Lời này hoàn toàn không có tác dụng, quái vật đó vẫn còn di động trên thân thể Lận Thừa Hựu, nếu không phải bị phất trần đánh cho không có cách nào xuất hết toàn lực, nói không chừng đã sớm quấn chết Lận Thừa Hựu rồi.
Lận Thừa Hựu vừa mắng vừa nhảy lên trên xà nhà, yêu dị như bóng với hình, cứng cổ kéo ra ra ngoài một mảng lớn, Đằng Ngọc Ý hít vào một hơi, thứ kia vảy vàng óng ánh, thân thể dài như không có điểm cuối.
Nàng quay đầu trốn, Khí Trí lại lần nữa nhào trở về.
Tuyệt Thánh hét lên: "Khí Trí, yêu dị đang bận đối phó sư huynh, chúng ta cứu Quyển Nhi Lê ra ngoài trước."
Hai người ôm lấy Quyển Nhi Lê thoi thóp hơi tàn, hợp lực kéo nàng ra khỏi Phật đường.
Đằng Ngọc Ý chạy một hơi trên đường hành lang, chợt nghe Tuyệt Thánh cùng Khí Trí ở phía sau hô: "Đằng nương tử, phiền tỷ giúp một tay."
Thật sự xem nàng là bồ tát nhỉ, Đằng Ngọc Ý chạy càng nhanh hơn: "Ta không giúp được!"
Tuyệt Thánh hét lên: "Không không không, Đằng nương tử giúp được, trong Phật đường tràn đầy yêu khí, rất nhanh Quyển Nhi Lê sẽ trúng yêu độc mà chết, Đằng nương tử giúp
mang nàng về lầu trước là được, chúng ta đi giúp sư huynh ứng phó với yêu vật kia."
Bước chân Hoắc Khâu chần chờ: "Nương tử, có muốn tiểu nhân mang người tới hay không?"
Đằng Ngọc Ý cắn cắn răng: "Mang tới đây rồi đi, chuyện còn lại không liên quan tới chúng ta, thứ kia doạ người như vậy, chúng ta trốn mới quan trọng."
Vừa nói vừa chạy về phía trước, không bao lâu Hoắc Khâu đuổi kịp theo, khoé mắt Đằng Ngọc Ý liếc qua, Hoắc Khâu quả thật đã cõng Quyển Nhi Lê lại đây.
Trước mặt lại có rất nhiều tráng đinh chạy đến, người nào cũng cầm đao cầm trượng, hoá ra lúc Ngạc Cơ chạy ra ngoài kinh hoàng kêu cứu đã kinh động đến sai vặt và hộ vệ của Thải Phượng Lâu.
Đằng Ngọc Ý vội nói: "Tốt nhất các ngươi đừng qua đó, Phật đường có yêu dị, đạo sĩ Thanh Vân quan đang đấu pháp bên trong."
"Yêu dị?" Hộ vệ cầm đầu nhổ một ngụm nước bọt, "Chúng ta lăn lộn ở phố Bình Khang mấy năm nay, chưa từng nghe nói có yêu dị, hôm nay gia chủ không có đây, các ngươi đêm hôm khuya khoắt xông vào hậu uyển không nói, hiện tại còn ngăn cản không cho chúng ta đi vào trong, đừng nói là giở mánh khoé gì, sợ bị chúng ta bắt được chứ."
Một tráng hán khác ồ ồ nói: "Nhìn xem, đây không phải Quyển Nhi Lê sao? Trước đó Ngạc Cơ nói Quyển Nhi Lê mất tích rồi, hoá ra bị bọn ngươi bắt đi. Đám cướp các ngươi cũng gan lớn lắm, còn không mau thả người xuống, dám làm càn ở Thải Phượng Lâu, cứ dỡ hai cánh tay của các ngươi xuống trước rồi tính."
Bọn hắn hung hãn đã quen, trong lúc nói chuyện đã bắt đầu chào hỏi trên người Hoắc Khâu, đáng tiếc dạng chợ búa này sao có thể là đối thủ của Hoắc Khâu, nắm đấm còn chưa đυ.ng đến Hoắc Khâu, đã bị một cước đánh bay.
Đằng Ngọc Ý bốc hỏa hết mức, có lòng tốt khuyên bọn hắn chạy đi, thế mà cứ nhất định phải tìm phiền toái, liền cười nói: "Cầm đầu bọn cướp còn ở trong Phật đường, các ngươi chỉ lo đối phó với chúng ta, đừng quên trong Phật đường đang thờ cúng bảo bối của gia chủ các ngươi, nhanh đi Phật đường bắt người đi thôi."
