên tỏ vẻ không có ý kiến, tất cả đều tùy vào cô.

Nếu đã như vậy, Mễ Mị cũng không xem kỹ nữa trực tiếp đặt một phần ăn sẵn cho hai người, ngoài ra gọi hai món tráng miệng cho chính mình.

Không sai, đây là một nhà hàng thức ăn nhanh.

Xung quanh có một số sinh viên trẻ và mấy thanh niên, chiếc bàn lớn ở giữa còn có một nhóm nam nữ cosplay líu ríu, không biết là muốn đi tham gia sự kiện hay là đã tham gia xong rồi.

Mễ Mị ngồi đối diện nhìn Kinh Hoằng Hiên có chút sững sờ, trong lòng thì thầm, may mà anh không mặc vest chỉnh tề, nếu không cô cũng không thể ngồi yên ở đây.

Cả hai đều không có thói quen nói chuyện trong bữa ăn vì vậy họ giải quyết đồ ăn một cách tương đối im lặng.

Mễ Mị đang bới từng thìa sundae, Kinh Hoằng Hiên ngồi nhàn nhã đối diện với cô. Ngoại trừ việc anh có chút bất ngờ khi mới bước vào thì sau đó đã nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh nơi này.

Thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn cô. Ngồi trong nhà hàng đồ ăn nhanh nhưng dường như cũng giống với khi ngồi trong nhà hàng năm sao.

Anh không có cảm giác gì cả nhưng lại khiến Mễ Mị hơi mất tự nhiên.

Mễ Mị thấy món mì trước mặt anh chỉ ăn vài miếng, có thể thấy được rằng anh không hứng thú lắm với những món ăn này.

"Không hợp khẩu vị?"

Kinh Hoằng Hiên đưa mắt nhìn cô, đồng tử như thủy tinh lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời: "Không sao đâu. Anh không ăn mấy cái này."

Mễ Mị theo chủ đề trò chuyện tiếp: "Anh thường thích ăn gì?"

"Thịt."

Ha? Nhìn anh không nhiễm khói lửa như vậy, thật khó tưởng tượng lại là người không thịt không vui nha.

"Ba phần chín là ngon nhất." Sau đó Kinh Hoằng Hiên bổ sung thêm, biểu tình của Mễ Mị ngay lập tức trở nên bối rối, cô nghĩ đến món thịt bò mới nướng vừa mềm vừa đỏ.

Không phải mùi vị của nó tệ, nhưng với Mễ Mị, người vốn không thích ăn thịt sống lắm, khẩu vị của Kinh Hoằng Hiên quá khác so với cô.

Đôi khi bắt đầu một chủ đề thì chuyện phía sau sẽ suôn sẻ hơn nhiều, lần này đổi lại là Kinh Hoằng Hiên lên tiếng hỏi cô: "Hai ngày qua đã làm gì?"

"Ở nhà. Xem phim và vẽ." Mễ Mị dừng lại một chút, sau đó nói thêm: "Vốn dĩ em không thích ra ngoài cho lắm."

Kinh Hoằng Hiên gật đầu, "Sau này có dự định gì?"

Câu nói này khiến Mễ Mị bắt đầu suy nghĩ, nguyên chủ về nước sau khi tốt nghiệp, theo ý định của Kinh Hoằng Hiên, đáng lẽ ra nên hỏi cô có định đi làm hay làm việc gì khác không chứ.

Cô nghĩ, theo tính cách của nguyên chủ thì nên nói gì vào lúc này.

"Em muốn kết hôn với anh. Khi nào chúng ta kết hôn?"

"..."

Thử hỏi làm thế nào để gϊếŧ chết cuộc trò chuyện? Mễ Mị đắc ý nói với mọi người, chính là như vậy!

Đôi mắt của Kinh Hoằng Hiên trở nên lạnh lẽo, như thể dựng lên một rào cản, ánh sáng mặt trời dạt dào ấm áp đều không thể chiếu qua.

Anh không trả lời, cũng không nhìn cô mà nhìn chằm chằm ra cửa sổ như một bức tượng. Một lúc lâu sau, anh thu lại ánh mắt, nhìn Mễ Mị ăn với tốc độ đình trệ, anh nhẹ giọng hỏi cô.

"Tiếp theo muốn đi đâu?"

"Em muốn đi siêu thị mua vài thứ."

——

Mễ Mị lôi ra một chiếc xe đẩy hàng, nhìn bảng hiệu khu vực siêu thị trên đầu.

Kể từ sau khi cô hỏi lúc nào thì kết hôn. Cả người Kinh Hoằng Hiên lại biến thành một tảng băng di động. Bộ dạng đi bên cạnh cô cứ như là đi giải quyết việc chung. Mễ Mị bĩu môi, kiểu người như anh ta, càng ép buộc thì sẽ càng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Vừa nghĩ đến việc khiến Kinh Hoằng Hiên tức đến không nói nên lời, Mễ Mị cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ. Cũng không thèm quan tâm đến khối băng đang tỏa khí lạnh bên cạnh, tự mình đẩy xe hàng chạy đến khu đồ ăn càn quét.

Ở lì trong nhà nhiều ngày như vậy, đồ ăn cũng không còn bao nhiêu. Mặc dù có thể lên mạng mua, nhưng vẫn có cảm giác khác với việc ra ngoài mua đồ.

