Chương 47: 47: Mua Trang Sức

Hai người Lữ Tào đứng trên lầu hai chợt liếc nhìn nhau, dáng vẻ thận trọng hơn vài phần.Ngụy Liễu nhíu mày.“Cứ như vậy, chẳng phải sẽ có rất nhiều lão già vô lại làm theo hắn sao? Chỉ cần nói mình không có tiền, ở lại khách điếm làm tiểu nhị gán nợ, là có thể ở lại khách điếm rồi.”Trương Bá và Nhạc Thù đơ ra, có chút chột dạ.“Muội cho rằng ai cũng được như Yến tiền bối sao?" Đào Dương lắc đầu nói: “Nếu là ta và muội, nói không chừng đã sớm bị quét ra khỏi cửa khách điếm rồi.”Ngụy Liễu: "...”Được rồi, giang hồ thật sự rất phức tạp.Ánh mặt trời giữa trưa gay gắt chiếu xuống.

Trên tường viện, bầu trời xanh biếc như được gột rửa.Lục Kiến Vi đuổi Yến Phi Tàng đi, xoay người bước vào phòng khách, tay áo tinh xảo xẹt qua hành lang.Sợi tơ lóe ra ánh sáng lấp lánh.“Lục chưởng quầy!”Ngụy Liễu vội vàng gọi cô lại.“Ngụy cô nương, có chuyện gì sao?" Đối mặt với khách hàng tiềm năng, Lục Kiến Vi luôn mỉm cười.Ngụy Liễu quan sát quần áo của Lục Kiến Vi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng."Tôi vừa mới hỏi Tiết tiểu nhị, quần áo và trang sức của cô đều do tú nương và trâm nương trong nhà chế tạo, thật sự tinh xảo phi phàm, không biết Lục chưởng quầy có đồng ý giới thiệu cho tôi hay không.

Tôi có thể chờ, giá cả cũng dễ thương lượng!"“Nhưng mà...”“Lục chưởng quầy, giá cả thật sự không thành vấn đề.”Lục Kiến Vi mỉm cười.“Không liên quan đến giá cả.

Nếu muốn đặt hàng riêng, các tú nương cần gặp người thật, biết được sở thích của người thật.

Cách quá xa, thật sự không tiện.”“Vậy sao…” Ngụy Liễu trầm ngâm một hồi, liền mặt dày nói: "Không đặt làm cũng được.Tôi thấy quần áo, trang sức của Lục chưởng quầy thật đẹp, tôi rất thích.

Không biết cô có đồng ý chia cho tôi một hai bộ được không?"Mọi người: "...”Cô nương này thật là cố chấp.Ngụy Liễu cũng biết hành động này không ổn, sắc mặt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn kiên trì.“Lục chưởng quầy, hôm nay nếu không thỏa thuận được việc này, tôi nhất định sẽ thức trắng đêm.

Tôi đi qua nhiều thành trấn như vậy, nhưng chưa từng thấy qua quần áo và trang sức đẹp như thế này, thật sự không muốn bỏ qua.”Nàng mở to mắt hạnh ngân ngấn nước, dáng vẻ đáng thương khẩn cầu.Lục Kiến Vi chợt cười rộ lên, nắm lấy cổ tay nàng.“Ngụy cô nương thẳng thắn như thế thật đáng yêu.

Đã vậy thì đừng nói là một hai bộ, chỉ cần cô thích, tôi đều tặng hết cho cô, được không?”“Thật sao?” Ngụy Liễu nghe vậy mừng rỡ, lại vội vàng xua tay, "Không cần cô tặng hết cho tôi, một hai bộ là được rồi.

Lục chưởng quầy, cảm ơn cô rất nhiều !"Lục Kiến Vi hào phóng nói: "Nơi hoang vu hẻo lánh này, hiếm khi gặp được bạn tốt, còn là một hiệp nữ xinh đẹp hào sảng, tôi vui còn không kịp nữa là, vậy cô vào trong phòng chờ tôi một lát.”“Được!”Ngụy Liễu kích động đi lên lầu, để lại Đào Dương đứng một mình ở sảnh đường, cùng với đám người đang mắt tròn mắt dẹt đứng xem.Ai mà biết khách điếm còn buôn bán quần áo, trang sức chứ?Thật sự không hiểu nổi tâm tư của mấy cô nương.Lục Kiến Vi làm bộ đi lên lầu ba lấy đồ, thực ra là cô đi chọn quần áo cùng trang sức mỗi thứ năm bộ trong khu cửa hàng.

Tốn của cô mất năm mươi lượng bạc, trong đó nhiều nhất là tiền trang sức.Trang sức cô đeo giá cả tương đối phải chăng, trái lại trang sức lấy ra bán đều là đồ chất lượng cao.Nhưng so với giá cả trang sức của Tề Quốc, giá này cũng không phải quá cao.Ở phương diện này hệ thống cũng không chơi khăm cô.Nghĩ đến Ngụy Liễu thường ngày hành tẩu bên ngoài, cô chọn hai bộ váy ngắn, ba bộ kình trang (*), trang sức cũng thiên về phong cách đơn giản phóng khoáng.Cô cầm theo quần áo và trang sức, đi vào phòng Ngụy Liễu.“Những bộ quần áo này tôi chưa mặc qua, trang sức cũng chưa từng đeo.

Tôi và cô có thân hình tương tự, quần áo chắc là cũng vừa người.

Cô nhìn chỗ trang sức này xem, có thích không?”Ngụy Liễu quả nhiên rất hài lòng, mỗi bộ đều hết sức đẹp mắt.

Nàng hỏi: "Lục chưởng quầy, những thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền?"“Tôi đã nói là cho cô mà.”“Không được, đã nói là tôi mua rồi.”Hai người đều rất kiên trì, một người nhất định phải tặng, một người nhất định phải mua.(*) Kình trang: Trang phục bó sát người, dễ vận động..