"Anh, anh tìm giúp em một thám tử tư đáng tin cậy." Mễ Mị thì thầm với Mễ Quan.
Sau khi Mễ Quan nghe được yêu cầu của cô, nhíu mày nhìn em gái mình: "Em còn muốn điều tra người tên Nghê Nhất Lâm kia?"
Thấy ánh mắt không chút né tránh của Mễ Mị, anh thở dài nói: "Kỳ thực cũng không cần thiết. Em quá xem thường Kinh Hoằng Hiên rồi. Nhiều năm như vậy, phụ nữ có vẻ đẹp, tầm nhìn, ưu tú hơn so với Nghê Nhất Lâm rất nhiều, bên cạnh Kinh Hoằng Hiên chưa bao giờ thiếu người muốn nhào lên. Nhưng mà em xem cậu ta có vừa mắt với ai?"
"Mị Mị, trước kia em nhất quyết muốn ở bên Kinh Hoằng Hiên, người trong nhà cũng không quá tán thành. Em là đứa trẻ được bọn anh sủng ái từ nhỏ đến lớn, Kinh Hoằng Hiên, thậm trí là nhà họ Kinh cũng đều hơi thiếu tình người, bọn anh rất sợ em sẽ chịu thiệt..." giọng nói Mễ Quan chân thành mà phức tạp, Mễ Mị có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của anh.
Kỳ thực đổi lại là cô, sớm yêu phải ai, Kinh Hoằng Hiên cùng Nghê Nhất Lâm có lăn lộn như thế nào cô cũng không quan tâm, dù có yêu đương đến rung động tâm can thì cô nên ăn dưa vẫn sẽ ăn dưa*, nên uống trà thì uống trà mà thôi (*: hóng hớt)
Nhưng! Mà! Cô thật sự thân bất do kỷ QAQ, cái hệ thống nát kia bắt cô phải làm theo kịch bản, không thể OCC, nếu không sẽ trừng phạt cô! Cho nên, cô bắt buộc phải phát sáng tỏa nhiệt trên còn đường tình yêu của nam nữ chính.
"Em không quan tâm, em cứ thích anh ấy, ngoại trừ anh ấy ra em sẽ không gả cho ai hết!" Nói ra lời nói dối lòng như vậy, lương tâm của cô cực kỳ đau.
Mễ Quan thấy dáng vẻ không đυ.ng tường nam không quay đầu của em gái*, trong lòng vừa ghen tị vừa khó chịu, vạn phần cảm khái. Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng tất cả đều biến thành ủng hộ.
"Mị Mị, anh quen biết với Kinh Hoằng Hiên lâu như vậy, người khác anh không dám nói nhưng cậu ta tuyệt đối là người có chừng mực nhất mà anh từng gặp. Nếu như hai người đã đính hôn rồi, cậu ta sẽ không mập mờ với người phụ nữ khác!" Mễ Quan nói tới đây lại thấy xoắn xuýt, đắn đo một chút rồi tiếp tục: "Thật ra, còn có một nguyên nhân, đàn ông mà... em cũng biết... khụ... từ trước tới nay anh chưa từng thấy cậu ta có người phụ nữ nào! Cho nên... anh cảm thấy... cậu ta là người rất bảo thủ! Rất coi trọng sự trong sạch của bản thân!"
"Tóm lại, vẫn là câu nói kia, em là em gái anh, em quyết định như thế nào anh đều ủng hộ. Tương lai cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cần sợ, có anh trai ở đây! Nếu anh không giải quyết được thì còn có anh cả nữa!"
Mễ Mị quả thực bị lời này của Mễ Quan là cho dở khóc dở cười. Để động viên chính mình cái quỷ gì cũng có thể nói ra, thật là, đáng yêu quá đi mất...
Mễ Mị ngồi trong phòng làm việc của Mễ Quan cả buổi chiều. Mễ Quan hào hứng dạy cô chơi game. Tính cách anh vốn cởi mở hài hước, lại rất kiên nhẫn dạy cô làm sao có thể hưởng thụ niềm vui khi chơi game. Buổi chiều này hai người ở chung rất vui vẻ.
Mễ Quan vui đến điên rồi, em gái du học mấy năm, lớn rồi, cũng vui tươi hơn nhiều.
