Chương 23

Bước chân Lận Thừa Hựu dừng lại, quay đầu nhìn qua.

“Đây là cái gì?” A Chi tò mò vồ người đến bên cạnh Xương Nghi.

Tỳ nữ vội vàng quỳ xuống nói: "Hồi bẩm điện hạ, đây là đồ của Tam Nương nhà ta, bởi vì trong khuê danh của nương tử có một chữ "Cố", trên những đồ vật nhỏ của nàng đều có khắc hai chữ"A Cố". "

A Chi muốn chuyền qua cho Lận Thừa Hựu, nhưng Lận Thừa Hựu nhất quyết không nhận: "Không phải ngươi nói biệt danh của nương tử nhà ngươi là Tam Nương sao? Sao lại gọi là A Cố?"

Tỳ nữ vội vàng đáp: "Tam nương là biệt danh của nương tử, Hoài Cố là đại danh của nương tử. Khi nương tử sinh ra, lão gia phụng ý chỉ bảo vệ vận chuyển lương thực của hai Đạo Hoài Dương, vì muốn xin một ngụ ý tốt nên đã đặt tên cho nương tử là Lý Hoài Cố. "

“Hoài Cố, Hoài Dương Vĩnh Cố… A Cố.” Sắc mặt Lận Thừa Hựu trông có vẻ kỳ lạ, “Khi còn nhỏ nương tử nhà người có từng đến Trường An không?

Nô tỳ cúi đầu đáp: “Quả thật có đến Trường An mấy lần.”

"Long Nguyên năm thứ tám các ngươi cũng ở đây?"

Đằng Ngọc Ý thầm nghĩ, lẽ nào Lý Hoài Cố chính là cô bé đã cứu Lận Thừa Hựu khi còn nhỏ?

Năm Long Nguyên thứ tám là năm A Nương qua đời, nàng cùng cha áo tang trở về Trường An, hành trình mỏi mệt, nàng vì nhớ mẫu thân mà khóc không ngừng, không lâu sau khi đến đây thì mắc một chứng bệnh kỳ lạ.

Nghe dì kể lại có lần nàng sốt cao đến co giật, nếu không nhờ mời ngự y trong cung kê đơn thuốc, suýt chút nữa không cứu được.

"Chuyện này ..." Tỳ nữ lắc đầu, "Tỳ nữ không nhớ được, phải hỏi nương tử và phu nhân."

Lận Thừa Hựu nhìn về phía tỳ nữ đó, Thái tử đang chuẩn bị nói chuyện, một người hầu ở cửa viện đi qua nói: "Thái tử điện hạ, Thành Vương thế tử, Hoàng Hậu mời các vị tới."

Không lâu sau khi bọn họ rời đi, hoàng hậu lệnh cho người mời chúng nữ tử đến Vân Hội Đường để chay tịnh và chép kinh.

Từ Hoàng hậu xuống dưới, mỗi người cần chép lại mười quyển kinh, hơn nữa trong chùa ba ngày sẽ không có thịt cá.

Buổi tối sau khi dừng bữa chay xong, Đằng Ngọc Ý cầm những cuốn kinh do hoàng hậu ban cho đi ra, khắp nơi đều có người hầu, đi một vòng quanh hành lang quanh co, xung quanh đột nhiên an tĩnh lại.

Đằng Ngọc Ý biết rằng bên trong và bên ngoài chùa Đại Ẩn đều có lính canh, giống như thành trì vững chắc, nhưng ngôi chùa này trầm lặng không khỏi khiến người khác sợ hãi, nàng bước nhanh xuyên qua hành lang, ở khúc ngoặt đột nhiên nghe thấy có người đến.

Cuốn kinh trong tay Đằng Ngọc Ý chút nữa rơi xuống đất, người ấy đỡ hờ một cái, lập tức buông tay: "Đằng nương tử."

Đằng Ngọc Ý ổn định lại nhịp tim, khuỵ gối hành lễ: "Thái tử điện hạ."

Thái tử thản nhiên nói: "Đằng tướng quân nhờ ta gửi cho nàng vài lời, ta đoán có lẽ nàng sẽ đi ngang qua đây, cho nên ta đặc biệt đến đây chờ một lát. Ta quên báo trước, không biết có dọa nàng sợ không?"

Đằng Ngọc Ý đáp: "Hồi bẩm điện hạ, không sợ, chỉ là không biết cha ta muốn nói gì."

Nhưng trong lòng lại phỏng đoán, tại sao cha lại chủ động nhờ thái tử chuyển lời?

Thái tử đáp: "Đằng tướng quân lúc này đang



ở Tây doanh chấn chỉnh quân vụ, khi ta đi, ngài đang tìm người về thành để đưa thư cho nàng, nhưng quân tình khẩn cấp, các bên binh lực đều đang chờ người ra lệnh, ta thấy Đằng tướng quân không có thời gian rảnh, liền nói hôm nay ta cũng đến chùa Đại Ẩn, có thể truyền lời cho người.

