Tự Ngọc đang cảm khái vạn lần, bên ngoài có người kêu: “Thẩm tướng công, Thẩm tướng công?” Là Lưu thẩm mấy ngày gần đây cho mượn chăn rồi lại cho gạo.
Tự Ngọc nghe tiếng đi ra ngoài nghênh đón, trả lời thay Thẩm Tu Chỉ: “Hắn ngã bệnh rồi, hiện giờ còn chưa có tỉnh.”
Lưu thẩm thấy Tự Ngọc đi ra, trước mắt lập tức sáng ngời, hoàn toàn không nghe nàng đang nói gì mà chỉ lo đánh giá người.
Thẩm tướng công nhà nàng tuy vẻ ngoài xuất sắc, nhưng khí độ thanh lãnh quanh người vô cớ khiến người ta không dám xem xét đánh giá nhiều, muội muội của Thẩm tướng công nhìn bình dân hơn nhiều, tuy cũng đẹp, nhưng cũng không đến mức đẹp không nói ra lời.
Lưu thẩm lập tức tiến lên nhiệt tình nói: “Cô nương, ngươi tỉnh rồi à, thật là tốt quá, trước đó ca ca ngươi cõng ngươi tới, dáng vẻ ngươi thấy mà dọa chết người, chúng ta không thể mời được đại phu nên thực sự khiến lòng người hoảng loạn, lại không ngờ qua mấy ngày ngươi đã khỏe rồi, thật là ông trời phù hộ mà!”
Tự Ngọc nghe thế có chút nghi hoặc: “Ca ca?”
Lưu thẩm nghe vậy ngẩn ra, thử thăm dò hỏi: “Thẩm tướng công trong phòng không phải ca ca ngươi à?”
Tự Ngọc là một yêu quái trời sinh đất dưỡng, sư tử tỷ muội cũng có, ca ca thì không thể nào, nếu không Như Hoa cũng không đến mức dăm ngày ba bữa đã chửi bậy không có con đực để điều hòa âm dương, ngày đêm song tu vân vân.
“Hắn không phải ca ca của ta.”
Lưu thẩm: “?”
Tự Ngọc nhỏ giọng nói thầm: “Thật vất vả mới tới tay, làm ca ca còn ăn thế nào được?”
Lưu thẩm: “!!!”
Lập tức như lĩnh ngộ được gì đó bèn nắm lấy tay nàng vỗ vỗ: “Ta nói mà, bộ dáng hai người các ngươi không giống nhau chút nào, sao có thể là huynh muội ruột thịt được chứ, huống hồ ngươi trông có vẻ lớn hơn hắn rất nhiều, các ngươi chạy trốn vì tình phải không, chẳng trách Thẩm tướng công nói ngươi là muội muội, có lẽ là bận tâm đến thanh danh của ngươi, sợ người ta đàm tiếu.”
Lưu thẩm nói xong cũng thấy kỳ quái, Thẩm tướng công này vừa nhìn đã biết là công tử xuất thân từ đại môn đại hộ, ngưỡng cửa nhìn qua đã biết rất cao, mà cô nương này phong thái quyến rũ lả lướt, vừa thấy đã biết không phải tiểu thư gia đình đứng đắn gì, hai người quăng tám sào cũng không tới này không hiểu sao có thể ở cùng một chỗ được nữa?
Tự Ngọc nghe vậy giống như sét đánh giữa trời quang: “Ngươi nói trông ta lớn hơn hắn?”
Thẩm Tu Chỉ cũng không phải bộ dáng thiếu niên, hiện giờ hắn đã là thanh niên trưởng thành, mà Tự Ngọc còn lớn hơn rất nhiều so với hắn, có thể thấy được gương mặt già dặn biết bao!
Lưu thẩm mới phát giác ra lời mình nói sai rồi, vội vàng sửa lời nói: “Không có không có, chỉ là bộ dáng ngươi nhìn thành thục đôi chút, tuổi tác của các ngươi không cách biệt lắm nhỉ?”