Sau khi Mễ Mị rời khỏi công ty của Mễ Quan, mây mù trong lòng tản đi rất nhiều. Đây là khoảng thời gian thoải mái nhất mà cô trải qua từ khi xuyên đến đây.
Cô thật lòng cảm thấy người anh Mễ Quan này rất tốt, có người nhà tốt như vậy, cô càng không muốn vì cái gọi là kịch bản mà hi sinh chính mình.
Mễ Mị âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải tìm biện pháp nghịch chuyển nhân sinh.
---
Phòng trà yên tĩnh trang nhã, một bình Long Tĩnh, hai chiếc chén sứ men xanh, mùi thơm phiêu đãng.
Ngồi đối diện Mễ Mị là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặc quần áo ngủ, tóc tai rối tung, gương mặt mang vẻ buồn ngủ.
Người thanh niên có chút lôi thôi này tên Đổng Hàng. Là một thám tử tư có nghiệp vụ xuất sắc, nghe nói rất lợi hại.
Nghe... nói...
Mễ Mị yên lặng đánh giá người mà từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều tỏa ra sự tùy tính kia, trong lòng thầm hoài nghi người mà Mễ Quan giới thiệu cho cô có đáng tin không.
Đổng Hàng cầm tấm ảnh cùng với tư liệu trên bàn lên. Người trong hình là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhìn vào ống kính cười như hoa. Trên giấy có thông tin cơ bản của cô gái này, nhưng Đổng Hàng vừa nhìn bức ảnh này liền vui vẻ.
Thật khéo, sao mấy ngày nay đều có người tìm anh ta giúp điều tra người này. Anh em nhà họ Mễ tìm anh ta, Kinh Hoằng Hiên cũng tìm anh ta. Người tên Nghê Nhất Lâm này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Đổng Hàng nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng, giọng nói trong trẻo bất ngờ: "Mễ tiểu thư, người này anh hai cô tìm tôi nhờ điều tra qua rồi."
... Mễ Mị bắt đầu nghi ngờ tu dưỡng nghề nghiệp của người này rồi!
"Anh ấy điều tra là việc của anh ấy, tôi tra là việc của tôi. Anh gặp được đơn hàng trùng nhau đều sẽ nói ra sao?" Mễ Mị vẫn quyết định tin tưởng Mễ Quan, nhưng cũng nói ra hoài nghi trong lòng.
Đổng Hàng nghe xong lập tức lắc đầu: "Không đâu. Cô là khách hàng mà cậu ta giới thiệu cho tôi, tôi cho rằng cậu ta chưa nói với cô. Đến lúc đó lại tiêu tiền uổng phí."
Mễ Mị đưa một tờ chi phiếu ra trước mặt Đổng Hàng.
"Người này tôi chủ yếu muốn điều tra về người nhà của cô ta, không cần biết là sống hay chết. Thời hạn một tháng, tra được bao nhiêu thì tra. Đây là tiền đặt cọc, xong việc tôi sẽ trả gấp đôi."
Đổng Hàng cầm lấy chi phiếu, liếc mắt nhìn con số trên đó: 20 vạn. Hào phóng!
"Yên tâm, đến việc hồi nhỏ cô ta từng cho mèo hoang ăn cũng tuyệt đối điều tra ra."
Mễ Mị gật gật đầu không nhiều lời. Đổng Hàng trực tiếp thu dọn đồ đạc rời đi, lúc rời đi lại khôi phục dáng ver buồn ngủ lúc nãy.
Mễ Mị ngồi ở quán trà một lúc, chờ uống xong chén trà kia mới đứng dậy rời đi.
Quê của Nghê Nhất Lâm ở thành phố G, cách thành phố H khá xa. Nhờ Đổng Hàng đi điều tra kiểu gì cũng mất khoảng một tháng.
Mặc dù trong đầu cô có kịch bản của bộ truyện nhưng đức hạnh của kịch bản đoán chừng Mễ Mị không có nhiều thời gian đợi đến kết cục.
Có một hệ thống ăn hại cô vẫn nên tự thân vận động cơm no áo ấm đi.
Hiện tại cô đã tìm được thời gian cập nhật của quyển sách trong đầu, mỗi ngày vào lúc 0 giờ, ba trang không đổi, chính xác mà nói thì là 4568 chữ.