"Cha nàng nhờ ta dặn dò nàng, tạm thời hai ngày nay ông chưa rời kinh đô, nhưng lúc nàng ra khỏi chùa có lẽ ông đã rời đi rồi. Gần đây, dư Đảng phản loạn thường xuyên náo loạn, sáng nay lại một vị sứ giả khác bị tấn công, mấy tháng ông không có ở đây nàng phải cẩn thận khi ra vào. "

Đằng Ngọc Ý im lặng nghe xong những lời này, gật đầu nói: "Con đã ghi nhớ trong lòng. Cảm tạ thái tử đã thay mặt người chuyển lời."

Thái tử mỉm cười: "Khi ta cùng quân đội hành quân về phía tây, Đằng tướng quân đã từng cứu mạng ta, chinh chiến hơn nửa năm, nhiều lần được người truyền dạy, trong lòng ta sớm đã xem Đằng tướng quân như thái phó, giúp thầy truyền lời là bổn phận của trò. Lời đã truyền xong, Đằng nương tử có thể về phòng rồi.

Lời nói khiêm tốn mà thẳng thắn, vừa giải thích lý do, mà còn xua tan nghi ngờ trong lòng Đằng Ngọc Ý, Đằng Ngọc Ý nói: "Làm phiền thái tử rồi, thần nữ vô cùng cảm kích, nếu không có việc gì khác, thần nữ xin cáo lui trước."

Thái tử gật đầu, tránh ra vài bước, sau đó lại quay đầu lại: "Trong tay nàng đang cầm văn thư, vào cung cũng thuận tiện, nếu gặp chuyện khó giải quyết, kêu người đem văn thư đến tìm ta."

Đằng Ngọc Ý im lặng một lúc, đang định thoái thác từ chối, trên tường xuất hiện một bóng đèn dài hẹp, ở đầu bên kia có người đi tới.

Đằng Ngọc Ý và thái tử đang đứng ở một góc yên tĩnh, đến một người hầu bên cạnh cũng không có, nếu đυ.ng mặt nhau, mọi người sẽ nhầm tưởng rằng họ đang hẹn riêng.

Đằng Ngọc Ý không muốn dính líu gì đến thái tử, nhìn quanh trái phải, suy nghĩ về việc phải nhanh chóng thoát thân, tuy nhiên hai bên đều là hành lang, trừ khi nhảy từ lan can xuống, nếu không không có nơi nào để trốn.

Nhìn thấy bóng người ngày càng gần, thái tử ra hiệu cho Đằng Ngọc Ý im lặng, đẩy nàng vào căn phòng khép hờ sau lưng, chính mình lại không đi vào mà ở bên ngoài thay Đằng Ngọc Ý đóng cửa lại.

Trái tim Đằng Ngọc Ý kịch liệt nảy lên, đây không phải là cách hay, nhưng chỉ có thể làm thế để không lộ ra dấu vết.

Tiếng bước chân ngày càng gần, giọng nói cũng càng lớn.

"Thím nghe nói đã tìm ra A Cô năm đó rồi, còn chuẩn bị phần thưởng nữa, ai ngờ lại là hàng giả. Ca ca, làm sao huynh biết Lý Hoài Cố vốn có vấn đề?"

Lận Thừa Hựu đáp: "Ta đến chợ phía Đông để tra án, thuận tiện hỏi một câu liền biết. Mấy ngày trước có người đến đến chợ phía Đông để khắc một loạt lên đồ tuỳ thân, từ lược đến túi hương, mọi cái đều yêu cầu khắc chữ"A Cố ", nhưng cái khuôn lúc đầu có khắc hai chữ ‘Tam Nương", có thể thấy biệt danh của người này là Tam Nương, đột ngột đổi chữ khắc thành" A Cố ", không phải là vì để làm ra một màn như ngày hôm nay sao. "

A Chi sững sờ: "Chà, Lý Hoài Cố này quá xấu xa, nhưng mà ca ca, thím đã trách phạt nàng ta rồi, vì sao huynh còn bắt nàng ta đổi tên?"

Lận Thừa Hựu nói: "Cô ta cũng xứng với cái tên A Cô A Cô sao? Hôm nay tâm trạng ta không tốt, họ Lý này trêu đến huynh trước, thím đang chay tịnh bái Phật, ta cũng muốn làm một số việc tốt, tốt bụng giúp cô ta đổi tên thành Lý Tam Nương, có phải cái tên này rất xứng với một người như cô ta không? Nếu cô ta không hài lòng, kêu mèo kêu chó đều được, tóm lại, đừng để huynh nghe thấy cô ta tự xưng là A Cô. "

A Chi cười ngây ngô một hồi, lại hỏi: "Ca ca, sao huynh biết nàng ta không phải là A Cô năm đó?"

