Chương 24

Thái tử kiên nhẫn nói với A Chi: "Đừng trách ca ca muội khó chịu, các quan trong triều gần đây thay đổi nhân sự, nhiều viên quan ở các nơi khác đến kinh báo cáo chức vụ, cha nương thương yêu ca ca muội, đây là chuyện mà cả triều ai cũng biết. Nếu để cha biết con gái của vị quan nào đó từng cứu ca ca muội, nhất định sẽ càng thêm xem trọng, nếu như vậy, trong thời gian chờ tuyển chọn cũng có thêm một chỗ dựa, vậy nên gần đây nhiều người tự gọi mình là A Cô, và thậm chí còn nhờ các triều thần truyền lời đến trong cung ...… "

Tiếng nói của bọn họ ngày càng nhỏ.

Đằng Ngọc Ý lại đợi trong phòng một lúc, mãi đến lúc bên ngoài quay lại yên tĩnh mới lách mình bước ra ngoài.

Ra khỏi Huyền Phố Các, Xuân Nhung và Bích La vẫn đang đợi ở bên ngoài, mũi của hai người đỏ bừng, rõ ràng bị cóng không nhẹ, chủ tớ ba vào phòng nghỉ ngơi, cả đêm yên tĩnh.

Trong hai ngày tiếp theo, Đằng Ngọc Ý ngày nào cũng đi theo Hoàng hậu đến bái Phật, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ khác là dường như Xương Nghi và A Chi đều bị quản thúc chặt hơn, không thấy đi lung tung khắp nơi nữa.

Cứ như vậy ba ngày trôi qua, đã đến ngày thứ tư rời khỏi chùa, lúc tảng sáng, Đằng Ngọc Ý còn đang ngủ say, trong mộng đột nhiên có người xô đẩy nàng.

Nàng mơ hồ mở mắt, đối diện là khuôn mặt kinh hoàng của Xuân Nhung và Bích La.

“Nương tử, mau dậy đi!”

Cơn buồn ngủ của Đằng Ngọc Ý biến mất, hai nha hoàn này đã ở bên cạnh nàng nhiều năm nay, họ luôn cẩn thận và bình tĩnh, thất thố như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng đột nhiên đứng dậy: "Sao vậy?"

Hai người khóc không thành tiếng: “ Lão gia xảy ra chuyện rồi.”

Đằng Ngọc Ý ngớ ra.

Bích La sợ hãi bất an: "Hôm nay lúc Lão gia lên triều, tại cổng Gia Phúc bị một đám nghịch tặc tập kích, Trình bá vừa chạy đến đưa tin, đến cả hoàng hậu cũng phải hoảng hốt."

Tim Đằng Ngọc Ý đập loạn, trong lúc kinh hoàng được người dìu lên, mới phát hiện tay chân tê dại như khúc gỗ.

Nàng đẩy hai người ra, cúi đầu hoảng loạn mang giày: "Đa phần là nghe lầm rồi, ta muốn giáp mặt hỏi Trình bá. Không được, cha vẫn đang ở Tây Doanh, ta sẽ trực tiếp đến Tây Doanh tìm cha."

Xuân Nhung và Bích La run rẩy hầu hạ Đằng Ngọc Ý thay quần áo. Chủ tớ ba người thu xếp gọn gàng ra ngoài, bầu trời vẫn chưa sáng, tuyết bay liên miên, cảm giác trời đất như bị che mờ hoang vắng .

Đằng Ngọc Ý sặc một ngụm gió lạnh mới nhận ra mình đã quên mặc áo choàng, tuy nhiên nàng không quan tâm nữa, trong hoảng hốt chạy đến cổng viện, đối mặt với một hàng người.

Người dẫn đầu mặc lễ phục trâm cài, chính là hoàng hậu, những người hầu yên lặng theo phía sau, dáng vẻ mơ hồ có chút bất an.

Hoàng hậu nhìn thấy Đằng Ngọc Ý, nhanh bước nghênh đón: “Đằng nương tử.”

Đằng Ngọc Ý có một cảm giác chẳng lành, miễn cưỡng duy trì được nghi thức: "Tham kiến hoàng hậu..."

Hoàng hậu kéo cánh tay Đằng Ngọc Ý: “Không cần, nhanh đứng lên.”

