Chương 45

Hoắc Khâu do dự một chút: "Công tử."

Đằng Ngọc Ý dẫn đầu trở lại, nàng không phải người lòng dạ mềm yếu, nhưng linh lực kiếm phỉ thúy là nhờ Khí Trí giúp đỡ khôi phục, biện pháp tuy có đần một chút, nhưng nói trắng ra vẫn còn là một đứa trẻ.

Hơn nữa lúc sớm tại lầu hai bị lang quân cài trâm tập kích bất ngờ, Trấn Đàn Mộc của Khí Trí đã vỡ thành hai nửa, hiện tại tay y đang bị thương, nếu bên cạnh lại không có người giúp đỡ, không chừng sẽ gặp bất trắc.

Ngạc Cơ không ngờ tới Đằng Ngọc Ý sẽ quay về, hoảng sợ đứng ngay tại chỗ, chỉ nghe gió đêm nức nở nghẹn ngào, tựa như lệ quỷ đang khóc lóc, bà dậm dậm chân, bất đắc dĩ đuổi theo về: "Vương công tử đợi ta với."

Đằng Ngọc Ý chạy vội tới Phật đường, vào cửa đã nhìn thấy một bàn tay Khí Trí bóp trên cổ, tay kia đang cố hết sức đem bùa dán về phía sau, rõ ràng phía sau không có một ai, trên mặt lại có thể thấy rõ ràng mấy dấu tay đỏ sậm.

Sắc mặt y tái mét, bờ môi đã bắt đầu đen lại, Hoắc Khâu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quái dị như thế này, bị dọa đến dưới chân lảo đảo một cái. Đằng Ngọc Ý rút kiếm ra khỏi vỏ, vượt qua y đâm về phía sau lưng của Khí Trí.

Không đợi nàng chụp tới, Khí Trí đã đem lá bùa đưa đến sau đầu, trong không khí tựa như ngửi thấy một mùi khắm khét, quái lực trên cổ buông lỏng ra.

Khí Trí thở hổn hển nói: "Vương công tử, đệ, đệ có thể ứng phó, chỉ tại bọn chúng trong một lúc đến thật nhiều, bằng không đệ đã sớm dọn dẹp sạch sẽ."

Đằng Ngọc Ý ngồi xếp bằng ở bên cạnh y: "Phải, đệ có thể ứng phó, chỉ là phí sức chút mà thôi. Sư huynh của đệ nói không sai, các đệ phải rèn luyện cho thật tốt, sư huynh của đệ sắp ra rồi nhỉ? Nơi này quá cổ quái, ta ở lại giúp đệ một chút, tránh cho đệ chôn thân dưới tay yêu vật."

Khí Trí cảm kích nhìn Đằng Ngọc Ý, đứng dậy vẽ một trận pháp xung quanh Đằng Ngọc Ý, tiếp đến lại đi đến bên Hoắc Khâu cùng Ngạc Cơ vẽ trận.

Ngạc Cơ cúi đầu nhìn xung quanh: "Đây là làm đang gì?"

Khí Trí đáp: "Mọi người chưa mở thiên nhãn nên không nhìn thấy, hiện tại trong phòng vẫn còn mấy con, chỉ vì e ngại kiếm quang của Vương công tử nên không dám lại gần, ta đã vẽ trận Xích Tử Thái Tôn xung quanh mọi người, có cái này chúng nó càng không dám đến gần. Ban nãy ta không kịp chuẩn bị, vậy nên mới bị chúng đánh lén."

Ngạc Cơ bị dọa đến cắn đầu lưỡi: "Phòng, trong phòng vẫn còn mấy con?"

Khí Trí nhìn chỗ cổng: "Không sao, bọn chúng đã lui ra ngoài cửa."



Đằng Ngọc Ý thấp giọng nói: "Đệ nói "Bọn chúng", rốt cuộc là chỉ vật gì?"

Khí Trí nhỏ giọng: "Giống quỷ, nhưng trên thân có yêu khí, loại này không phổ biến, đệ nhìn có chút giống... Có chút giống lệ quỷ sau khi bị yêu vật hại chết, gặp được oán khí mà sinh ra, bởi vì bị yêu vật chế ngự trong thời gian dài, bị lây nhiễm những tập tính không nên lây nhiễm."

Yêu có thể chế ngự lệ quỷ, há chẳng phải túc trí đa mưu? Sau lưng Đằng Ngọc Ý lướt qua một trận gió lạnh, vô ý nhìn về phía bàn thờ: "Chẳng trách phải dàn trận to như thế để trấn áp vật này, thứ đồ dưới đáy rốt cục có lai lịch thế nào."

Nàng đột nhiên nhớ tới thứ lúc ở cuối hành lang lầu hai gặp được kia, một sương phòng đang yên đang lành đã biến thành một đình uyển hoang phế.

"Trước đó lúc đệ bị yêu vật vây ở trước cửa, đình viện phía sau đệ sương mù dày đặc, ta mơ hồ nhìn thấy trong viện có một cái giếng, thị lực của đệ tốt hơn so với ta, lúc ấy có nhìn thấy gì khác nữa không?"