Lận Thừa Hựu nói: "Vừa rồi muội nói muốn đi tìm tổ chim, ca ca dẫn muội bay một vòng lên cây nhé?"

A Chi hoan hô: “Tốt quá!”

Tiếp đó lại nói: “Không được, không được.”

Lận Thừa Hựu tựa như nhịn cười: “Tại sao không được?”

A Chi tức giận nói: "Muội hiểu rồi, muội biết rồi! Mỗi lần muội hỏi điều gì, chỉ cần ca ca không muốn trả lời nhất định sẽ cố ý đánh trống lảng."

Lận Thừa Hựu nhỏ tiếng nói: "A Chi, nghe thử xem, có phải là chim con đang kêu không?"



“Ca ca lại nữa rồi.” A Chi giậm chân, “Ca ca, nói cho muội đi! Lần này ca dạy muội rồi, lần sau muội sẽ tự mình vạch trần bọn họ.”

"Cái đầu nhỏ của muội đang chứa gì vậy, trên đời này làm sao có nhiều chuyện truy cùng hỏi tận như vậy? Muội vừa rồi nói trong chùa không có gì ngon, nhân lúc không có ai, ta sẽ ra ngoài mua cho muội một ít điểm tâm, mỳ Ngọc Tiêm lần trước muội có thích không?"

A Chi cáu kỉnh: "Không cần, không cần, muội không ăn gì cả!"

“Được, vậy ca đi đây.”

A Chi gấp gáp nói: “Ca!”

Thái tử căng da đầu tiến lên trước: "A Chi, muội không biết tính tình của ca ca muội sao? Nếu như y không muốn nói, sẽ không ai có thể hỏi được gì."

A Chi kinh ngạc đáp: “Thái tử ca ca tại sao lại ở nơi này?”

Thái tử ho khan một tiếng: “ Ta vừa từ chỗ trụ trì ra đây, đang muốn hồi cung.”

A Chi nói: "Thái tử ca ca, huynh thông minh như thế, có thể đoán được chuyện gì xảy ra không?"

Thái tử lơ đễnh: "Đã nhiều năm như vậy, có vật gì có thể khiến ca ca của muội vừa nhìn liền nhận ra? Trâm? Vòng tay?"

A Chi đáp: "Không đúng, không đúng, muội nghĩ nó phải là một cái gì đó chơi rất vui, hơn nữa chỉ A Cô mới có nó."

Thái tử bật cười: "A Đại đệ nghe này, giọng điệu của A Chi ngày càng giống đệ."

Lận Thừa Hựu mỉm cười đáp; "Không dám so không dám so, muội ấy khó đối phó hơn ta rất nhiều."

"A Chi, nơi này gió quá lớn, nếu muốn biết gì thì đến gần đó hỏi."

A Chi đáp: “ Ca không chịu nói cho ta biết, ta sẽ ở tại đây cả đêm.”

Lận Thừa Hựu cười nói: "Được rồi, ta lập tức trở lại nha môn, muội cứ ở yên chỗ này, xem như xoay mặt vào vách để xám hối vậy!"

A Chi khóc to lên, bước chân Lận Thừa Hựu dừng lại, dường như ôm muội muội lên: "Sợ muội luôn rồi, muội đừng khóc khóc nữa, khóc nữa ca bỏ đi thật đó."

Thái tử vội vàng giải vây: "Ta sẽ thay muội tra khảo ca ca muội, đừng ở chỗ này nữa, coi chừng bị cảm lạnh."

Chỉ nghe A Chi nói: "Thím nói có liên quan đến búp bê vải gì đó, nhưng mấy con búp bê đều giống nhau. Làm sao có thể dựa vào cái này phân biệt người được. Ca ca, huynh nói cho ta biết nhanh đi được không."

Lận Thừa Hựu nói: "Nhìn bộ dạng khóc lóc xấu xí của muội đi, trước tiên trở về phòng đi, ta sẽ nói cho muội."

A Chi vui mừng khôn xiết: "Hôm nay muội lại nhìn thấy một con búp bê vải kỳ lạ, người ấy cũng từng sống ở Dương Châu, nhưng nàng ấy không phải tên A Cô."

cho muội nhìn thấy búp bê, còn biết gì đến A Cô hay không A Cô, chủ động nói tên mình không giống vậy. Nước cờ này ta đã thấy nhiều rồi, gần đây đầu cũng to hơn một chút. "

Đằng Ngọc Ý đằng sau cánh cửa tức giận, chuyện này liên quan gì đến nàng chứ?