Kịch bản hai ngày nay chính là chuyện của cô xảy ra ở tập đoàn Tung Thế. Ví dụ như cô đột nhiên xuất hiện ở tập đoàn Tung Thế, trào phúng ngay trước mặt, tìm cớ khiến cho Nghê Nhất Lâm dính một thân cà phê, ví dụ như việc cô cùng Kinh Hoằng Hiên cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm, hai người kề tai nói nhỏ bị người xung quanh chụp lại, hoặc là việc cô vào nhà vệ sinh gặp phải Nghê Nhất Lâm.
Mễ Mị xem đi xem lại đoạn kịch bản này rất nhiều lần.
Lần giật điện thứ ba của cô là tại nhà ăn, sau khi Kinh Hoằng Hiên cùng cô thì thầm với nhau, kịch bản chỉ viết một câu [Trong mắt người xung quanh chỉ thấy Kinh Hoằng Hiên cùng Mễ Mị trai tài gái sắc, trời đất tạo nên. Bỗng nhiên dường như Kinh Hoằng Hiên muốn nói cái gì đó, Mễ Mị sát lại gần, hai người vành tai tóc mai chạm nhau có vẻ cực kỳ thân mật. Lúc này, khắp nhà ăn truyền đến tiếng hít không khí, tất cả mọi người đều nhanh chóng chụp lại. Trong đám người này cũng bao gồm cả Nghê Nhất Lâm. Cô cảm thấy trái tim dường như bị ai đó nhéo, buồn bực không nói nên lời, cô miễn cưỡng nở nụ cười nói với người bên cạnh: "Tôi đến nhà vệ sinh một lát."]
Mễ Mị nóng nảy vò đầu bứt tai, đoạn kịch bản này không viết cô và Kinh Hoằng Hiên nói cái gì. Cô cũng không cách nào biết được bản thân ở hiện thực và trong kịch bản có chỗ nào sai lệch.
Phía sau còn có một đoạn, là khi cô gặp Nghê Nhất Lâm trong nhà vệ sinh.
[Hai người đứng ở hai bên, nhất thời chỉ có âm thanh nước chảy. Mễ Mị vẫy vẫy nước dính trên tay, đang muốn hong khô thì bên cạnh xuất hiện một chiếc khăn lau, Mễ Mị dừng một chút rồi nhận lấy.
Nghê Nhất Lâm bỗng nhiên nói: "Mễ tiểu thư, có một số chuyện không phải do tôi mong muốn."
Vẻ mặt Mễ Mị trào phúng, không hề liếc mắt nhìn Nghê Nhất Lâm, quay người liền rời đi.]
Trực tiếp đi... đi rồi!
Không đúng, cô có nói chuyện mà!
"Ai ép buộc cô chứ."
Lúc đó cô nói với Nghê Nhất Lâm như vậy! Nhưng mà trong kịch bản rõ ràng viết [Vẻ mặt Mễ Mị trào phúng, không hề liếc mắt nhìn Nghê Nhất Lâm, quay người liền rời đi.]
Tại sao? Tại sao ở chỗ này cô nói nhiều hơn một câu nhưng lại không bị trừng phạt?
Mễ mị cắn đầu móng tay, đôi mắt lấp lóe, trong lòng xoay chuyển, cô cảm thấy dường như mình nắm bắt được cái gì đó nhưng lại không nói rõ được nó là gì.
AAAAA! Thông tin vẫn quá ít! Chỉ thiếu một chút thôi, chỉ cần cho cô một chút nhắc nhở thì cô đã có thể hiểu được cơ chế trừng phạt của cái tiêu chuẩn OCC này rồi!
"A..."
Mễ Mị cắn một góc gối, điên cuồng lắc đầu giống như một con chó nhỏ đang tức giận.
"Rè..."
Lúc này báo thức điện thoại vang lên, đã 0 giờ rồi.
Mễ Mị hưng phấn nhắm mắt xem chương cập nhật. Cái hệ thống ăn hại này, mỗi ngày chỉ có lúc này là có thể cho cô chút an ủi.
[Buổi tối yên tĩnh, Nghê Nhất Lâm nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được. Cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện lúc sáng. Lúc này điện thoại của cô đột nhiên sáng lên.
