Chương 18

Đằng Ngọc Ý kỳ quái hỏi: "Thái tử làm sao có thể không nạp thϊếp? Để nối dõi hoàng vị, từ khi lập triều đã có quy tắc một chính thất bốn thϊếp thất."

Đằng Thiệu đáp: "Con đừng quên, thánh nhân là một tấm gương ngoại lệ. Thánh nhân vì bất hạnh của mẫu thân đã khuất, từng lập lời thề không mở rộng nội cung."

Đằng Ngọc Ý ngơ ra, chẳng trách nụ cười của hoàng hậu lại ý vị sâu xa đến thế, thánh nhân chưa từng cưới phi tần, nghe nói thánh nhân là con trai trưởng của tiên đế, vì phi tần của tiên đế tranh sủng mà bị hại lưu lạc dân gian, sau đó được Thanh Hư Tử đạo trưởng nuôi nấng nên người, qua bao phen trắc trở mới được nhận tổ quy tông.

Thánh nhân và hoàng hậu gặp nhau thời điểm khó khăn, cả hai sống chết có nhau, kể từ khi kế thừa ngôi vị, bao năm qua thánh nhân quả thật chỉ yêu mỗi hoàng hậu.

Nàng nghĩ đến đôi ủng sau bức bình phong: "Chẳng lẽ người đó là thái tử?"

Đằng Thiệu thầm tự hỏi, nếu đó là thái tử, y nấp sau bình phong nghe Đằng Ngọc Ý trả lời, rốt cuộc là ý của hoàng hậu hay ý của thái tử?

Y suy xét nói: "Tên của con vẫn còn nằm trong danh sách tuyển chọn thái tử phi, nếu hành động lỗ mãng, chỉ sợ làm mất lòng hoàng cung, có điều con cũng không phải lo lắng, tuyển chọn thái tử phi liên quan đến căn cơ xã tắc, kéo một sợi tóc là động đến cả người, trên danh sách không phải chỉ có một mình con, chỉ cần một ngày chưa quyết định, là một ngày không đoán được. Cha sẽ cố gắng xoay xở, qua mấy ngày là có tin tức thôi."

Đằng Ngọc Ý kiên nhẫn đợi hai ngày, đến ngày đông chí, mai trong cung một đêm đã nở hết, hoàng hậu tổ chức yến tiệc trong cung để thưởng mai, lại lần nữa truyền ý chỉ lệnh Đằng Ngọc Ý vào cung.

Đằng Thiệu dạo này vì chuyện phiên trấn Hoài Tây làm loạn, nhiều lần phụng mệnh nhập cung, lúc cung sứ đến Đằng phủ truyền chỉ, Đằng Thiệu không ở trong phủ.

Đằng Ngọc Ý không kịp nhắn tin cho phụ thân, vội vàng đưa Đoan Phúc ra khỏi phủ, sau đó lệnh cho Đoan Phúc đợi bên ngoài cung rồi dưới sự dẫn đường của nội thị đi vào trong cung.

Tuyết rơi lớn đến nỗi chỉ qua một đêm, lầu vàng cung ngọc dường như đứng sừng sững trong thế giới ngọc lưu ly, những phiến màu trắng như nối liền nhau đến tận cùng trời đất, song bay vào tường cung, trong thế giới rộng khắp màu trắng lại đột nhiên nở rộ một mảnh đỏ, đến gần nhìn, chính là rừng mai đỏ ngoài Đại Minh Cung, hàng vạn cây mai chen chúc nhau đung đưa rào rạt, khiến chung quanh toát lên cảm giác như tiên cảnh Bồng Lai.

Khi Đằng Ngọc Ý đi theo nội thị xuyên qua rừng mai, đến một gian đình hẻo lánh, đột nhiên nhìn thấy một nhóm người đang canh gác dưới gốc cây.

"Tiểu công chúa, tiểu quận chúa, mau xuống đây đi, nếu có bất trắc gì, nô tỳ chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội thôi."

"Vừa rồi A Đại ca ca uống rượu trên cây, sao không thấy ngươi om sòm?"