Bàn tay của hoàng hậu còn lạnh hơn cả Đằng Ngọc Ý, nghiêm nghị nói: "Xe ngựa đã sẵn sàng, cha con đang ở Tả Lĩnh Quân Vệ (4), thánh nhân đã phái ngự y trong cung đến, đang tận lực cứu chữa. Con à, đừng sợ, cha con tận tâm vì nước, nhất định sẽ gặp dữ hoá lành.”

(4) Tả Lĩnh Quân Vệ 左领军卫: Cơ cấu quân sự. Cơ cấu của chỉ huy cấm vệ quân thời cổ đại. Nhà Đường lấy tên của lĩnh quân triều đại trước để đặt tên cho phủ của lĩnh quân.

Đằng Ngọc Ý run rẩy nói: "Cha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàng hậu im lặng, cởi bỏ bộ lông cáo trắng như tuyết quấn lên người Đằng Ngọc Ý: "Lần trước bọn nghịch tặc ám sát không được vài vị quan chức, nên chúng đã đặt mục tiêu vào Đằng tướng quân, có lẽ ủ mưu đã lâu, đến thân thủ như Đằng tướng quân cũng ... "

Hoàng hậu đã từng chứng kiến sóng to gió lớn, thái độ và giọng điệu cũng lại kém bình tĩnh hơn bình thường, có thể thấy vụ ám sát cận thần này gần như khiến toàn bộ triều dã bị chấn động.

Đằng Ngọc Ý không ngừng run rẩy, trái tim không yên bước ra ngoài, hoàng hậu tràn đầy lo lắng và phẫn nộ, đích thân tiễn Đằng Ngọc Ý ra khỏi nội uyển.



Trình bá cả người bê bết máu, vừa nhìn thấy Đằng Ngọc Ý bước ra liền quỳ cộp xuống. Cái quỳ này của y, khiến cả chúng hộ vệ Đằng phủ kể cả Đoan Phúc đều đồng loạt quỳ xuống đất.

“Tiểu nhân đáng chết, đợi khi tiểu nhân chạy đến, lão gia đã bị thương nặng.” Trình bá nước mắt như mưa.

Đằng Ngọc Ý cứng nhắc như khúc gỗ tiến lên trước dìu: "Trên đường kể lại rõ ràng cho ta biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì."

Đằng Ngọc Ý lên xe, Trình bá cùng những người khác cưỡi ngựa đi theo: "Mấy hôm nay quân tình nguy cấp, Trường An cũng không thái bình, lúc lão gia ra vào đã đặc biệt bổ sung thêm một đội thân vệ, ở Tây Doanh chỉnh đốn quân vụ, ngày mai liền xuất chinh rồi. Sáng nay lão gia dẫn đội thân vệ đi ngang qua cổng Gia Phúc, xung quanh đột nhiên nổi lên một trận sương mù, sương mù đó rất tà môn, ngửi lâu sẽ choáng váng. Lúc đó trong sương mù lão gia nói: Cẩn thận có mai phục. Vừa dứt lời, một đám sát thủ từ tứ phía xông ra.

"Khi võ hầu đi tuần trên đường nghe thấy tiếng động chạy tới, hầu hết các thân vệ đã thiệt mạng ngay tại chỗ, chỉ một người trong số họ may mắn không chết, người đó sau khi được cứu, cũng chỉ còn lại một hơi thở, trước khi chết, y nói rằng trong số sát thủ có người biết tà thuật, rõ ràng là nghe thấy tiếng kiếm trong sương mù, nhưng đến chỗ ẩn nấp cũng không có. Võ công lão gia cao cường, cuối cùng vẫn không tránh được bị trọng thương, hiện tại vết thương ở ngực bụng và những nơi khác không ngừng chảy máu, ngự y đang cố gắng cầm máu. "

Đằng Ngọc Ý giữ chặt tay vịn, vẫn đang điều trị, điều này chứng tỏ vẫn còn hy vọng, thân thể cha cường kiện, tình hình có lẽ không đến mức tệ như mình tưởng tượng.

Nàng ôm một tia hy vọng lao đến Tả Lãnh Quân Vệ. Một số binh sĩ nói rằng Đằng tướng quân được đặt ở sảnh chính, Đằng Ngọc Ý ngơ ngác vội vã chạy vào trong, dọc đường chỉ thấy đao kích giá kiếm san sát sừng sững, đến một quan viên cũng không thấy.