Nghê Nhất Lâm cầm điện thoại lên, thấy là có một tin nhắn.
Tư Niên: Tối nay cảm giác cậu không được vui lắm, có chuyện gì sao?
Nghê Nhất Lâm: Không sao, chỉ là thực tập có chút mệt. Cậu cũng biết Tung Thế là một công ty lớn.
Tư Niên: Tớ đang ở dưới lầu chỗ cậu, cậu có thể ra ngoài không?
Nghê Nhất Lâm: Đợi tớ một lát.
Bạn cùng phòng đã ngủ, Nghê Nhất Lâm cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng mặc áo khoác rồi rón rén rời đi. Tư Niên đợi cô ở con đường phía đông ký túc xá. Giao lộ bị nhà trường bố trí một cánh cổng sắt lớn, buổi tối sẽ khóa lại, bình thường vào giờ ăn cơm và lúc xe rác đi thu rác mới mở.
"Tư Niên, muộn như vậy rồi cậu gọi tớ có chuyện gì sao?" Từ xa Nghê Nhất Lâm đã thấy Tư Niên đứng ở phía bên kia cổng sắt, chạy chậm qua đó, giương mắt nhẹ giọng hỏi cậu ta.
Đôi mắt Tư Niên phản chiếu bóng dáng mang theo ánh trăng của Nghê Nhất Lâm, trong mắt cậu ta tràn ra muôn vạn nhu tình. Tư Niên xuyên qua khe hở trên cổng sắt, xòe bàn tay ra, trong tay cậu ta là một chiếc lắc tay.
"Còn nhớ viên chân châu chúng ta nhặt được không? Tớ làm chúng thành lắc tay rồi, tặng cho cậu." (Còn tiếp)]
Mễ Mị mở trừng mắt, túm lấy điện thoại ở bên cạnh bấm một dãy số.
"Alo? Đại tiểu thư, muộn vậy rồi còn làm gì nữa?"
"Đổng Hàng, thêm 10 vạn! Điều tra thêm cho tôi một sinh viên trường đại học Trùng Khánh tên Tư Niên."
"Ok! Bà cô nói điều tra ai tôi liền tra người đó!"
---
---
Đại học Trùng Khánh là đại học nổi danh thành phố H, nằm trong top đầu các trường đại học của quốc gia. Vị trí của đại học Trùng Khánh có một số trường đại học cao đẳng, hợp thành khu đại học của thành phố H. Phố Đông đại học, mỗi khi mà đêm buông xuống, các loại xe điện, xe ba gác tranh nhau tìm vị trí cố định của mình, mở sạp, treo bảng hiệu, bóng đèn, từ đầu đường đến cuối đường đèn đuốc sáng rực.
Phố ăn vặt còn nổi tiếng hơn so với đại học Trùng Khánh.
Kinh Hồng Phỉ khoác tay Tư Niên, né tránh đám người chen chúc, vẻ mặt ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn.
Cô ta cực kỳ không thích đi tới phố ăn vặt cạnh trường, cho dù có nổi tiếng hay là mỹ vĩ đến đâu, nhưng cảnh tượng hò hét chen thành một đoàn, vĩnh viễn xếp không hết hàng này luôn khiến cô ta không thích.
Kinh Hồng Phỉ nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Tư Niên, chúng ta tới Green Wood đi, món Pháp ở đó rất ngon, Tớ đã đặt chỗ rồi. Hay là cậu thích cơm Trung? Đồ ăn Hàn? Đồ ăn Thái cũng đều được. Tớ không thích chỗ này~" Nói xong cô ta ôm cánh tay của Tư Niên nhẹ nhàng lay lay làm nũng.
Dường như Tư Niên có chút không quen việc Kinh Hồng Phỉ thân mật như vậy với cậu ta ở bên ngoài, không biết là xoắn xuýt hay chưa biết phải làm sao mà nhất thời cậu ta không nói chuyện.
Đột nhiên, Nghê Nhất Lâm đứng cách bọn họ hai bước chân thốt ra một tiếng kinh ngạc.
"A! Xin lỗi, xin lỗi! Em thật sự không chú ý đến chị, thật xin lỗi!"