"Thế tử có thể băng tường vượt nóc, một cây mai cỏn con đối với ngài ấy mà nói không tính là gì, nô tỳ không lo lắng thế tử rơi xuống, đương nhiên không cần ồn ào."

“Bốp.” Một quả mơ khổng lồ từ trên ngọn cây bay xuống, đập trúng vào vị cung nhân đó.

Cung nhân ây yo một tiếng, che trán cúi xuống.

"Ta không biết khinh công, nhưng ta biết dùng ám khí, nếu ngươi cứ muốn càm ràm, ta sẽ khiến đầu ngươi nổi tám mười cái cục sưng."

Một cô bé khác nói: "A Chi, bây giờ sức muội lớn quá nhỉ, lúc A Đại ca ca vạch trần Hứa nương tử, sao không thấy muội lấy mơ đập cô ta?"

Người tên A Chi đáp: "Có ca ca ở đó, nào cần đến lượt muội ra tay?"

“Cũng đúng nhỉ.” Tuổi tác của cô bé kia có vẻ lớn hơn một chút, “Ta còn tưởng rằng A Đại ca ca rốt cục cũng muốn bàn đến chuyện kết hôn rồi chứ, nào ngờ A Cô này là giả mạo.”

"Ca ca nói rồi, trả ơn là trả ơn, kết hôn là kết hôn, huynh ấy sẽ không vì để trả ơn mà khi không cưới một người con gái. Nhưng mà ca ca cũng không nghĩ đến, cư nhiên có người dám mạo danh A Cô năm đó. "

"Làm sao huynh ấy biết người đó không phải là A Cô?"

“Muội cũng muốn biết.” A Chi nhăn mặt, “nhưng ca ca không chịu nói cho muội biết.”

Cung nhân ho khan một tiếng, căng da đầu đi về phía trước: "Nô tỳ gặp qua Xương Nghi công chúa, Tĩnh Đức quận chúa."

Ngọn cây vang xào xạc, người trên đỉnh nhìn xuống người phía dưới: "Này, Lưu công công, nàng ấy là ai, cũng tới đây dự tiệc sao?"

Cung nhân cúi người nói: "Đây là con gái của Đằng tướng quân, theo ý chỉ của hoàng hậu, đang muốn đến Đại Mình Cung tham kiến."



Đằng Ngọc Ý ngẩng đầu nhìn, cây mai cành lá sum suê, không nhìn thấy được người trên cây, nhưng có thể trông thấy vạt váy thủ công tinh xảo lộng lẫy đang rủ xuống.

Nàng khụy gối dưới tàng cây: "Thần nữ Đằng Ngọc Ý thỉnh an hai vị điện hạ."

“Người đến từ đâu?Tại sao trước giờ ta chưa từng thấy qua?”

Đằng Ngọc Ý ngẩng đầu cười đáp: "Trước đây ta sống ở Dương Châu, trở về Trường An chưa đến một năm, xưa nay rất ít khi đi lại trong cung, không có gì ngạc nhiên khi điện hạ chưa từng gặp ta."

Khi A Chi nghe thấy hai từ "Dương Châu", phản ứng có vẻ kỳ lạ: "Chà, sao dạo này có nhiều tiểu nương tử đến từ Dương Châu thế. Đừng nói với ta biệt danh của ngươi cũng là A Cô nhé."

Trong lòng Đằng Ngọc Ý đáp, có một đoạn thời gian nàng tên là A Cô thật, nhưng đó là do nàng tự xưng, trong ấn tượng cũng chưa từng đề cập với người ngoài, chỉ một mình nàng biết mà thôi.

"Hồi bẩm điện hạ, biệt danh của ta là A Ngọc, kể từ khi ta được sinh ra cha nương đều gọi như thế."

Xương Nghi công chúa dường như thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, không phải là A Cô, ngươi thật thông minh, cũng rất thú vị. Ta muốn tìm hiểu kỹ về ngươi, ngươi né qua một bên, ta muốn đi xuống . "

A Chi cũng vội vã nói: “Đợi muội với, muội cũng muốn xuống.”

Lại có trận tiếng động sột soạt, đám cung nhân dưới tán cây chạy loạn đổi vị trí, trong thoáng chốt bỗng hỗn loạn.

