Chương 17

“Gấp cái gì?” Đằng Ngọc Ý nhắm mắt nói, “Trước tiên hãy nhờ Trình bá hỏi thăm các Đạo Quan và đạo sĩ có tiếng ở thành Trường An, nếu nghe ngóng không có kết quả, sáng mai chuẩn bị xe ngựa vẫn chưa muộn.”

Nói rồi ngáp một cái: "Ta ngủ trước, khi nào Trình bá quay lại nhớ gọi ta."

Xuân Nhung và Bích La đồng ý, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Đằng Ngọc Ý bôn ba mấy ngày nay, sớm đã kiệt sức, mí mắt rũ xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là do kiếm phỉ thuý đã mất đi linh lực, vừa đi vào giấc ngủ, những ma quỷ lâu ngày không gặp lại xuất hiện.

Khi mở mắt ra lần nữa, đột nhiên thấy mình đã trở lại Đằng phủ.

Song cửa xanh trăng sáng, ngọn đèn bão yếu ớt thắp sáng phòng, một mảnh giấy viết thư lặng lẽ trải trên bàn trước cửa sổ.

Đằng Ngọc Ý kinh ngạc nhìn xung quanh, cúi đầu liền thấy mình một thân đồ tang, đánh giá cách ăn mặc này chính là lúc dì vừa mới qua đời.

Dường như mình lại mơ thấy kiếp trước, thật không giống đang trong mơ.

Đằng Ngọc Ý giơ tay sờ sờ, trên má vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, trái tim buồn đau đến khó thốt nên lời, rõ là vừa khóc xong.

Thư trên bàn thổi bay: "Chào cha. Biết được mấy ngày gần đây Đông Cung tuyển phi, con có trong danh sách tuyển chọn, không biết chuyện này có đúng không?"

Đằng Ngọc Ý chỉ liếc qua một cái đã kinh ngạc thất sắc, tại sao nàng lại không nhớ kiếp trước mình đã viết một bức thư cho cha?

Kể từ sau khi a nương qua đời, quan hệ giữa nàng và cha trở nên băng giá, đừng nói là viết thư cho cha, ngay cả những bức thư cha gửi cho nàng cũng không mở ra đọc.

Nàng xoay thư lại đọc ba lần, cuối cùng nhớ ra rằng đó là lúc đầu đông của năm Long Nguyên thứ mười tám, lúc đó cách thời gian nàng bị gϊếŧ chỉ hai tháng, kinh thành loan truyền nàng là người được chọn làm thái tử phi, mà có vẻ cha cũng ngầm chấp thuận việc này.

Nhớ khi đó nàng kinh ngạc phẫn nộ đan xen, từng chữ trên bức thư như đao.

"Năm đó cha bức chết thê tử, bây giờ ngay cả con gái cũng muốn hại luôn sao?"

Sau khi nhận được thư, cha không trả lời mà lập tức lên đường trở về Trường An, hành trình quá vội vã, khi bước vào cửa áo bào phủ đầy bụi.

“Chuyện này vẫn chưa quyết định, nếu con không muốn, cha nghĩ biện pháp thoái thác.” Đằng Thiệu cởϊ áσ choàng đưa cho Trình bá phía sau, phất tay cho người hầu lui xuống.

Đằng Ngọc Ý cười lạnh: "Trước khi quyết định chuyện kết thân của con gái, sao cha không bao giờ hỏi con có đồng ý hay không trước?"

Đằng Thiệu trầm mặc, cởi bội kiếm trên eo xuống treo lên tường: "Trước kia xảy ra chuyện của Đoàn Ninh Viễn, cha biết con tủi thân, sớm đã nghĩ đến việc tìm một người con rể còn tốt hơn trăm lần so với tên Đoàn Ninh Viễn đó, đúng lúc Hoàng hậu và Thành Vương phi tổ chức tiệc thưởng hoa cách đây không lâu, cha nghĩ đây sẽ là cơ hội tốt để chọn con rể, vì vậy liền tự mình quyết định đáp ứng. Nói thật, lần đó hoàng hậu đã có hảo cảm với con, cho nên khi tuyển chọn thái tử phi lần này, đã thêm con vào danh sách tuyển chọn. "

Đằng Ngọc Ý ngây một lúc, lần đó có nghĩa là cha sắp xếp cho nàng đi xem lang quân.



Cũng trong bữa tiệc ngắm hoa đó, nàng đã nhìn thấy thái tử và Thành Vương thế tử.

Dáng dấp Thái tử giống thánh nhân, lông mày rậm, môi dày, trời sinh dung mạo thân thiện.

Thành Vương thế tử ……

Hừm, Thành Vương thế tử nhìn bức họa của nàng mà nói: "Không cưới."