Tuy rằng Tự Ngọc không rõ trong hai người bọn họ rốt cuộc ai lớn hơn ai chút, nhưng cũng coi như là trưởng bối của hắn, thứ khiến nàng đau lòng chỉ là tấm da này trông lớn hơn so với hắn thôi…
Một yêu quái có thể sống ngàn ngàn vạn vạn tuổi, Tự Ngọc hiện nay chẳng qua là một thiếu niên yêu quái thanh xuân dào dạt, bộ dáng thành thục đối với nàng mà nói là một cú sốc không nhỏ.
Mặt nàng đầy buồn bã mất mát, phảng phất như thân mình đã bị đào rỗng thừa nhận nói: “Ta lớn hơn hắn, cũng coi như là trưởng bối nhìn hắn lớn lên.”
Lưu thẩm nghe vậy mặt lộ vẻ kinh ngạc, hai người này còn thật sự cách nhau một thế hệ cơ à!
Bà không tự giác lập tức khắc họa vở kịch tình yêu luân lý kinh hãi thế tục trong đầu, tức khắc bị kinh dọa sợ hãi, vội ấp úng cứng nhắc xoay chuyển đề tài: “Ồi, đúng rồi, Thẩm tướng công nhờ ta tìm cho hắn người đưa tin, vừa vặn trong thôn có một người bán hàng rong tới, ta hỏi thay các ngươi, hắn vừa lúc đồng ý chạy một chuyến này.”
Tự Ngọc nghe vậy khẽ ngẩn ra, tất nhiên Thẩm Tu Chỉ muốn để những người ở Phù Nhật Quan đó tới hội hợp với hắn, nhưng cứ như vậy thì miếng thịt này không còn phần nàng nữa rồi…
Trong lòng nàng có chút khổ sở, hết sức luyến tiếc khối thịt chỉ mới liếʍ qua vài lần, nhưng nghĩ tới hắn đã nhiều ngày chăm sóc mình lại thôi, cùng lắm thì thừa dịp mấy ngày nay ăn thêm mấy lần tẩm bổ cho đủ.
“Vậy làm phiền thím nói với người bán hàng rong kia một tiếng, kêu hắn đi Phù Nhật Quan đưa tin, nói chỗ này có người chờ bọn họ tới tìm.”
Lưu thẩm nghe vậy liên tục gật đầu, Phù Nhật Quan này bà cũng biết, đó chính là đại quan hàng đầu trong đạo, hương khói cực kỳ linh nghiệm, nghe nói ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng từng đến đạo quan thắp một nén nhang, lúc này có thể làm việc thay đạo quan là phúc khí tám đời cũng không tu được, thế là bà lập tức trở về nói với người bán hàng rong.
Tự Ngọc dõi mắt nhìn theo Lưu thẩm rời đi, trong lòng lén lút tính toán, tới tới lui lui cũng tốn không ít thời gian, nàng có thể nhân cơ hội này tẩm bổ bản thân cho tốt, tranh thủ sớm ngày đổi một tấm da khác!
Hiện giờ điều quan trọng nhất chính là nuôi Thẩm Tu Chỉ có thịt mới dễ hạ khẩu!
Nàng đứng ở trong sân nhìn quanh bốn phía, chỗ này là một thôn trang nhỏ, các nhà rải rác phân bố ở chân núi, liếc mắt thoáng qua cũng chỉ có mấy nhà mấy hộ rất hoang vắng, ngay cả cây cối cũng không được mấy cây, nếu muốn săn bắt cũng chỉ có thể vào trong núi.
Trước đó vài ngày cái tên giàu mới nổi bị Thẩm Tu Chỉ đuổi ra đã nói gà mái già có thể tẩm bổ cơ thể cho phàm nhân, nàng nhớ rõ ràng rành mạch, lập tức đi vào trong núi bắt gà.
Gà rừng trên núi cực kỳ hung hãn, chạy trốn cực nhanh, người bình thường căn bản không thể bắt được.
Nhưng gà rừng có hung đến đâu cũng không thể so với Tự Ngọc, một con sư tử miệng còn hôi sữa tới tới lui lui hung hăng vài lần đã hù chết hai con gà béo múp.
Tự Ngọc biến về hình người, xách theo gà nôn nóng như lửa đốt xuống núi chuẩn bị nấu, thấy Lưu thẩm cách vách bèn tặng bà một con coi như tạ lễ.