"Giếng?" Khí Trí giật mình, "Vì sao đệ lại nhìn thấy là một cửa tiệm bán bánh Hồ. Trước cửa tiệm có một nam tử người Hồ đang đánh mắng một tiểu nương tử, tiểu nương tử kia trong tay ôm tất lật, tuổi tác xêm xêm đệ, người Hồ mắng nàng là "Quỳnh Cầm Oa" hay là "Tình Cầm Oa" gì đó, ta thấy nam tử đánh dữ quá muốn chạy đến ngăn cản, kết quả không cẩn thận rơi vào cạm bẫy của yêu vật."

"Kỳ quái, vì sao thứ chúng ta nhìn thấy lại không giống nhau?"

Ngạc Cơ biến sắc: "Tiểu đạo trưởng, ngươi nói người Hồ kia gọi cô bé kia là ‘Quỳnh Cầm Oa " ?"

“Sao vậy Ngạc Đại Nương.”

Biểu cảm của Ngạc Cơ cổ quái khó lý giải: " "Quỳnh Cầm Oa" là tên thật của Quyển Nhi Lê, sau khi nô gia mua nàng về mới đổi thành Quyển Nhi Lê, cha của nàng là người Hồ, lúc trước luôn đánh chửi nàng."

Khí Trí ngạc nhiên: "Vậy thì thật kì quái, tại sao ta lại có thể trông thấy cái này?"

Đằng Ngọc Ý nghĩ nghĩ: "Đệ quên rồi sao, lúc chúng ta bị vây ở cửa, vừa hay Quyển Nhi Lê cũng mất tích."

Khí Trí nói: "Đệ hiểu rồi, đây có lẽ là chấp niệm sâu nhất giấu trong tim Quyển Nhi Lê, nhưng không biết tại sao lại bị yêu vật dẫn dụ ra ngoài, còn dùng cái này đến hạ mê trận. Vương công tử, người nhìn thấy cái giếng trong mê trận thì giải thích thế nào?"

Lúc này Hoắc Khâu đột nhiên nhấc đao đứng lên: "Công tử, cái tượng Kim Đồng này dường như đang cử động."

Đám người sợ hãi, Đằng Ngọc Ý nhìn qua tượng Kim Đồng trên bàn thờ kia, vốn cho rằng hoa mắt, tập trung nhìn lại, quả thật đang lay động, khuôn mặt Kim Đồng lay chuyển trong bóng mờ, biểu cảm vốn dĩ ngây thơ đã biến thành vặn vẹo cổ quái.



Lại nhìn lần nữa, động đậy nào phải tượng Kim Đồng, rõ ràng là bàn thờ bên dưới tượng Kim Đồng.

Mắt thấy bàn thờ đã lung lay sắp đổ, Đằng Ngọc Ý co cẳng chạy ra ngoài: "Không ổn, đi mau!"

Chạy mấy bước phát hiện ra kiếm nhỏ trong tay nóng lên, cúi đầu nhìn mới phát hiện thân kiếm càng chói mắt hơn so trước kia.

Còn chưa chạy đến cổng, bàn thờ sụp đổ vang ầm ầm, dâng lên khói bụi cuồn cuộn, đột nhiên từ dưới đất hai người nhảy ra, xuyên qua bụi mù nhảy lên trên đất, Đằng Ngọc Ý tập trung nhìn, là Tuyệt Thánh, trên người y đang cõng một thiếu nữ, chải hai búi tóc mặc nhu quần(1), Đằng Ngọc Ý vui mừng: "Quyển Nhi Lê."

(1) Nhu quần: Giao lĩnh vạt ngắn dài không quá thân trên, thường dùng cho phụ nữ. Ở Trung Quốc, chiếc áo vạt ngắn này được gọi là nhu (襦), khi đi chung với váy sẽ được gọi là nhu quần (襦裙) – tức áo ngắn và váy (Theo daivietcophong)

"Tốt quá rồi." Khí Trí hô to, "Cứu ra rồi, Tuyệt Thánh, sư huynh đâu?"

Tuyệt Thánh sắc mặt trắng bệch, miễn cưỡng muốn mở miệng, "Oẹ" một tiếng nôn ra.

Khí Trí giật mình, vội đi qua trợ giúp, Tuyệt Thánh lại hô lớn: "Đừng tới đây, chạy mau."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe ầm ầm rung trời, bàn thờ cùng tượng Kim Đồng phía sau đồng loạt vỡ thành bột mịn, lại có một người, giống như tên rời cung, từ dưới đáy vọt lên trên.

Khí Trí sợ hãi nói: "Sư huynh."

Lận Thừa Hựu nhảy vọt lên không, trở tay cầm phất trần đánh về phần ngực bụng của mình.

Đằng Ngọc Ý quay đầu trốn, Lận Thừa Hựu điên rồi sao, làm gì lại chào hỏi với thân thể mình như thế, nhưng đợi nàng quay đầu thấy rõ trên người y bị vật gì quấn lấy, không khỏi sợ hãi thất sắc.

Chỉ thấy trên thân thể Lận Thừa Hựu bị một vật màu vàng kim quấn lấy, thứ đó thô như cây sồi, trên thân phủ vảy vàng, mỗi khi di động một tấc, sẽ tràn ra một miếng dị quang vàng bập bềnh.

Lận Thừa Hựu lộn người trên không về phía sau, mang theo thứ quái lạ xông ngang đυ.ng dọc: "Chẳng qua chỉ cướp đi con mồi của ngươi thôi, sao phải đến mức liều mạng với ta như thế. Nếu cứ quấn lấy ta không buông, ta liền đại khai sát giới đó."