Đây là nỗi xấu hổ của cả đời nàng, nàng nhìn chằm chằm vào phụ thân: "Hoá ra cha muốn gả con gái vào hoàng thất?"

“Trước đó không thảo luận trước với con, là lỗi của cha.” Đằng Thiệu cười nhạt ngồi trên chiếc ghế thấp dài bên cửa sổ, “Nhưng tính tình của thái tử cha cũng biết, năm đó thái tử đi rèn luyện trong quân, cũng là quân do cha lãnh binh, núi Thông Lĩnh nguy hiểm là thế, đổi thành con cái vương hầu khác một tháng cũng không trụ nổi rồi, nhưng thái tử không bao giờ ngại gian khổ, điều hiếm thấy là y đối xử bình đẳng với lão binh tốt yếu ... nhân hậu thế này, đúng là như khuôn đúc với thánh nhân. "

“Con khuyên cha nên sớm từ bỏ đi.” Đằng Ngọc Ý lạnh lùng nói, “Con gái sẽ không bao giờ gả vào hoàng thất.”

Hai cha con chia tay trong không vui, Đằng Ngọc Ý vốn tưởng rằng chuyện đã hoàn toàn gác lại, ai biết được qua không lâu, hoàng hậu đột nhiên triệu kiến nàng.

Đằng Ngọc Ý trong tim khϊếp đảm, ăn mặc theo phục chế, sau khi đến Minh Cung, đứng trên thềm son chờ lệnh.

Vào thời điểm đó đã vào đông, Trường An nghênh đón trận tuyết đầu tiên.

Gió dần nổi lên, tuyết mịn bay xuống hành lang, nàng đi đôi giày ống dài màu đỏ, đứng một hồi liền cảm thấy đầu ngón chân lạnh buốt.

Cũng may hoàng hậu không để nàng đợi lâu, cung nhân đi ra dẫn nàng vào trong.

Đại điện đốt lửa, hương thơm thanh nhã ấm áp phả vào mặt. Trong phòng ấm tiếng nói yến oanh, có nhiều tiểu bối đang bầu bạn nói chuyện với Hoàng hậu.

"Vì vậy, A Đại ca ca đồng ý cuộc hôn nhân này rồi sao?"

"Làm sao có thể? Lận Thừa Hựu chỉ đồng ý gặp Hứa nương tử này. Nghe nói Hứa nương tử lúc nhỏ sống ở Dương Châu, trong một lần đến Trường An dự tiệc, nàng ấy đã vô tình cứu sống Thừa Hựu, biệt danh của nàng ấy là A Cô. Thừa Hựu đã tìm kiếm cô bé đó nhiều năm, nhất thời tìm được, không khỏi có chút tò mò. "

Trong đầu Đằng Ngọc Ý giống như một dây đàn bị gảy, đột nhiên vang lên một tiếng.

Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao. Khi A Nương qua đời, nàng cảm thấy lẻ loi cô quạnh, cũng tự gọi mình là "A Cô".

Hơn nữa, lúc ấy nàng cũng trở về Trường An với cha. Lúc bấy giờ, A nương lâm bệnh vừa mất, nàng suốt ngày buồn sầu chán nản, có lần cha không có ở nhà, quản sự dẫn nàng đi dự tiệc, sau khi trở về thì bị cảm, sốt cao không dứt, ốm cả hai tháng ròng.

Trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng tỉnh dậy, chỉ nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của cha, đợi khi nàng gần khỏi, cha liền đưa nàng trở về Dương Châu, những chuyện xảy ra ở Trường An lúc đó, nàng không còn nhớ gì nữa.

Nhưng Hứa nương tử mà họ nói, nàng có một chút ấn tượng, cách đây không lâu nàng đã gặp Hứa nương tử trong tiệc ngắm hoa được tổ chức tại Ngọc Chân Nữ Quan.

Tướng mạo của Hứa nương tử không có gì nổi bật, nhưng nhỏ bé trắng ngần, tự mang một khí chất thanh tĩnh, lúc đó Lận Thừa Hựu mang cung tên trên lưng đi ngang qua vườn hoa, Hứa nương tử đã dõi theo y rất lâu, sau đó, Hứa nương tử đều vô tình hay cố ý hỏi về Lận Thừa Hựu, Đằng Ngọc Ý vì đang ngồi gần đó nên có nghe được vài câu.

Đằng Ngọc Ý đang suy nghĩ, cung nhân đã báo: "Nương nương, Đằng nương tử đến rồi."



Đại sảnh an tĩnh lại, mấy chục con mắt đổ dồn về phía nàng, Đằng Ngọc Ý khoan thai bước đi, tiến lên trước quỳ xuống cúi đầu: "Thần nữ Đằng Thị, tham kiến hoàng hậu."