Lúc ở trong khu vực bán hạt khô, Mễ Mị nhìn thấy một cô gái dễ thương đang loay hoay với lấy một lọ hạt, dù đang nhón chân nhưng vẫn cách nửa gang tay. Mễ Mị ước tính một chút, cảm thấy rằng bản thân có lẽ sẽ có thể với được tới đó.

"Để chị giúp em." Nói xong, tự kiễng chân lên duỗi tay ra với lấy. Sau đó cô phát hiện ra ... cô cũng không thể với tới được!

Đầu ngón tay chỉ đủ chạm tới phía dưới lọ, chỉ thiếu một chút chút nữa. Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô gái bên cạnh, Mễ Mị đỏ bừng cả mặt, nóng lòng nhảy dựng lên khua khua tay.

Đúng lúc này, một bàn tay to với khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh như ngọc che trước mặt cô, đem lọ quả hạch lấy xuống.

Mễ Mị quay lại, phát hiện là Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt hai người họ chạm nhau, Kinh Hoằng Hiên đặt cái lọ vào tay cô.

Mễ Mị nhanh chóng trừng lớn hai mắt, xoay người đưa cái lọ cho cô gái dễ thương đứng đối diện: "Cái này, cho em."

"Cảm ơn! Cảm ơn!"

Cô gái dễ thương cầm lấy lọ hạt bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm vào hai người họ với đôi mắt sáng quắc. Mễ Mị cảm thấy bản thân vô cùng xấu hổ, vội vàng đẩy xe bỏ đi. Kinh Hoằng Hiên im lặng theo sau cô.

Cả hai người đều không nhìn thấy, cô gái ở phía sau lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắm vào lưng họ.

Mễ Mị vờ như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, mua rất nhiều đồ ăn vặt, thanh toán xong thì phát hiện hai túi đồ đã đầy ắp.

Kinh Hoằng Hiên xách hai cái túi lớn lên xe sau đó đưa cô về nhà.

Có lẽ thời gian đã qua khá lâu, chuyện trong nhà hàng cũng dịu đi chút ít, Kinh Hoằng Hiên nhịn không được nói: "Đừng ăn mấy thứ đồ ăn vặt này quá nhiều."

Mễ Mị vâng lời gật đầu, không biết đang nghĩ cái gì.

Đến cửa nhà họ Mễ, Mễ Mị lấy túi đồ, từ chối để Kinh Hoằng Hiên đưa cô vào nhà.

Mễ Mị xoay người cầm chiếc túi trong tay, đi được hai bước, cô đột nhiên đặt chiếc túi xuống, xoay người đi tới trước mặt Kinh Hoằng Hiên, ánh mắt chăm chú như chưa từng thấy.

"Nếu như em phải chết, anh cũng không chịu kết hôn sao?"

Kinh Hoằng Hiên nheo mắt lại, khi không khí sắp đông lại thành một đường, anh đột nhiên mỉm cười với Mễ Mị, hàm răng trắng như kim cương dưới ánh mặt trời, Mễ Mị đang run rẩy cũng nheo mắt lại.

"Vậy anh sẽ mang thi thể của em về nhà."

"..."

Đậu… đậu má... QAQ

Kinh Hoằng Hiên mỉm cười nhìn Mễ Mị xách túi rồi quay người chạy vào nhà, trầm ngâm suy nghĩ.

Anh lấy điện thoại di động ra, cẩn thận đọc những tin nhắn mà Mễ Mị đã gửi cho anh những ngày này từ đầu đến cuối.

Cái đầu chỉ dùng để tính toán số liệu của Kinh Hoằng Hiên cuối cùng đã phát hiện ra cảm giác không hợp lý bắt nguồn từ đâu.

Tin nhắn của Mễ Mị đều cùng một khuôn mẫu.

[Anh Hoằng Hiên, hôm nay có rảnh không ...]

[Anh Hoằng Hiên, anh đang làm gì vậy ...]

[Anh Hoằng Hiên, nghe nói gần đây có một bộ phim hay ...]

Hơn nữa thời gian rất chính xác.

Nhớ lại câu hỏi vừa rồi của cô, Kinh Hoằng Hiên không biết nghĩ đến điều gì. Quay người rời đi.

——

Mễ Mị như thể chạy trốn mở tung cửa, đầu cũng không dám quay lại nhìn. Kinh Hoằng Hiên, tên biếи ŧɦái kia, mỗi lần đều dọa người, nguyên chủ rốt cuộc có chỗ nào nghĩ không thông vậy!

"Em đến siêu thị của nhà chúng ta mua đồ? Sao không gọi tài xế?"

Mễ Mị theo tiếng nói ngẩng đầu lên, phát hiện ra Mễ Quan vẫn đang ở nhà. Mễ Quan tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô xách hai túi đồ lớn.

"Siêu thị này là của nhà chúng ta ??"

"Đúng rồi. " Mễ Quan chỉ vào ký hiệu trên chiếc túi trong tay. Đây là chuỗi siêu thị thuộc sở hữu của nhà họ Mễ.

Mễ Mị nhớ lại cảnh tượng phát sinh trong siêu thị, lòng đầy phẫn nộ buộc tội Mễ Quan.

"Anh ơi, em muốn khiếu nại, siêu thị của nhà chúng ta quá vô nhân đạo rồi, rất nhiều thứ đều để ngoài tầm với!