Khi đến sảnh chính, bên trong toàn đầu người đen nghịt, các quan viên hoặc thở dài hoặc lắc đầu hoặc lo lắng dậm chân.

Không biết ai nói một câu: “Con gái Đằng tướng quân đến rồi.”

Nhiều ánh mắt quét về phía Đằng Ngọc Ý , Đằng Ngọc Ý bước tới, các quan viên tự động tách ra hai bên.

Đằng Ngọc Ý nhìn thấy đôi ủng của phụ thân mình trước tiên, sau đó là chiếc áo bào màu đỏ sẫm.

Tuy nhiên, khi đến gần, nàng mới phát hiện ra chiếc áo bào cha mặc là màu xanh ngọc, thoạt nhìn tưởng nhầm là màu đỏ sẫm, vì toàn bộ phần ngực, bụng và bắp chân đều bê bết máu.

Hai chân Đằng Ngọc Ý mềm nhũn ra, sau lưng có mấy người xông lên, đỡ nàng đứng dậy.

Nàng loạng choạng bước tới, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của phụ thân, nàng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt, trắng hơn giấy như vậy, nhưng lông mày và đôi mắt lại đen một cách bất thường, đen như mực. Nếu như không phải sắc mặt không bình thường như thế, quả thật cứ như người trong bức tranh.

Nàng tiến đến phía trước, cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh giá của phụ thân.

Mắt Đằng Thiệu đang mở, đã không còn hơi thở nữa.

Đằng Ngọc Ý nhẹ giọng nói: “Cha.”

Tướng sĩ bắt đầu nhỏ giọng khóc.

Đằng Ngọc Ý mê man nhìn hai bên: "Đây là ý gì? Sao không cho cha cháu dùng thuốc nữa?"

Vài lão giả dường như là ngự y trong cung, nước mắt mang máng, chắp tay nói: “Tướng quân bị thương nặng không thể trị, ta vô năng, thứ tội vì không có năng lực xoay chuyển.

Nước mắt Trình bá chảy dài, bả vai rủ xuống, liều mạng dập đầu đùng đùng đùng.

Đoan Phúc và những người khác há mồm, không thể thốt nên lời quỳ xuống cúi đầu.

Tướng sĩ trẻ tuổi khóc kêu: "Bọn nghịch tặc này! Công khai hãm hại trung thần lương tướng, chết trăm lần cũng không quá! Bắt đầu từ hôm nay, ta ngày đêm truy bắt hung thủ, một ngày nào đó bắt được nghịch tặc, chắc chắn sẽ chặt đầu chúng xuống. "

"Tướng quân dẫn quân hàng chục năm, diệt không biết bao nhiêu tên giặc, biết dùng người, ai mà không tán phục! Bây giờ tướng quân lại bị kẻ tiện nhân làm hại, làm sao chúng ta có thể sống tạm? Nếu thù này không báo, ta thề không làm người! "

“Thù này không báo, thề không làm người!”



Đằng Ngọc Ý nhẹ nhàng lay động phụ thân, nhưng phụ thân không hề đáp lại, tuyệt vọng đến cực điểm, ngược lại trở nên trơ như khúc gỗ.

Tình cảnh đêm hôm đó cùng phụ thân nói chuyện dường như vẫn ở trước mắt, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tại sao phụ thân lại biến thành một tấm thân lạnh lẽo như thế này.

Nàng nhỏ giọng nói: “Cha ơi, con đến rồi.”

“Mau dậy đi, dậy nhìn con gái này.”

Những người bên cạnh thấy Đằng Ngọc Ý có gì đó không đúng, rưng rưng nước mắt muốn kéo nàng ra, Đằng Ngọc Ý bất động đứng sững đó, hai cha con bướng bỉnh như nhau, đôi mắt Đằng Thiệu cứ mở như thế, rõ ràng vẫn còn nhiều điều muốn nói.

Tiếng khóc của lĩnh quân vệ không dứt, có người tiến cung báo tang, có người muốn di dời Đằng Thiệu vào trong quan tài.

“Mắt của Đằng tướng quân không khép được.”