Thanh âm hoàng hậu ôn hòa: "Các ngươi đi xuống đi, bồn cung cùng Đằng nương tử nói chuyện."

Sau khi cho lui hết mọi người, hoàng hậu gọi nàng lại gần: "Bé ngoan, qua đây cho ta xem."

Đằng Ngọc Ý đáp lại đứng dậy, thận trọng bước từng bước chân.

Hoàng hậu mỉm cười thân thiết, nắm tay Đằng Ngọc Ý nói: "Năm ấy bổn cũng từng nhìn thấy a nương con một lần, a nương con quả là một mỹ nhân hiếm có, không ngờ con còn đẹp hơn cả nàng ấy. Bổn cung cũng không muốn nói lòng vòng, hôm nay triệu con đến vì nghe nói gần đây cha con tìm hôn sự thay con, nhưng con lại nói rằng muốn tự mình chọn lang quân, còn nói ‘Phu quân của con, cả đời chỉ được có một mình con, mọi chuyện đều đặt con lên hàng đầu’?"

Lưng Đằng Ngọc Ý lạnh lẽo, nàng nói câu này khi tức giận, nhưng không ngờ nó lại lọt đến tai Hoàng hậu. Có vẻ như việc thái tử muốn tuyển phi thật sự cấp bách, nàng quyết tâm từ chối chuyện này, tự hỏi liệu nó có chọc giận hoàng hậu hay không.

Có điều cách nói không vòng vo này của hoàng hậu còn tốt hơn lá mặt lá trái nhiều, không còn cách nào khác, nàng đành phải thành thật nói: "Không dám lừa dối nương nương, thần nữ quả thật đã nói ra lời này. Lời nói đần độn thiếu hiểu biết, khiến hoàng hậu chê cười rồi."

Hoàng hậu cười nói: "Cha con cũng từ chối thánh nhân theo cách này, trả lời rất cây ngay không sợ chết đứng, vốn đã truyền khắp trong ngoài triều rồi."

Đằng Ngọc Ý ngẩn ra, hóa ra cha sớm đã thay nàng tỏ thái độ rồi, nàng thẹn thùng nói: "Đây là lời của thần nữ và cha lúc tán gẫu, thần nữ tuổi trẻ nông nổi, ăn nói không che giấu, vẫn mong hoàng hậu trách tội. "

Hoàng hậu nói: "Cha và con gái trò chuyện ở nhà, lời nói toàn xuất phát từ trái tim, ta nghe cảm thấy rất thú vị, sao lại trách tội con chứ. Hôm nay gọi con đến, là muốn giáp mặt hỏi một chuyện, con không muốn lang quân nạp thϊếp, suy nghĩ này có từng thay đổi không. "

Khi hoàng hậu nói câu này, âm lượng giọng nói của người tăng lên một chút, Đằng Ngọc Ý trong lòng kinh ngạc, trong đại điện chỉ có hai người bọn họ,người cao giọng như thể đang nói cho người thứ ba nghe vậy.

Nàng dời tầm mắt một chút, liền nhìn thấy một dưới tấm bình phong Lục Khúc màu đen viền vàng, giấu một vật màu đen, nhận ra đó là đôi ủng da đen Lục Phùng của một nam tử, vì vậy nàng vội vàng dời tầm mắt đi nơi khác.

Không biết đó là ai mà có thể công khai ra vào tẩm cung của hoàng hậu, nghĩ chắc là thánh nhân hoặc hoàng tử nào đó.

Hoàng hậu đợi một lúc không thấy Đằng Ngọc Ý trả lời, cho rằng nàng sợ hãi, liền an ủi: "Trước mặt bổn cung không cần câu nệ, có gì cứ nói thẳng là được."

Đằng Ngọc Ý đỏ mặt nói: "Thưa nương nương, chưa từng thay đổi."

Hoàng hậu cười đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói: "Triệu kiến con đến nói cả buổi, có lẽ cũng lạnh rồi, uống chén rượu nóng làm ấm cơ thể, liền trở về đi."

Thưởng cho Đằng Ngọc Ý một túi hương, để cung nhân dẫn nàng ra ngoài.

Đằng Ngọc Ý trở về trong phủ, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, buổi tối cha trở về phủ, sai Trình bá gọi nàng đến thư phòng.

“Đem chuyện trong cung hôm nay kể tỉ mỉ lại cho cha nghe.”

Đằng Ngọc Ý cũng biết rằng việc này quan trọng, vì vậy nàng kể hết đầu đuôi ngọn ngành việc buổi sáng lại.

Đằng Thiệu yên lặng lắng nghe, trên mặt không rõ vui hay giận: "Cha muốn hỏi con, nếu thánh nhân từ lâu đã đặt ra quy định thái tử không được nạp thϊếp lấy trắc, con vẫn nhất định không gả vào hoàng thất sao?"