Đám hán tử ngẩn người, người người đều biết Phật đường ở hậu uyển, ngày thường chuyên môn có người thờ cúng không nói, còn không cho phép người khác tùy ý đến gần, lúc này nơi đó động tĩnh không hề nhỏ, chẳng lẽ thật sự đào được bảo bối gì rồi.
Hán tử cầm đầu quả thật đã mắc mưu, không để ý đau đớn bò dậy nói: "Một tên cũng không được bỏ qua! Đánh gãy chân bọn hắn trước, sau đó mang đến Lý Chính xử trí."
Vì thế chia binh thành hai đường, bỏ lại một nửa đối phó với Hoắc Khâu cùng Đằng Ngọc Ý, còn lại chạy thẳng đến Phật đường, Hoắc Khâu đối phó bọn hắn vốn chỉ là chuyện nhỏ, người ít đi tay nghề càng thành thạo, chỉ qua hai ba chiêu đã đem chúng đánh cho ngoắt nga ngoắt ngoẻo.
Chủ tớ hai đã có thể thoát thân, vội vã chạy về phía trước, nhưng lại nghe đám hộ vệ vừa nãy kêu thảm một tiếng: "A a a a a a ~~~ Mẹ ơi, dọa chết người rồi!"
Thanh âm hắn vô cùng thảm thiết, giống như
hồn bị dọa cho chạy mất rồi, còn sót lại cũng là quỷ khóc sói gào, một đám thất hồn lạc phách trong từ Phật đường bò ra ngoài.
Phía sau bọn họ, ngay sau đó lại có hai người lướt qua, chỉ thấy yêu vật lượn lờ, Tuyệt Thánh cùng Khí Trí hợp lực ném ra sợi xích bạc, liều mạng chạy về phía trước.
Bên trong Phật đường mơ hồ truyền đến thanh âm của Lận Thừa Hựu: "Lại chạy mau một chút, coi chừng nó trốn mất."
Tuyệt Thánh cùng Khí Trí xuất hết toàn bộ sức mạnh, chạy một hơi xa hơn trượng ra ngoài, dây xích bạc dài mà mảnh, trong gió đêm véo von kêu lên, đột nhiên giống như đã giương đến cuối cùng, Tuyệt Thánh cùng Khí Trí trong chớp mắt không kịp thu lực, mém chút nữa bị té ra ngoài.
Hai người trở mình bò lên, hét lên: "Sư huynh, thế nào rồi?"
Ánh sáng trong Phật đường chợt sáng chợt tối, truyền đến từng tiếng vang lớn, cẩn thận phân biệt, giống có vật gì nặng va mạnh vào xà gỗ, tiếng vang thùng thùng rơi vào trong tim, khiến người ù tai hoa mắt.
Đám người buồn nôn muốn ói, chỉ nghe phù phù một tiếng rung mạnh, trong không khí giống như trộn lẫn mùi thối tanh nồng, một bóng người xông ra khỏi sương mù, giống như nóng lòng tháo chạy, vừa bay vừa nhảy lăn trên đất.
"Sư huynh." Tuyệt Thánh và Khí Trí xông lên đỡ.
Trên đạo bào của Lận Thừa Hựu tràn đầy vết bẩn vệt máu, lảo đảo đến mấy lần mới đứng vững, cũng không mở miệng nói chuyện, kéo mấy tráng đinh dưới đất lên trước, sau đó mang theo Tuyệt Thánh cùng Khí Trí bắt đầu phi nước đại.
Chạy một hơi tới cổng hậu uyển, Lận Thừa Hựu đem người ném trên mặt đất, thở gấp nói: "Thật lợi hại. Đánh không lại đánh không lại."
Đằng Ngọc Ý cùng Hoắc Khâu cách đó không xa, mắt thấy ngay cả Lận Thừa Hựu cũng chật vật như vậy, không khỏi dừng bước.
Tuyệt Thánh cùng Khí Trí giật mình: "Nó trốn rồi?"
"Ta đánh không lại, chỉ có thể để nó chạy trốn."
Hai người gấp gáp: "Chúng ta không phải đã dùng giun Toả Hồn trói nó lại rồi sao? Sao vẫn có thể chạy trốn."