Đằng Ngọc Ý núp xa xa, cung nhân kinh sợ la một tiếng, một người nhảy xuống trước tiên.

Đằng Ngọc Ý nhìn qua, thiếu nữ đó mười một mười hai tuổi, cười híp mắt rất thân thiện, mắt vừa to vừa tròn, dung mạo vô cùng xinh xắn.

Một lúc sau người kia cũng đi xuống, người này dường như có chút võ công, chỉ loạng choạng trên mặt đất rồi nhanh chóng đứng vững. Thiếu nữ này tuổi còn nhỏ hơn, vóc người vừa lùn vừa mũm mĩm, đôi mắt ngập nước, khuôn mặt ngây ngô non nớt.

Hai thiếu nữ trâm ngọc xanh biếc một màu, nhất cử nhất động cao quý hết mực.

Thiếu nữ lớn hơn tiến đến quan sát Đằng Ngọc Ý: "Không tệ không tệ, tuy rằng đều đến từ Dương Châu, nhưng ngươi so với Hứa nương tử mạo danh A Cô vừa mắt hơn nhiều."

Đằng Ngọc Ý nghe nàng nói, biết nàng chính là Xương Nghi công chúa.

Người khác có lẽ là em gái ruột của Lận Thừa Hựu, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vừa nhìn là biết ngay mỹ nhân, mắt có điểm tương tự với a huynh Lận Thừa Hựu của cô bé, cũng là kiểu chưa nói đã thấy ý cười, bộ dạng rất bắt mắt.

“Khi nãy hai vị điện hạ ở trên cây tìm tổ chim phải không?”

Công chúa Xương Nghi khẽ mở to mắt: "Làm sao tỷ biết chúng ta tìm tổ chim? Đám người hầu ngu xuẩn này chỉ tưởng là chúng ta đang hái hoa, chỉ riêng tỷ đoán được chúng ta đang tìm tổ chim."

A Chi tuổi tác còn nhỏ, nghiêng đầu hỏi: "Đúng, đúng, làm sao tỷ biết?"

Đằng Ngọc Ý cười trong lòng, hái hoa có gì thú vị, khi còn bé cảm thấy cô đơn, nàng thường trèo lên cây tìm tổ chim, ném bánh trái ăn thừa vào, chọc cho những chú chim non đó ríu ra ríu rít.

"Rừng mai trong cung đã có tiếng lâu đời, hai vị điện hạ muốn thưởng mai, đương nhiên sẽ có cung nhân cắt đem về tẩm cung, trời lạnh đất kết băng, không đáng để trèo lên cây. Trên cây trừ hoa mai, cũng chỉ có tổ chim thôi. "

Xương Nghi suy nghĩ một chút: "Ồ, xem ra cũng có lý. Nhìn thấy tỷ điềm đạm nho nhã, cư nhiên đến chuyện này cũng có thể hiểu được. Ồ, ta biết rồi, hẳn là trước kia đào không ít tổ chim nhỉ."

Đằng Ngọc Ý còn chưa trả lời, đột nhiên có người cười nói: "Xương Nghi, muội nghĩ ai cũng nghịch ngợm như mình sao?"

Đằng Ngọc Ý quay đầu lại nhìn, một nam tử trẻ tuổi sải bước đến, người này đầu đội mão vàng, mặc áo cổn, dáng người khôi ngô cao lớn, thắt lưng đeo chiếc túi hình cá bằng ngọc.

Đằng Ngọc Ý nhận ra đó là thái tử, nhanh chóng lui sang một bên.

Cung nhân đều bị dọa, đồng loạt quỳ xuống đất: "Thái tử điện hạ."



Khuôn mặt Thái tử hơi vuông, nhưng ngũ quan anh tuấn, y ôn hoà nói: "Mau dậy đi."

A Chi và Xương Nghi không nhịn được chạy về phía thái tử: "Thái tử ca ca."

“Trời lạnh như thế, không về tẩm cung nghỉ ngơi, vào trong rừng làm gì thế?”