"Chị không sao chứ!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một là người vừa đâm phải Nghê Nhất Lâm, một người là Tư Niên.
Thì ra vừa rồi lúc bọn họ dừng lại nói chuyện, Nghê Nhất Lâm cũng dừng lại cách bọn họ hai bước chân đợi bọn họ nói xong lại đi tiếp. Phía sau có mấy em gái khóa dưới hi hi ha ha đi qua, không biết là nói đến chuyện vui gì, một người trong đó xô đẩy một người khác, vừa vặn va phải Nghê Nhất Lâm đang đứng ở đó, rượu sữa trong tay đổ hết lên cánh tay Nghê Nhất Lâm.
Tư Niên đúng lúc nhìn thấy Nghê Nhất Lâm bị đυ.ng phải, còn chưa kịp trả lời Kinh Hồng Phỉ, phản ứng đầu tiên là hỏi cô ta có sao không.
Em gái khóa dưới vội vàng lấy khăn giấy lau cánh tay của Nghê Nhất Lâm, bản thân cô ta cũng lôi khăn giấy ra lau. Em gái khóa dưới vẫn luôn nói xin lỗi, vừa rồi Nghê Nhất Lâm có hơi ngẩn người, lúc bị liền giật mình, hiện tại phản ứng lại, vội vàng xua tay với em gái khóa dưới, ôn nhu nói: "Không sao không sao, em cũng không cố ý. Cũng tại vừa nãy chị chắn đường."
Gương mặt Kinh Hồng Phỉ tràn ngập sự không vui đi qua, vừa mở miệng liền vênh váo hung hăng: "Nhiều người như vậy thì đùa giỡn cái gì, cũng không để ý một chút. Tớ đã nói là đừng đến đây ăn cơm, thật nhiều người."
Mễ Mị rời khỏi quán trà liền lập tức về nhà. Cô quyết định trước khi không nhận được bất kỳ nhắc nhở nào của hệ thống, đánh chết cũng không đi gặp nam nữ chính, cứ để bọn họ đấu trí đấu dũng dây dưa với nhau đi.
Nguyên chủ về nước không hề nói với ai, ngoại trừ bạn bè cá biệt thì hiện tại chỉ có hai nhà Mễ, Kinh cùng với nhân viên tập đoàn Tung Thế biết. Ba mẹ Mễ phải vài ngày nữa mới trở về. Mỗi ngày tiếp thu kịch bản, mua sắm, nghiên cứu thiết lập nhân vật, cực kỳ thích ý.
Hơn nữa hai ngày này Kinh Hoằng Hiên cũng không tìm cô, dường như quên mất chuyện Mễ Mị nói với anh ta ở nhà ăn. Tất nhiên Mễ Mị cũng sẽ không tự tìm phiền toái, vui vẻ nhàn rỗi.
Cuộc sống như vậy thật tốt, nếu không phải sợ xảy ra chuyện thì trời vừa sáng cô liền kéo vali đi du lịch rồi.
Kinh Hoằng Hiên kia, ngoại trừ có chút đẹp trai, còn có ưu điểm gì nữa chứ?
Nham hiểm, giả dối, mắt nhìn kém. Đẹp trai cũng vô dụng, khẳng định còn có người đẹp trai hơn anh ta, hơn nữa nói không chừng người ta còn ôn nhu, còn biết nấu cơm, còn có tình thú nữa.
Chỉ bằng loại thẩm mỹ yêu thích Nghê Nhất Lâm của Kinh Hoằng Hiên thôi trong lòng Mễ Mị đã vẽ cho anh ta một dấu gạch chéo thật to rồi! Khiếu thẩm mỹ không hợp nhau, vậy thì xin lỗi, không nói chuyện được!
Nghê Nhất Lâm trong ngoài bất nhất, lá mặt lá trái, là một đóa sen trắng báo thù tiêu chuẩn, lại còn lúc nào cũng mang bộ dáng: Tôi bị ép buộc, tôi cũng không muốn, tôi thật sự không có cách nào! Rõ ràng Kinh Hoằng Hiên biết người phụ nữ này có vấn đề vậy mà vẫn nhảy vào hố lửa, Nghê Nhất Lâm phía sau khẳng định cũng nhảy vào hố lửa của anh ta rồi.
