Chương 46: 46: Tiểu Nhị Mới

Ánh vàng của mái hiên lấp lánh chiếu xuống, soi rọi tóc mai của cô, trâm ngọc cài nghiêng óng ánh trong suốt, hiện ra ánh sáng khiến người ta kinh diễm.Khóe môi cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà thấu đáo.“Yến Võ sư, nếu anh thật sự để ý giá cả như vậy, thì đã nói ra bất mãn ngay từ lúc đặt phòng rồi.

Anh bây giờ mới gây sự, là vì có yêu cầu gì sao, hay là nói cho tôi nghe một chút.”Yến Phi Tàng lập tức nghẹn lời.Da hắn rám nắng, nâu như màu đồng.

Mặc dù không thể nhìn thấy vết đỏ ửng, nhưng sự ngượng ngùng vẫn hiện ra rõ ràng.Hắn quả thực không thèm để ý giá tiền, Lục chưởng quầy chỉ ra đao pháp của hắn có sơ hở, điều này có giá hơn nhiều so với những thứ gọi là tiền phòng, tiền cơm kia.Hắn chỉ là...“Lục chưởng quầy, lộ phí trên người tôi không đủ, quý điếm không cho ký sổ, tôi đành ở lại làm tiểu nhị gán nợ vậy.”Lục Kiến Vi:???Những người còn lại: "...”Niềm vui bất ngờ tới quá nhanh, Lục Kiến Vi có chút choáng váng.“Tiểu Khách, tôi vốn còn muốn dùng bảo đao hoặc đao kỹ dụ hắn ở lại, không ngờ hắn chỉ vì một chút sơ hở mà tới cửa xin việc luôn rồi.

Hình như tôi có chút thua thiệt.”Tiểu Khách không hiểu.Khách điếm đang cần một võ giả cấp cao làm hộ viện, chiến lực của đối phương cũng không tệ lắm, uy danh trên giang hồ lại hiển hách, người rảnh rỗi sẽ không dám trêu chọc.“Nhưng cứ như vậy, tôi không tiện buôn bán với hắn nữa." Lục Kiến Vi tiếc hận nói: " Bảo đao và đao kỹ bán ra được không ít tiền đó.”Bây giờ hắn nói thẳng mình không có tiền, cô còn bán thế nào?Tiểu Khách: "...”Thật sự là được lợi mà còn khoe khoang.Lục Kiến Vi cố gắng cứu vãn cục diện.“Tiền phòng hôm nay anh đã trả rồi, không có thiếu tiền, không cần gán nợ.”Yến Phi Tàng đã hạ quyết tâm.“Tôi muốn tiếp tục ở lại khách điếm, sau này tiền nhà cùng tiền cơm, tôi sẽ làm công trả nợ.”Hắn có một loại trực giác nhạy bén, khách điếm Bát Phương sẽ là “quý nhân” trên con đường tu luyện võ đạo của hắn.Như lời Lục chưởng quầy nói, cảnh giới của hắn dừng lại đã lâu, nơi này rất có thể chính là nơi phong thủy tốt để hắn đột phá.“Nếu ngài không đồng ý, cứ việc đánh tôi ra ngoài.”Lục Kiến Vi cạn lời, cô chưa từng thấy ai cưỡng ép thiếu nợ đâu.“Tiểu Khách, cậu nhớ kỹ, có người nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế bụng dạ rất khó lường.”“Có ý gì?”“Nếu tôi không đồng ý, hắn có thể đạt được mục đích là tỉ thí với tôi.

Nếu tôi đồng ý rồi, hắn có thể ở lại khách điếm, luôn có thể tìm được cơ hội tỉ thí.”Tiểu Khách bừng tỉnh.Thật gian xảo! Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài!Nó có chút lo lắng: "Vậy chúng ta còn giữ hắn ở lại khách điếm không?”“Yên tâm, ánh mắt hắn ngay thẳng, không phải kẻ gian tà." Trực giác nhìn người của Lục Kiến Vi rất chuẩn, "Nhiều lắm cũng coi như có mấy phần tâm cơ, thực ra có vẫn tốt hơn không có.”Có thể tu luyện đến cấp sáu, tuyệt đối không phải người ngu xuẩn.“Vậy thì tốt rồi.”“Tốt thì tốt, nhưng vẫn phải mài dũa tính cách của hắn thêm.”Lục Kiến Vi nhìn Yến Phi Tàng, không cười nữa..“Khách điếm thiếu củi, nếu như anh cứ khăng khăng muốn ở lại, sau này củi trong khách điếm đều do anh phụ trách.”“Được." Yến Phi Tàng không chút do dự nói: "Củi ở đâu? Tôi đi chẻ ngay đây.”Thần sắc Lục Kiến Vi nhàn nhạt: "Không vội, ngoại trừ chẻ củi, còn có nhiệm vụ quan trọng nữa giao cho anh.”“Lục chưởng quầy mời nói.”"Trong khách điếm cấm đánh nhau, anh đã là tiểu nhị của khách điếm, ngày sau phải duy trì trật tự khách điếm, làm tốt nhiệm vụ của anh, nghe rõ chưa?"“Tôi không hiểu lắm.

"Yến Phi Tàng lộ vẻ hoang mang, "Trật tự khách điếm là gì?”Lục Kiến Vi trực tiếp lấy hắn làm ví dụ."Hôm nay anh tới cửa náo loạn đòi tỉ thí, gây nhiễu loạn trật tự của khách điếm, cản trở tôi buôn bán, hiểu chưa?"Yến Phi Tàng: "...!Hiểu rồi.”Trong khách điếm không thể, nhưng ngoài khách điếm thì vẫn có thể mà."Hiểu rồi còn không đi chẻ củi?"“Được” Hắn xoay người đi vài bước, lại quay lại: "Củi ở đâu?”Tiết Quan Hà vội vàng hoàn hồn: "Tôi đưa ngài đi!”Đường đường là Võ sư cấp sáu lại đi chẻ củi cho khách điếm, nói ra ai có thể tin?Chưởng quầy quả thực là thần!.