Người đó rơi nước mắt nói: "Đây là hoài bão chưa hoàn thành! Đằng tướng quân, ngài yên tâm lên đường đi. Cả đời ngài đã chinh chiến ngàn dặm, lập được vô số công lao hiển hách,mà nay ngài hi sinh vì đất nước, nhất định sẽ lưu danh thiên cổ. "

Bên ngoài có người báo: “Người trong cung đến.”

Thái giám phong trần mỏi mệt: “Thánh nhân nghe tin dữ của Đằng tướng quân, khóc lóc thảm thiết trong triều đường, truyền chỉ: Đằng tướng quân không sợ cường thế, trung nghĩa hy sinh thân mình, sống vinh chết thảm, cả nước để tang. Con gái của Đằng tướng quân nhân nghĩa trung trinh hiếu thuận, đột nhiên mất cha, trẫm vô cùng thương xót, phong làm Trinh An Quận chúa, bổng lộc ba ngàn hộ(5).

(5) bổng lộc ba ngàn hộ: Ba nghìn hộ có nghĩa là ba nghìn cư dân trong đất phong. Thuế mà những người này phải trả là thu nhập của người chủ đất phong.

Sau khi thái giám ban bố thánh chỉ xong, nhìn di thể của Đằng Thiệu, không nhịn được nói: “Đằng tướng quân, thánh nhân để an ủi trung hồn, thề sẽ quăng lưới tóm gọn tất cả những tên giặc ẩn nấp trong kinh thành, cuộc thảo phạt Hoài Tây sẽ không bị cản trở bởi điều này. Đến lúc đó thiên hạ đồng lòng, trên sách thưởng công lao nhất định sẽ liệt tên của Đằng tướng quân, vinh quang như thế, tướng quân cũng nên nhắm mắt thôi. "

Tướng sĩ nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay của họ phủ lên mặt Đằng Thiệu, lúc lấy tay ra mắt của Đằng Thiệu vẫn còn mở.

“Thế này, làm sao mới tốt đây.”

"Đằng tướng quân rõ ràng có tâm nguyện chưa hoàn thành."

Trình bá nhìn Đằng Ngọc Ý, trong lòng đã hiểu, khóc nói: "Lão gia thấy nương tử cô đơn trơ trọi, nên không đành rời đi, lão gia à, lão nô sẽ liều mạng bảo vệ tốt nương tử, ngài có thể an tâm mà đi rồi."

Từ khi xảy ra chuyện Đoan Phúc không nói lời nào, lúc này mới quẹt đao trong lòng bàn tay, trên tay chảy đầy máu, giơ cao đao: "Lão gia, Đoan Phúc còn, nương tử bình an!"

Hộ vệ của Đằng phủ cũng đồng loạt lấy máu lập lời thề: "Mạt tướng còn, nương tử bình an!"

Đằng Ngọc Ý nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt của phụ thân, đôi mắt của ông vẫn đang mở, như đang chờ đợi một câu trả lời.

Cổ họng nàng vang lên một tiếng, nước mắt chậm rãi chảy xuống: "Cha."

Đằng Thiệu lặng lẽ nhìn xà nhà.

Nước mắt Đằng Ngọc Ý lách tách rơi trên má phụ thân: "Cha à, con biết cha có thể nghe thấy, con nghe lời cha, sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, từ giờ tuy chỉ còn một mình nhưng con sẽ sống tốt, cha, người có thể yên tâm ra đi rồi. "

Nàng khóc không thành tiếng, run rẩy vuốt ve đôi mắt đó, và lần này, cuối cùng cũng khép lại.

Đằng Ngọc Ý phủ lên người phụ thân khóc thảm thiết, hai má chạm vào vết máu đã khô lạnh lẽo, nỗi buồn càng dâng lên vô hạn, nặng nề đè ép trái tim nàng. Hai cha con đã xung đột quá nhiều năm, vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với cha, cứ như vậy rời đi, làm sao nàng cam tâm, làm sao nàng đành lòng.

Nàng sợ phụ thân quyến luyến không nỡ đi nên không dám khóc quá lớn. Nhưng nỗi buồn và sự tuyệt vọng giống như một tảng đá, đè ép nàng không thể thở nổi.

Có người dìu Đằng Ngọc Ý dậy, kí ức về sau mờ mịt, nàng như một cỗ thi thể biết đi, mỗi ngày như khúc gỗ mặc tang phục bên linh cữu.