"Muội với A Chi đang tìm tổ chim khách trên cây, kết quả vị A Ngọc này đến. Muội thấy nàng ấy thú vị, đang muốn kết bạn với nàng." Xương Nghi vừa nói, vừa quay lại chỉ vào Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý cảm thấy có hai ánh nhìn quét qua phía mình, cúi đầu càng thấp hơn.

Thái tử lặng lẽ đánh giá Đằng Ngọc Ý, hỏi A Chi và Xương Nghi: "Các muội đang nói về cái gì vậy?"

A Chi đáp, "A Ngọc nói rằng mặc dù tỷ ấy đến từ Dương Châu, nhưng không phải tên A Cô, hơn nữa tỷ ấy vừa mở miệng đã đoán được bọn muội đang tìm tổ của chim khách."

Thái tử chuyển qua hỏi Đằng Ngọc Ý: “ Nàng là người Dương Châu sao?”

Đằng Ngọc Ý nhìn trái phải, nhận ra thái tử đang nói chuyện với mình, vội đáp: "Hồi bẩm điện hạ, tuy thần nữ sống ở Dương Châu đã lâu, nhưng cha mẹ đều là người Quan Lũng."

Thái tử cười cười: “Cha của nàng là Đằng Thiệu?”

Đằng Ngọc Ý đáp:” Đúng vậy.”

"Năm đó ta cùng quân xuất chinh, chính là rèn luyện dưới trướng của Đằng tướng quân. Hèn gì khi nhìn thấy nàng ta thấy rất quen mắt, nàng trông có chút giống ông ấy"

Xương Nghi tò mò nói: “A huynh, huynh cũng muốn nói chuyện với A Ngọc sao?”

Thái tử ho khan một tiếng: "Muội làm tổ trên cây bao lâu mà tay lạnh như vậy? Các ngươi hầu hạ thế nào vậy, đến lò sưởi tay của công chúa cũng không mang?"

Cung nhân vội vã dâng lò sưởi lên.

Thái tử nói: "Hai muội ở đây náo loạn, để người hầu cũng lo lắng hãi hùng theo, a nương phái người đi tìm các muội, hai muội lại cứ núp trên cây không lên tiếng, lần sau nếu lại nghịch ngợm như vậy, đừng mong ta che đậy cho hai muội, đi thôi, còn ở đây nữa sẽ cảm lạnh mất, vừa hay ta đang muốn thỉnh an a nương, nhân tiện đưa cả hai trở về cung điện. "

A Chi hỏi: “ Thái tử ca ca, huynh nhìn thấy A Đại ca ca của ta không?”

Thái tử kiên nhẫn đáp: "Y ở bên ngoài cùng người khác bắn tên cốt cho vui, những ngày như hôm nay đệ ấy chê gò bó không chịu được, làm sao có thể vào nội uyển được."

Ba người vừa đi vừa nói, chúng nội thị lớp lớp theo phía sau.

Xương Nghi đi được hai bước, bỏ tay thái tử ra, chạy đến trước Đằng Ngọc Ý nói: “Tỷ bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hồi bẩm điện hạ, thần nữ mười lăm tuổi rồi.”

Xương Nghi vặn ngón tay và đếm: "Hơn muội bốn tuổi, hơn A Chi năm tuổi, chúng ta cũng xem như đã quen biết rồi, sau này ta gọi tỷ là A Ngọc vậy."

Sau đó hạ thấp giọng, ánh mắt long lanh: "Ta biết tỷ đã đào tổ chim, gặp lại lần sau phải nhờ tỷ rồi."

Đằng Ngọc Ý chớp chớp mắt: "Ta đã lâu rồi không đào, tay sớm đã cứng, hơn nữa phương Bắc với phương Nam không giống nhau, nếu không tìm được, điện hạ không được trách ta."

Xương Nghi ngớ ra, sau đó cười khanh khách nói: "Tỷ đừng gọi muội là công chúa, gọi muội là Xương Nghi đi."

A Chi hào hứng chạy tới: "Hai người thì thầm cái gì vậy? A Ngọc, sau khi yến tiệc kết thúc chúng ta sẽ đến tìm tỷ chơi, tỷ đừng có đi lung tung đó."

Hai người quay trở lại bên cạnh thái tử, một hàng người lại đi về phía trước.