Không cứu nổi, trời sinh một cặp, thật sự không cứu nổi.
Mễ Mị theo thói quen mắng chửi Kinh Hoằng Hiên, dường như hồng thủy trút ra, cực kỳ trôi chảy. Thậm chí vui vẻ đến mức ngâm nga ca hát.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút lúng túng. Nghê Nhất Lâm là người đầu tiên phản ứng lại, nói với mấy em gái khóa dưới: "Các em về đi, chị thật sự không sao." Sau đó nhẹ nhàng nói với em gái khóa dưới đυ.ng vào cô: "Chị gái kia hôm nay tâm tình không được tốt lắm, không cần để ý nhé. Các em mau về đi."
Em gái khóa dưới lập tức cảm thấy cực kỳ sùng bái người chị khóa trên xinh đẹp thiện lương này, lúc rời đi còn quay đầu lại nói xin lỗi với Nghê Nhất Lâm.
Từ đầu tới cuối Tư Niên đều không nói chuyện, đợi em gái khóa dưới đi rồi cậu ta đột nhiên nói với hai người: "Chúng ta đến quán sushi trong trường đi."
"Được! Tư Niên quả nhiên hiểu tớ ~" nháy mắt Kinh Hồng Phỉ liền vui vẻ. Quán sushi trong trường bình thường không có mấy người, hơn nữa còn có phòng đơn, rất thích hợp để hẹn hò.
"Tớ không đi nữa đâu, vừa vặn đến phố ăn vặt rồi, tớ tùy tiện mua chút đồ ăn, các cậu đi đi." Nghê Nhất Lâm lên tiếng.
Ánh mắt nhìn cô ta của Tư Niên có chút phức tạp, còn Kinh Hồng Phỉ lại nhìn về phía cô ta điên cuồng nháy mắt.
Chị em tốt, có mắt nhìn!
Cuối cùng Tư Niên cùng Kinh Hồng Phỉ vẫn đến quán sushi, Nghê Nhất Lâm tự mình ăn cơm tối ở phố ăn vặt.
Hai người Kinh Hồng Phỉ ở quán sushi đến 11 giờ, lúc này quán phải đóng cửa, phòng ngủ trong trường học cũng phải tắt đèn. Kinh Hồng Phỉ hào phóng đưa cho chủ quán tờ 100 tệ.
"Cám ơn ông chủ, làm lỡ giờ tan tầm của ông."
Kinh Hồng Phỉ không trọ ở trường, Tư Niên đưa cô ta đến cửa bãi đậu xe trong trường, Kinh Hồng Phỉ lôi kéo Tư Niên trên đường nhỏ, nhón chân lên muốn cùng cậu ta hôn môi.
Tư Niên sợ hết hồn vội vàng đè vai cô ta lại.
"Anh làm gì vậy? Em không phải là bạn gái của anh sao? Ghét bỏ em?"
"Không, không phải, anh không quen... xin lỗi."
Vốn dĩ Kinh Hồng Phỉ cũng không thật sự tức giận, cô ta thấy Tư Niên thẹn thùng, trong lòng có chút vui sướиɠ. Kinh Hồng Phỉ nhân lúc Tư Niên không chú ý, hôn một cái lên má cậu ta.
Âm thanh rất lớn, Tư Niên trợn tròn mắt.
"Ngủ ngon, em về đây."
Kinh Hồng Phỉ được như ý nguyện, ngọt ngào chạy đi, mở cửa lái xe về nhà.
Tư Niên che lấy gò má bị hôn, thật lâu sau cũng không bình tĩnh nổi. Trong đầu cậu ta đều là quãng thời gian mấy tháng ở chung với Kinh Hồng Phỉ, lại nghĩ đến ngày quen biết với Nghê Nhất Lâm.
Gương mặt của Nghê Nhất Lâm ngày càng rõ ràng, đột nhiên, cậu ta cảm thấy, bản thân thật sự đã đưa ra quyết định sai lầm.
Cậu ta bước nhanh về phía ký túc xá, bước chân càng ngày càng nhanh, dường như sắp thành chạy.
[Tớ ở dưới lầu chỗ cậu, cậu có thể ra ngoài không?]
[Đợi tớ một chút]